Càng đi sâu vào trong rừng, chúng tôi càng phát hiện ra một vấn đề mà lúc vừa lên đảo không lâu tôi và Bạch Vi cũng từng phát hiện ra, nhiệt độ của từng khu vực trêи hòn đảo này không giống nhau. Sau khi vượt qua khu rừng, chúng tôi đi đến một vùng đồng bằng, nhưng sau đồng bằng lại là một khu rừng khác, chúng tôi càng đi về phía khu rừng đó thì có thể cảm giác được nhiệt độ càng tăng cao.

Tôi và Triệu Thư Hằng vừa tìm kiếm thú săn vừa đi về hướng đó, cuối cùng phát hiện vì đang khoác tấm da lợn trêи người, nên giờ người chúng tôi đang đổ mồ hôi.

Triệu Thư Hằng cũng phát hiện ra vấn đề này.

Tôi nói: “Dù sao bây giờ, chúng ta cũng không phát hiện ra thú săn nào, hay qua đó xem sao đi, biết đâu có thể tìm ra được lời giải đáp cho bí mật ở trêи đảo này”.

Triệu Thư Hằng vui vẻ đồng ý, chúng tôi bèn đi vòng qua vùng đồng bằng, men theo bờ biển tiến đến khu rừng kia.

Triệu Thư Hằng hơi hiếu kì, hỏi tôi vì sao phải đi vòng qua đồng bằng, bây giờ đã là buổi chiều, nếu đi đường vòng sẽ rất tốn thời gian.

Tôi chỉ đành nói với anh ta về cảnh tượng mà tôi và Bạch Vi đã nhìn thấy trước kia, một con lợn rừng bỗng biến thành một đống xương trắng chỉ trong chốc lát.

Triệu Thư Hằng rùng mình, lúc đấy mới ngoan ngoãn đi theo tôi.

Chúng tôi đi lần mò vào trong rừng, đã cảm giác được sự thay đổi của nhiệt độ, so với vị trí chúng tôi ở, dường như ở đây nóng hơn gần mười độ.

Thế nhưng điều khiến chúng tôi ngạc nhiên hơn là, nơi này lại có một dòng suối nhỏ. Tôi nhìn quanh, thấy không có động tĩnh gì mới dùng ngón tay sờ thử, rất ấm.

Tôi kinh ngạc kêu lên: “Lẽ nào thượng nguồn có suối nước nóng?”

“Suối nước nóng?”

Triệu Thư Hằng cũng lập tức sáng mắt lên, từ khi chúng tôi đến hòn đảo này, chưa ai được tắm rửa đàng hoàng cả. Tôi thì không sao, nhưng với mấy người được nuông chiều từ bé như Bạch Vi, Hàn Mỹ Kỳ và cả Triệu Thư Hằng, bây giờ ngay cả tắm rửa cũng chỉ có thể dùng nước biển bay hơi lau chùi đơn giản, nên đương nhiên suối nước nóng có sức hấp dẫn chí mạng.

Thấy trời vẫn còn sớm, tôi nói: “Không biết được, chúng ta qua đó xem sao đi”.

Lần này, Triệu Thư Hằng còn sốt sắng hơn cả tôi, anh ta chạy trước, vừa chú ý động tĩnh xung quanh vừa chạy dọc theo dòng suối nhỏ lên thượng nguồn.

Dòng suối này không dài, trước mắt chúng tôi nhanh chóng hiện ra một khe núi, ở giữa đó có hơi nước và sương mù bốc lên, còn bên dưới là một hồ nước không lớn.



Bất giác, cây xung quanh chúng tôi cũng đã biến thành màu xanh lục, tươi xanh, rậm rạp.

Nơi này đang vào xuân sớm!

Không ngờ trêи hòn đảo có thể gọi là rừng thiêng nước độc này lại có một nơi giống tiên cảnh nhân gian như vậy, tôi đang cảm thấy kì lạ, Triệu Thư Hằng đã kϊƈɦ động nói: “Phương Dương, anh nhìn xem, hồ nước phía trước chắc chắn là suối nước nóng!”

Lúc này, tôi mới hiểu ra, dưới đáy khe núi này khả năng cao là có một ngọn núi lửa, nếu không sẽ không thể cung cấp đủ nhiệt lượng.

Khí hậu nơi đây cũng thay đổi hoàn toàn vì thế.

Triệu Thư Hằng thử nhiệt độ của nước, sau mấy lần xác định tình hình xung quanh không có vấn đề gì, anh ta lập tức cởi quần áo, nhảy xuống, rồi kϊƈɦ động la to: “Phương Dương, mau xuống đây đi!”

Tôi cũng không nhịn được nữa, suối nước nóng này có sức hấp dẫn không thua gì thịt tươi với chúng tôi. Dùng đầu ngón chân để nghĩ tôi cũng biết nếu nói tin tức này cho ba cô gái trong hang núi biết, bọn họ sẽ vui mừng đến mức nào.

Nói không chừng đến lúc đó còn có thể mở rộng tầm mắt, càng nghĩ tôi càng thấy kϊƈɦ động. Tôi cũng đi đến bên suối nước nóng, chuẩn bị nhảy xuống dưới, nhưng vừa định xuống thì cách đó không xa chợt vọng tới tiếng ồn ào.

Tôi ngẩn người ra, Triệu Thư Hằng cũng sững sờ. Tôi vội vàng kéo anh ta lên, nhặt quần áo rồi cùng nấp vào bụi cây ở bên cạnh.

Triệu Thư Hằng nín thở, tỏ vẻ buồn bực. Bây giờ, chúng tôi sợ nhất là gặp phải động vật ăn thịt, nếu đúng là vậy, mà Triệu Thư Hằng còn tiếp tục ở dưới nước e rằng sẽ không lên được nữa.

Không ngờ là khi âm thanh vọng tới ngày một gần, tiếng ồn ào cũng dần biến thành tiếng người, có tiếng cười đùa, cũng có tiếng trò chuyện. Tôi và Triệu Thư Hằng nhìn nhau, trong mắt chứa đầy vẻ kinh ngạc.

Tôi thấp giọng nói: “Cứ quan sát trước, coi sao đã rồi tính tiếp”.

Chẳng bao lâu sau có ba cô gái đi từ bên bờ suối nước nóng ra, chúng tôi có thể thấy quần áo trêи người bọn họ đều được giặt giũ đến trắng tinh, cũng rất gọn gàng. Trêи đường đi, họ vừa cười vừa nói, thậm chí còn bắt đầu cởi quần áo.

Tôi nóng lòng, vừa muốn biết thân phận cụ thể của các cô gái kia, lại lo không biết đám người này có liên quan đến đám người trộm lương thực của chúng tôi hay không, nên nhất thời thấy bối rối trong lòng.

Triệu Thư Hằng thì nhìn chằm chằm ba cô gái kia không chớp mắt, trông bộ dạng của anh ta, chắc tròng mắt sắp rơi ra ngoài rồi.

Tôi cạn lời, lại nhìn về phía suối nước nóng. Ba cô gái kia đã bắt đầu cởi quần áo, nhưng điều không ngờ là, lúc này tôi mới phát hiện hình như mình biết một cô gái trong số đó.



Đợi cô ta quay đầu lại, tim tôi đánh bộp một tiếng, kia không phải là Viên Dung sao?

Tôi kìm nén nỗi kϊƈɦ động từ đáy lòng, bảo Triệu Thư Hằng cũng bình tĩnh lại. Triệu Thư Hằng thấy tôi trở nên nghiêm túc thì thấy lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, tiếp tục quan sát mấy cô gái kia với tôi.

Mấy cô gái nhanh chóng cởi xong áo ngoài, tôi và Triệu Thư Hằng vội vàng xoay người đi. Tôi chỉ muốn nghe trộm, chứ nhìn trộm thì thôi.

Nhưng tôi không ngờ tên quỷ háo sắc như Triệu Thư Hằng cũng xoay người lại, tôi nhỏ giọng hỏi: “Anh xoay lại làm gì?”

Triệu Thư Hằng ra vẻ khinh thường: “Những cô gái qua tay bổn thiếu gia đây không đến một trăm thì cũng tám chục, loại nhan sắc nhàng nhàng này ông đây không thèm nhìn”.

Tôi không nói gì nữa, mà im lặng lắng nghe.

Ba cô gái ấy không phát hiện ra chúng tôi đang nấp trong bụi cỏ bên suối nước nóng, nên cứ đập bắn bọt nước lên một hồi rồi bắt đầu trò chuyện ríu rít. Những lời trước đó của họ đều không có ý nghĩa gì, nhưng có một câu nói thu hút sự chú ý của tôi.

“Tiểu Dung, hang động mà lần trước cô và Vương Cương đưa chúng tôi đến ấy, thịt muối mà người trong đó làm ngon thật đấy, không biết giờ có còn không nhỉ?”

Một trong số họ hơi nuối tiếc nói.

Viên Dung lên tiếng: “Không biết, nhưng chắc là không còn đâu. Họ ở phía Bắc hòn đảo, thời tiết ở đó lạnh, lúc đó các cô còn chưa vào nhóm của chúng tôi, người của chúng tôi lại ít, suýt chút nữa không dọn được hết đồ, bị bọn họ bắt được”.

Nói xong, cô ta ngẫm nghĩ một chút lại tiếp tục: “Bọn họ không còn thức ăn, trời thì lạnh, chắc đã bị chết rét rồi. Dù cho không chết rét thì lần trước anh Lý lấy một ít nước tiểu sói cái rải qua đó, e là đám người đó đã bị bầy sói ăn thịt từ lâu, làm sao còn thịt muối cho cô ăn được nữa”.

Một giọng nói khác vang lên: “Hầy, tiếc quá, bây giờ trong nhóm chúng ta không ai biết nấu nướng, thịt cũng khó ăn muốn chết, tôi nhớ cái vị đó quá đi mất…”

Nghe xong, lửa giận từ đáy lòng tôi lập tức bùng lên, hai mắt Triệu Thư Hằng cũng lập tức trở nên đỏ ngầu, anh ta muốn đứng dậy nhưng bị tôi giữ lại.

Tôi cố nén cơn giận nói: “Đừng vội, chúng ta nghe tiếp xem có tin tức gì không đã”.

Viên Dung! Vương Cương!

Còn có cái người gọi là anh Lý mà bọn họ nhắc đến nữa, rốt cuộc tôi cũng tìm được thủ phạm rồi, tôi siết chặt khẩu súng săn trong tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play