*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ngao ngao!" Thần Tử Thích hoảng sợ kêu lên.


Nghe thấy tiếng kêu, tiểu hồng điểu đang ngủ đến thơm ngọt giật mình bò dậy, thấy cái đầu đang đặt trên giường, lập tức bất mãn mổ gia gia một ngụm, "Pi pi pi!"


Đại phượng hoàng chớp chớp mắt, biến thành hình người, an vị trên mặt đất, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm tiểu Thanh Long, "Hai đứa cứ ngủ đi, gia gia chỉ xem, không sờ."


Còn định sờ hả? Đan Y trừng mắt nhìn gia gia, vươn cánh nhỏ ôm chặt lấy Tiểu Long.


Bị nhìn chằm chằm như thế thì ai còn ngủ được a! Thần Tử Thích lầu bầu một tiếng, phun bong bóng. Tiểu hồng điểu nhìn thấy bong bóng thì nhịn không được mổ một ngụm, bụp, bong bóng nổ.


Tiểu long nhoẻn miệng cười, lại phun thêm bong bóng. Tiểu hồng điểu lập tức nhào lên, chuẩn xác mổ xuống, sau đó cô chi cô chi cười rộ lên. Hai tiểu gia hỏa thấy trò này chơi rất vui, xán lại chơi mấy lần.


Thần Tử Thích muốn ngừng nhưng Đan Y còn chưa chơi đủ, ôm Tiểu Long không cho đi. Tiểu Long vặn vẹo thân mình, bốn trảo ôm lấy tiểu hồng điểu lăn một cái, để mình đè lên trên, ôm đầu chim cắn xuống. Tiểu hồng điểu kêu pi pi tránh né, hai tiểu gia hỏa lại lăn lộn trên giường.


Đan Khuyết một tay chống đầu, cười đến mắt cong cong, "Gia gia thời trẻ cũng thầm thích Long của mình."


"Pi?"


"Ngao?"


Hai tiểu gia hoả đang lăn lộn, quay đầu kinh ngạc nhìn gia gia.


"Chỉ là thầm thích, cũng không đến mức như tiểu điểu......" Đan Khuyết nói, duỗi tay điểm điểm đầu tiểu hồng điểu.


Đan Y có chút ngượng ngùng, một trảo cào cào hoa văn trên giường. Nháy mắt tiểu hồng điểu cúi đầu, gia gia nhanh chóng vuốt đầu Tiểu Long một phen, sau đó nhanh chóng rút tay.


Đan Khuyết từng dạy dỗ hai đời đế vương. Người đầu tiên chính là Võ Đế vô cùng nổi danh , Võ Đế có thiên tư phi phàm, võ công cái thế, lúc ấy trừ Đan Khuyết, không có ai là địch thủ của ông. Ông làm hoàng đế thời gian rất dài, trị vì Đại Chương đâu ra đấy. Đại Chương trong tình trạng bây giờ còn chưa sụp đổ, hơn nửa là dựa vào công lao của Võ Đế.


Sau đó Võ Đế đột nhiên thoái vị, Đan Khuyết lại dạy dỗ một đời đế vương khác. Đáng tiếc vị đế vương này đoản mệnh, chỉ tại vị mười năm đã chết yểu. Đan Khuyết liền chu du tứ hải, truyền vị trí Phượng Vương cho nhi tử.


"Ngao ngao ngao ô?" Thần Tử Thích nhỏ giọng hỏi Đan Y, Long mà gia gia là Võ Đế đi.


Nhưng mà, hai người còn chưa học được ngôn ngữ của đối phương, căn bản là ông nói gà bà nói vịt. Đan Y chớp chớp mắt, quay đầu hỏi gia gia, "Người thích hắn, vì sao không nói?"


"Lúc ấy chỉ cảm thấy là ngoài ý muốn......" Gia gia có chút buồn rầu nhíu mày.


Có một lần ông bị thương, Võ Đế giúp ông khai thông nội lực. Nội lực của cả hai chưa khống chế tốt, lúc kinh mạch chạm vào nhau cảm thấy quá thoải mái, nên Đan Khuyết nhịn không nổi mà tiến tới hôn đối phương một cái. Kết quả Võ Đế bị dọa chạy, trị thương được một nửa cũng mặc kệ.


Sau lần đó, hai người đều xấu hổ thật lâu.


Cả hai đều gánh trên vai trách nhiệm với gia tộc, rung động thời niên thiếu chỉ có thể để tiêu tán như kính hoa thủy nguyệt(1).


(1) Kính hoa thủy nguyệt: Hoa trong gương, trăng dưới nước, chỉ điều hư ảo không thể đạt được


Giờ nhớ lại không khỏi cảm thấy tiếc nuối, "Ai, nếu sớm biết long phượng tương hợp có thể trường sinh bất lão, không cần lo lắng chuyện con nối dõi, năm đó ta nên trực tiếp kéo hắn vào ổ......"


"Cha! Sao người lại nói mấy chuyện thế này với bọn nhỏ được!" Lão phụ thân Đan gia vốn đang ngồi trên ngọn cây ngắm trộm Tiểu Long, nghe thấy lời này thì thật sự nhịn không được nữa, hóa thành hình người nhảy xuống mắng lão cha nhà mình.


"A, nếu ta và hắn thành thì cũng không có tiểu tử thúi ngươi," gia gia thừa dịp Đan Y quay đầu nhìn Đan Túc, nhanh chóng nhéo cái trảo nộn thịt của Tiểu Long, xúc cảm non mềm lành lạnh làm điểu tâm hoa nộ phóng, tâm tình cũng tốt lên, mở miệng dỗ nhi tử nhà mình, "Ai nha, ngẫm lại cũng có chút luyến tiếc, Xú Đản khi còn nhỏ đáng yêu như vậy mà."


Xú Đản? Thần Tử Thích nắm lấy lông mao trước ngực Đan Y, hình như mình vừa nghe được một từ không nên nghe.


Tác giả có lời muốn nói: 


Tiểu kịch trường:


Điểu cha: Không được tùy tiện đặt nhũ danh, đáng giận!


Thích Thích: Hoá ra cha gọi là Xú Đản a


Điểu công: Bỗng nhiên cảm thấy Phượng Nguyên thật là dễ nghe


Đệ đệ: Đột nhiên cảm thấy Phượng Nhị thật là dễ nghe


Điểu nương: →_→
------------------------
Ngao ngao, chương này quá ngắn nên không dán phiếu bá vương, miễn ảnh hưởng cảm quan orz


*Đậu: orz là cái hình này nè, giống chữ orz đó =)))



-------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play