"Pi?" Đan Y nhìn đại phượng hoàng đang lao xuống, lập tức bật dậy, vươn cánh nhỏ ôm Tiểu Long vào trong ngực.


"Pi kỉ kỉ!" Phượng Nhị bị gió to thổi cho ngã chổng vó, nghiêng ngả chạy đến bên người ca ca nấp.


Phượng hoàng tỏa kim quang đặt chân xuống đất, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ba cái tiểu gia hỏa trên đệm mềm. Đây chính là vị gia gia định cư đã lâu trên tiên sơn hải ngoại của Đan Y -- Đan Khuyết.


"Cha, ngài đừng dọa hài tử." Thanh Loan hạ xuống đất, hóa thành Tiêu phu nhân một thân váy lụa xanh, mỉm cười nhìn đoàn tiểu mao cùng tiểu long trên đệm mềm.


Từ từ, tiểu long?


"Đó là gì thế?" Đan Túc biến thành hình người, chỉ vào tiểu Thanh Long trong lòng đại nhi tử, vô cùng kinh ngạc.


"Pi pi!" Đan Y kêu lên tiếng, nhưng vẫn không buông cánh, sống chết ôm chặt lấy Tiểu Long. Không phải y cẩn thận quá mức mà bởi vì ánh mắt gia gia nhìn Thích Thích như muốn ăn vào bụng, làm y không dám buông tay.


"Thích Thích?" Nghe hiểu nhi tử nói gì, Đan Túc kinh ngạc mở to hai mắt. Đại tiểu hỏa tử sao lại biến thành dạng này rồi!


"Thích Thích là cái gì?" Đại phượng hoàng lắc rơi một cái tay nải nhỏ trên cổ, trong ánh kim quang lóa mắt hóa thành hình người.


"Là tức phụ của Đan Y." Thanh Tiêu nhanh giải thích một câu.


"Tiểu từ Thần gia à?" Gia gia Đan gia ngồi xuống, cười tủm tỉm, duỗi tay xoa xoa ba tiểu gia hỏa, "Bọn nhỏ, ta là gia gia."


Thần Tử Thích chớp chớp mắt, ló đầu ra khỏi ngực tiểu hồng điểu, tò mò vị gia gia Đan gia trước mắt.


Nói là gia gia Đan gia nhưng nhìn như đại bá. Nghe nói Đan Khuyết năm nay hơn một trăm chín mươi tuổi, nhưng nhìn như chỉ ba mươi chín tuổi. Dáng người đĩnh bạt, sợi tóc đen nhánh, trên mặt không hề có nếp nhăn, nếu không để râu, khả năng sẽ càng trẻ hơn. Một đôi mắt phượng yêu dã cong thành độ cung thập phần xinh đẹp, làm giảm bớt khí thế uy nghiêm, cả người trở nên hòa ái dễ gần.


Bàn tay ấm áp thon dài vỗ vỗ đầu Tiểu Long, "Là phản tổ phải không? Thật là hiếm thấy, tới cho gia gia ôm một cái."


Tiểu hồng điểu ôm tiểu long vặn vẹo thân mình, tránh khỏi tay gia gia.


"Cha, trước đừng vội, để bọn chúng biến thành người rồi nói chuyện." Đan Túcmuốn ngăn lại ý đồ trêu chọc tôn tử của lão cha nhà mình, để Đan Y biến thành hình người kể lại tình hình một chút.


Đan Khuyết không để ý tới nhi tử, vẫn còn với lấy tay nải, mở ra, lộ ra bao giấy dầu, "Gia gia mang theo đại trúc trùng hải ngoại, ai muốn ăn nha? Gọi gia gia liền cho ăn!"


"Pi pi."


"Pi pi!"


"Ngao ô?"


Trong bao giấy dầu là đại trúc trùng chiên giòn, mỗi con cỡ ngón tay cái. Gia gia Đan gia bẻ thành miếng nhỏ, uy tiểu hồng điểu một ngụm lớn trước.


Thần Tử Thích quay đầu nhìn tiểu hồng điểu. Miệng nhỏ vàng nhạt ngậm trùng giòn giòn, khép mở vài cái rồi một ngụm nuốt vào, đôi mắt như hắc diệu thạch sáng lên, giương miệng đòi ăn thêm.


Thoạt nhìn ăn rất ngon a...... Tiểu Thanh Long ngẩng đầu, thấy gia gia cười tủm tỉm đưa tới một miếng, do dự há mồm cắn. Sao mình đã sa đọa đến mức ăn sâu cùng đám gà con thế này! Thần Tử Thích buồn bực nghĩ, rôm rốp nhai nhai. Trúc trùng chiên đến dậy hương xốp giòn, vị giống bánh cam, lại mang theo thanh hương của trúc, ăn rất ngon.


Phượng Nhị cũng được cho ăn, chỉ là miệng quá nhỏ, ngậm nửa ngày vẫn chưa nuốt được.


Đan Túc nắm lấy tiểu nhi tử, lấy miếng trùng chiên ra, cắn bớt một nửa rồi mới đút cho nhi tử, miếng lớn thì chính mình nuốt xuống, "Cha, đừng đùa, thân thể Tử Thích xảy ra vấn đề, mau kiểm tra xem."


"Nhìn tốt lắm mà," gia gia lại cho Tiểu Long thêm một miếng, "Ngươi xem, ăn rất khỏe."


Đan Y biến thành hình người, cất tiểu long vào trong ngực, "Thân thêd Thích Thích đã không còn đáng ngại nữa."


"Vậy thì tốt quá," Thanh Tiêu nhẹ nhàng thở ra, tò mò nhìn Tiểu Long đang giãy giụa ló đầu ra, "Sao đột nhiên lại biến thành rồng?"


Là một Thanh Loan phản tổ, nàng từ nhỏ đã khác biết với những người Thanh Tộc khác. Nhưng bản thân Thần Tử Thích vốn là người, hơn mười tuổi đột nhiên hóa rồng, thực sự rất khó tin.


"Nói ra thì rất dài, con đưa Thích Thích đi đổi y phục, gia gia cùng cha nương đi đường mệt nhọc cũng đi nghỉ tạm một lát đi." Đan Y ấn đầu Tiểu Long lại, sải bước rời đi.


"Đứa nhỏ này......" Thanh Tiêu quay đầu, đang muốn đưa phụ thân đi nghỉ ngơi, lại không thấy bóng dáng vị nhạc phụ khí vũ hiên ngang kia đâu nữ, thay vào đó là một con đại phượng hoàng nửa người kim hoàng đang ngậm tiểu phượng hoàng mào xanh, giương cánh muốn bay.


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường:


Điểu nương: Cha, người làm gì thế?


Điểu gia gia: Dỗ tôn tử nha


Điểu nương:...... Nhìn càng giống trộm tôn tử


Điểu cha: Sao ngươi có thể nói về cha như vậy? Cái gì gọi là giống, chính là thế đó!


Điểu gia gia: (⊙v⊙)


----------
Ngao ngao ngao, sắp đến kết cục, tạp đến **, hôm nay viết ra nhiêu vậy, quỳ xuống đất, ngày mai sẽ nhiều hơn QAQ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play