Trong số quân khởi nghĩa có một đội rất đặc biệt, là vùng lên từ Cực Dương Tông chứ không phản Hoàn Vương, cũng không gia nhập vào đội quân của Thần Tử Thích mà một đến thẳng Vân Châu.


"Trừ bạo quân, phục Cực Dương!" Khẩu hiệu vang trời làm rung chuyển cả đại môn hành cung Vân Châu.


Thiên Đức Đế thế nào cũng không nghĩ tới, đến đầu tiên không phải quân Tây Bắc hay Nam Tầm, mà là một đội quân khởi nghĩa. Thủ lĩnh không phải ai khác, chính là thư đồng theo hắn hồi nhỏ, nhi tử tông chủ Diêu Hùng của Cực Dương Tông —— Diêu Quang.


Năm trước Thần Tử Thích mang binh tiêu diệt Cực Dương Tông, tóm được Diêu Hùng giao cho Thiên Đức Đế. Ngay lúc đó Diêu Quang còn đang trị trùng ở Vô Minh Tông, khi hắn khỏi hẳn về nhà mới biết chuyện tông môn đã bị hủy, phụ thân không rõ tung tích. Cực Dương Tông sừng sững ngàn năm không phải một sớm một chiều là có thể nhổ bỏ, Diêu Quang tập hợp đệ tử Cực Dương Tông phân tán khắp nơi, còn là những tín đồ hết sức sùng bái tông môn, thề muốn Thiên Đức Đế nợ máu trả bằng máu.


Bên ngoài lửa cháy tận trời, Thiên Đức Đế ở trong đại điện gấp gáp đi tới đi lui. Hai vạn quân Vân Châu, thêm mấy ngàn quân Tây Bắc mà Thiên Đức Đế mang theo cũng chỉ miễn cưỡng ứng phó. Nghe thám báo báo cáo, Diêu Quang không biết vì sao công lực tăng mạnh, lấy một địch trăm, nhìn như Tu La.


"Hoàng Thượng, không ổn, phản quân đã phá được tường vân môn!" Tên lính trên mặt đầy máu lảo đảo chạy vào, hoảng sợ bẩm báo.


"Gõ chuông, trẫm lệnh các ngươi gõ chuông, còn không đi mau!" Thiên Đức Đế tóm lấy tên cận vệ bên người rống lớn.


"Hoàng Thượng, đã gõ, người nghe." Cận vệ chỉ chỉ bên ngoài.


Ở hành cung Vân Châu có một cái chuông lớn tên là Vân Chương, tiếng chuông như rồng ngâm, có thể truyền mấy chục dặm.


Thiên Đức Đế ngồi sụp xuống, thánh tổ Võ Đế từng căn dặn, tới thời khắc sinh tử của Thần gia, liền cho người gõ chuông này, đây là bí mật chỉ có hoàng đế mới được biết, hiện giờ cũng không biết còn dùng được hay không.


"Quân Tây Bắc quân bao lâu nữa thì tới?" Thiên Đức Đế hỏi cận vệ.


"Bẩmm Hoàng Thượng, ít nhất phải ba ngày." Cận vệ nhỏ giọng nói.


"Ầm ầm ầm ——" tiếng cây gỗ lớn đập vào cửa cung như ma quỷ đòi mạng, một tiếng lại một tiếng đánh vào nhân tâm.


"Quân Nam Tầm thì sao?" Thiên Đức Đế đỏ hai mắt, hiện giờ Thần Tử Thích tới thì tốt hơn Diêu Quang. Thần Tử Thích lấy hiệu là cần vương cứu giá sẽ không có khả năng làm ra chuyện giết huynh hành thích vua, cùng lắm thì buộc hắn viết chiếu thư thoái vị mà thôi, hắn chỉ cần kéo dài tới khi quân Tây Bắc đến là được.


"Quân Nam Tầm còn một ngày là tới," cận vệ vẻ mặt đưa đám, nâng Thiên Đức Đế lên, "Hoàng Thượng, chúng ta phải nhanh vào mật đạo, phản quân sẽ tấn công vào đây bây giờ!"


Thiên Đức Đế cắn răng, mang theo đội trưởng cận vệ chạy tới chỗ sâu trong hành cung. Vừa mới rời đại điện, cửa cung đã bị phá nát, Diêu Quang cầm đại đao, chém giết đến cả người toàn là máu, hét lớn một tiếng sau đó vọt vào.


"Nguyên soái, ngài không thể xông lên phía trước!" Đệ tử Cực Dương Tông khuyên nhủ.


"Câm miệng!" Diêu Quang hất tên đệ tử ra, "Thù giết cha, không đội trời chung! Ta nhất định phải tự tay làm thịt Thần Tử Viên!"


Thiên Đức Đế định đẩy ra cửa mật đạo, nhưng lại thấy cửa đã mở sẵn, bên trong có ánh nến mờ nhạt, trong lòng không khỏi lộp bộp.


"Đại sự sinh tử tồn vong gì đây?" Một đạo âm thanh trầm thấp dễ nghe hơi mang mấy phần lười biếng quanh quanh quẩn quẩn.


Thiên Đức Đế hoảng sợ, lúc này mới phát hiện ở chỗ tối trên hành lang có một bóng người. Người này mặc cổn phục màu đen thêu hoa văn hình rồng, một đầu tóc dài trắng như tuyết rũ đến mắt cá chân, đưa lưng về phía mọi người, không nhìn thấy khuôn mặt, khí thế quanh thân băng hàn lẫm liệt, nhìn tới liền khiến người sinh ra cảm giác muốn quỳ lạy.


"Thánh tổ!" Thiên Đức Đế thịch một tiếng quỳ xuống đất.


Phía sau rất nhiều cận vệ đều choáng váng, có thể được gọi là thánh tổ, chỉ có vị về lý sớm đã đi về cõi tiên, mà nếu còn sống cũng phải hơn một trăm tám mươi tuổi —— Võ Đế.


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường:


Võ Đế: Gọi ta đến đây làm gì?


Thiên Đức: Có người muốn giết ta


Võ Đế: Giết thì giết, hoàng thất cũng không phải chỉ có mình ngươi.


Thiên Đức:...... Ta có khả năng triệu hoán phải tổ tông giả


-----------------------
Ngày hôm qua ở nông thôn ngây người một ngày, không có máy sưởi, đông lạnh cả chân, vốn cũng không để ý, ai ngờ hôm nay mẹ nó đau đến muốn ngất, ngủ một buổi trưa, ngồi trước máy tính vẫn khó tập trung tinh lực, tay phát run. Mài mãi đến bây giờ cũng chỉ viết được 1000 từ, thật sự xin lỗi, ngày mai không đi đâu hết, ở nhà gõ chữ, hai càng bồi thường.


QAQ ta rất ít khi đau bụng khi đến ngày, lần này là vì đông lạnh, các muội tử ăn tết phải chú ý giữ ấm chân nha


------------------------------------------
Ngoài ra, có đại nhân nói hai ngày nay đọc thấy có vấn đề, hẳn là Tấn Giang ngày lễ ngày tết có thói quen run run, có thể nhắn quản trị viên hoặc là lên Weibo gõ hỗ trợ khách hàng Tấn Giang để giải quyết ha.


Văn này trước mắt còn chưa bật bảo mật, cho nên không phải vấn đề bảo mật đâu nga

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play