Đan Y đứng dậy, cầm lấy bản dịch 《 Tiêu Thiều Cửu Thành 》 thuộc hạ dâng lên. Lúc trước bọn đã chuẩn bị tốt, nếu Nhạn Đãng Sơn đưa Phượng Nhị ra, liền dùng bản dịch trao đổi xong rồi đánh. Hiện tại Phượng Nhị tự trốn thoát, bản dịch có thể bỏ qua, nhưng Nhạn Đãng Sơn vẫn phải nhận giáo huấn thật nặng.


Từ nhỏ đến lớn, loại chuyện bắt cóc thiếu chủ uy hiếp Quy Vân Cung này chưa từng xảy ra. Hắn là thiên hạ đệ nhất phụ thân cũng vô pháp ngăn cản. Hôm nay, Đan Y phải lập ra quy củ với giang hồ, phải biết là giữ đồ của Quy Vân Cung thì lập tức phải trả về, nếu có ý đồ lấy ra áp chế, diệt môn!


"Ta có một chủ ý," Thần Tử Thích cười hì hì lấy bản dịch, ôm vào trong ngực, "Bảo bọn họ lấy mệnh Thần Tử Kiên tới đổi."


Từ nhỏ hắn và lão nhị đôi bên cùng có lợi, người này còn tính có chút phúc hậu, hắn cũng từng nghĩ tới nếu lão nhị đăng cơ thì mình cũng an tâm làm Vương gia nhàn tản. Nhưng mà, Thần Tử Kiên hiển nhiên không coi hắn là huynh đệ. Ngày lão nhị xuống tay bắt cóc Thường Nga kia, bọn họ đã định phải ngươi sống ta chết.


"Được." Đan Y lên tiếng, nhấc chân đi lên trên núi.


Người của phái Nhạn Đãng Sơn vừa đánh vừa lui, rất nhanh đã chạy tới kiếm đài giữa sườn núi, nơi này dùng cẩm thạch trắng xây thành một cái ngôi cao rộng lớn, mặt sau ngôi cao là đoạn nhai.


Nguyên bản Nhạn Đãng ngũ lão nhìn vô cùng chật vật, ở gần đoạn nhai đột nhiên rút kiếm, đại khai sát giới.


Kiếm pháp Nhạn Đãng Sơn không phiêu dật xuất trần như phái Lư Sơn, cũng không giống phái Hoàng Sơn giản dị tự nhiên, mà biến hóa cực kỳ phức tạp. Chia làm lạc nhạn thức, trục nhạn thức, liệp nhạn thức gồm ba mươi sáu thức, lại thông qua bước chân bất đồng di chuyển vị trí, có thể đánh ra chiêu thức thiên biến vạn hóa.


Bởi vì chiêu thức quá mức phức tạp, đa số đệ tử Nhạn Đãng Sơn chỉ chọn mấy thức trong đó mấy thức ra luyện. Nhạn Đãng ngũ lão là loại lão tinh luyện pháp, mỗi người có một kiếm chiêu đặc biệt, hợp lại thành kiếm trận không gì phá nổi.


"Kết trận!" Xuân Sơn Chân Nhân hô lớn một tiếng, đám đệ tử còn lại tạo thành kiếm trận, đại đệ tử của năm tòa núi hợp lại, cuối cùng cũng có thể đánh một trận cùng đám thanh niên Ngỗng Linh điên cuồng.


"Mẹ nó, nghĩ lão tử không làm thịt được các ngươi à!" Ngỗng Linh lâu chủ hét lớn, giơ đại đao vọt vào giữa kiếm trận.


Năm lão nhân chia ra đứng ở năm phương vị, cùng tiến cùng lùi, máu dính trên trường kiếm bắn ra ba thước. Năm người liên hợp lại, lướt qua biển người, xông tới Thần Tử Thích cùng Đan Y đang đứng trên sơn đạo.


Đan Y đưa gà con trong tay áo cho Thần Tử Thích, nhảy lên tiến vào trong trận, cùng năm lão nhân chiến thành một đoàn.


"Pi kỉ?" Đệ đệ đứng ở trong lòng bàn tay Thần Tử Thích, duỗi cổ nhìn ca ca.


Con diều hâu lúc trước xoay quanh trên không trung, phụ trách quan sát trạng huống nơi xa, Thần Tử Thích thấy chiến cuộc căng thẳng, lo lắng sẽ thương tổn đến tiểu gia hỏa, liền vẫy tay bảo sơn ưng tới gần.


Diều hâu đảo thấp xuống một cái, một trảo bắt lấy tiểu phượng hoàng, bay lên trời.


"Kỉ!" Phượng Nhị không vui vặn vẹo thân thể, bé muốn ở cùng cùng tẩu tử, không muốn chơi với diều hâu. Nhưng ưng sẽ không nghe bé, ném tiểu gia hỏa lên trên lưng, ngồi trên tảng đá cao. Tiểu mao cầu sốt ruột xem tình hình, nghiêng ngả chạy tới, ghé trên đầu diều hâu xem đến nghiêm túc.


"Ong ——" năm thanh trường kiếm hợp lại với nhau, phát ra tiếng kim khí va chạm chấn động. Đan Y phóng nội lực, phượng hoàng văn diễm lệ sau lưng nhanh chóng to lên, ngăn cản đạo đạo kiếm khí bên ngoài.


Xuân Sơn quy nhạn, Nam Sơn lạc nhạn, Vô Sơn văn nhạn, tam kiếm phong bế ba đường thượng trung hạ. Hàn Sơn khu nhạn đại khai đại hợp, kiếm khí bay tứ tung không ngừng biến hóa đẩy lùi đối thủ, ba người ra tay trước tạo lỗ hổng.


Vọng Sơn Chân Nhân đứng giữa kiếm trận, nhẹ nhàng nhất, cũng rảnh nói hai câu, giơ tay xuất kiếm hóa giải một chưởng do Đan Y cách không đánh tới, "Đan cung chủ, chúng ta cũng không phải cố ý muốn giữ thần thú của Quy Vân Cung, hai bên đánh nhau chết sống như vậy chẳng phải đã trúng quỷ kế của kẻ gian sao!"


"Vậy đem ấu điểu trả cho bổn tọa." Đan Y một tay dùng nội lực hấp thụ kiếm chiêu của Xuân Sơn Chân Nhân, một tay giơ ngang bạch ngọc tiêu ngăn trở kiếm khí Hàn Sơn chém tới.


"Thật không dám giấu diếm, vừa rồi đệ tử tới báo, ấu điểu đã trốn khỏi lồng sắt, tìm không được." Vọng Sơn Chân Nhân nói, ý đồ nhiễu loạn tâm trí Đan Y.


Nhưng mà Đan Y không hề bị ảnh hưởng, chợt phát lực, nội lực cuồn cuộn đánh cho kiếm của năm người đồng thời văng ra.


Năm người không muốn ham chiến, nhảy đến nơi cao hơn một chút, Vọng Sơn Chân Nhân tiếp tục mở miệng: "Nếu cứ đánh tiếp, nhất định tử thương thảm trọng. Không bằng thế này, chúng ta dùng quy củ giang hồ. Năm người so với ngươi một hồi, ai thắng theo kẻ đó, thế nào?"


"Năm lão nhân lại đánh với một thiếu niên vừa nhược quán, đây mà là quy củ giang hồ à?" Thần Tử Thích cười lạnh một tiếng, đứng sóng vai với Đan Y, "Các ngươi trộm đồ của Quy Vân Cung, không giao ra được thì phải trả đại giới. Giao ra năm trản Lạc nhạn đăng của Nhạn Đãng Sơn may ra còn nói tiếp."


"Ác di ——" Ngỗng Linh nhân đánh tới hứng thú dâng trào, hò hét vang dội, một người kêu thì những người khác cũng kêu theo, vung lên đại đao giơ lên nắm tay, đánh người còn đánh ra tiết tấu.


Lạc nhạn đăng là vương kỳ của phái Nhạn Đãng Sơn, nếu lấy xuống thì chính là ấn mặt mình xuống bùn, về sau khó có thể có chỗ đứng trên trên giang hồ nữa. Xuân Sơn Chân Nhân tức giận đến phát run, quay đầu nhìn Vọng Sơn Chân Nhân. Vừa rồi bọn họ nói thật gà con đã mất tích, Quy Vân Cung tuyệt không sẽ bỏ qua bọn họ.


Vọng Sơn Chân Nhân cắn răng, một kiếm đâm vào vết bứt phía sau núi đá.


"Oanh ——" dưới chân đột nhiên truyền đến tiếng sơn băng địa liệt, thạch đài cẩm thạch dưới chân ầm ầm sụp xuống.


Ngọn núi lay động, nham thạch nứt toác, dưới chân chợt mất đi điểm tựa, vô số đá vụn từ đỉnh đầu rơi xuống. Đan Y một phen giữ chặt Thần Tử Thích, gắt gao ôm hắn vào trong lòng. Chớp mắt lúc thân thể rơi xuống, Nhạn Đãng Sơn ngũ lão đột nhiên tay bắt lấy chân, chân câu lấu tay, tạo thành một người thang, một chiêu thần long bái vĩ đâm tới hai người bọn họ.


"A a a a a......" Giữa sườn núi vang lên tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác, bị tiếng núi đá nứt toạc vang vọng che đi. Đệ tử Nhạn Đãng Sơn phản ứng nhanh chóng, lập tức chạy tới chỗ ngũ lão ở phía tây, dùng kiếm đâm vào vách núi, miễn cưỡng cố định thân hình. Mà những người bị thương ngã xuống đất cùng với người của Quy Vân Cung rơi xuống vách núi.


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường:


Nhạn Đãng đệ tử: A a a, chúng ta cũng muốn cùng chết


Thích Thích: A a a, có cơ quan


Điêu Liệt: A a a, cung chủ ta tới đón hai người


Ngỗng Linh: A a a, lão tử còn chưa đánh đã ghiền


Nhạn Đãng mọi người: Nói cùng chết đâu? QAQ
--------------------------
A a a, chương quá bí, tâm trạng không thoải mái, không dám viết nhiều, ta đi giải tỏa, ngày mai song càng ~ sao sao pi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play