Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)

___

Diêm Tố có chút gấp lại không dám khóc.

Dung Chiêu xuống khỏi giường băng: "Chuyển biến xấu."

Thanh Tiêu nhanh chóng tiến lên kiểm tra cho Thiên Nguyệt.

Sau đó cắt tay mình, đưa máu vào trong miệng Thiên Nguyệt, ước chường tích được nửa chén, hắn mới dừng lại.

"Cần phải tìm được Ninh Ưu." Thanh Tiêu buông tay áo ra: "Máu của ta chỉ có thể áp chế."

"Thanh Tiêu, con mẹ nó ngươi rốt cuộc phong ấn cái gì trong cơ thể của Thiên Nguyệt!" Vu Hoan bỗng nhiên bạo nộ, túm Thiên Khuyết Kiếm chém đến.

Thanh Tiêu không tránh không né, tùy ý để Thiên Khuyết Kiếm chém xuống, khi Thiên Khuyết Kiếm đền gần trán Thanh Tiêu, Vu Hoan chợt ném Thiên Khuyết Kiếm ra.

"Ngươi nói cho ta biết, trong cơ thể nó rốt cuộc là thứ gì?"

"Lần này nó đi đâu?" Thanh Tiêu không đáp mà hỏi lại.

"Núi Trạch Vụ..." Vu Hoan dừng lại, hơi mang khiếp sợ nhìn về phía Thanh Tiêu: "Ngươi..."

"Ta không có phong ấn thứ trong cơ thể nó, chỉ là huyết mạch của nó thức tỉnh mà thôi." Thanh Tiêu vẫn bình tĩnh trước sau như một: "Ninh Ưu có thể áp chế huyết mạch của nó thức tỉnh, ngươi có thể tìm được nàng ấy không?"

Diêm Tố nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, hắn chỉ biết Thiên Nguyệt nằm ở đó, không hề có sự sống nào.

"Ngươi chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn nó, không được tới gần nó, nếu không chính là hại nó, hiểu không?" Vu Hoan buông Diêm Tố ra, gằn từng chữ một nói.

Diêm Tố khẽ gật đầu.

"Ta đi tìm Tư Hoàng, Dung Chiêu chàng nhìn nó đi."

Nàng cũng không biết Thịnh Thế và Ninh Ưu đi đâu, nhưng Tư Hoàng nhất định biết.

Đừng hỏi nàng vì sao cho rằng như vậy, trực giác nói cho nàng biết thôi.

Thanh Tiêu ngồi ở bên cạnh Thiên Nguyệt, Diêm Tố đứng ở khoảng cách an toàn được Vu Hoan chỉ định, mắt trông mong nhìn Thiên Nguyệt.

Thanh Tiêu thở dài, duỗi tay với Diêm Tố: "Nắm lấy tay của ta đến đây, đừng buông ra."

Diêm Tố khỏ hiểu nhìn Thanh Tiêu, nhưng nghe thấy có thể đi đến, hắn vẫn nghe lời nắm tay của Thanh Tiêu.

Diêm Tố nửa quỳ trên mặt đất, nhìn nhìn Thiên Nguyệt, lại nhìn nhìn Thanh Tiêu: "Ta có thể... chạm vào huynh ấy không?"

Thanh Tiêu cúi đầu nhìn Diêm Tố một lát, ngón tay giảo phá điểm một chút lên giữa mày Diêm Tố, sau đó niệm gì đó: "Có thể."

Một tay Diêm Tố sờ lên mặt Thiên Nguyệt, sắc mặt Thiên Nguyệt tái nhợt, khi tay của Diêm Tố tiếp xúc đến, đôi mắt vốn đang nhắm chặt của Thiên Nguyệt bỗng nhiên mở ra.

Đôi mắt kia, không phải đôi mắt mà hắn quen thuộc.

Bên trong mang theo hung quang, làm người ta không rét mà run. Diêm Tố chịu đựng sợ hãi không có lùi bước, chờ Thiên Nguyệt phản ứng.

Thiên Nguyệt ngửi ngửi, hung quang trong mắt chậm rãi rút đi, sau đó nhắm mắt lại.

Nước mắt của Diêm Tố không tiếng động rơi xuống, rõ ràng ngày đó còn đang tốt đẹp yên bình, vì sao lại biến thành như bây giờ.

"Vừa rồi mọi người nói những lời kia là có ý gì? Thiên Nguyệt huynh ấy..." Diêm Tố nhìn Thanh Tiêu.

Thanh Tiêu trấn an sờ sờ đầu Diêm Tố: "Thiên Nguyệt là con trai của ta và một cô nương loài người sinh ra."

Diêm Tố kinh ngạc nhìn Thanh Tiêu, hắn vẫn không biết Thanh Tiêu tiền bối và Thiên Nguyệt có quan hệ gì, vậy mà là cha con sao?

"Nhưng mà thân phận của ta... lại có chút phức tạp." Thanh Chiêu chậm rãi kể lại đoạn lịch sử phủ đầy bụi kia.

Tuy hắn là quỷ tu, nhưng bản thể lại là thần thú.

Sau khi thần thú chết, vốn nên vào luân hồi chuyển thế, hắn dùng cấm thuật mới có thể ở lại.

Hậu quả để lại là huyết mạch hậu duệ đời sau không thể thức tỉnh, một khi thức tỉnh, lập tức sẽ đánh mất đi lý trí, lục thân* không nhận.

(Lục thân: mất hết tính người (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận)

"Vậy núi Trạch Vụ?" Thiên Nguyệt đến đó làm gì?

"Núi Trạch Vụ là nơi từng ở của nhất tộc ta, có lẽ Thiên Nguyệt tiếp xúc đến vật gì đó trong tộc, dẫn phát đến sức mạnh huyết mạch. Còn là cái gì, ta đoán... có lẽ là huyết tinh của Xích Hỏa."

"Đó là cái gì?" Thiên Nguyệt đi lấy cái kia làm gì?

"Ta nghe Vu Hoan nói, ngươi tập Cửu Chuyển Huyền Âm?"

Diêm Tố gật đầu.

"Thứ đó là cho ngươi dùng." Thanh Tiêu nhàn nhạt nói: "Cửu Chuyển Huyền Âm vào ngày âm khí thịnh nhất trong tháng ấy, người tu luyện sẽ chịu đủ tra tấn, nhưng nếu có huyết tinh của Xích Hỏa hộ thể, âm khí sẽ không có cách nào tiến vào trong cơ thể."

Là vì hắn...

"Ngươi cũng đừng đau buồn, huyết mạch của nó sớm hay muộn gì cũng sẽ thức tỉnh thôi, hiện giờ cũng chỉ là hơi sớm hơn một chút, ta sẽ không để nó có chuyện gì, ngươi cứ yên tâm."

Cách một ngày Thanh Tiêu đều cho Thiên Nguyệt uống máu, Diêm Tố đứng canh giữ bên cạnh Thiên Nguyệt một tấc cũng không rời.

Năm ngày sau Vu Hoan mới về, nhưng chỉ có một mình nàng.

"Tư Hoàng cũng không tìm thấy bọn Thịnh Thế." Vu Hoan đau đầu nhìn Tiểu Quỷ Nhi đang mỏi măt trông mong nhìn mình: "Nhưng mà Tư Hoàng có nói cho ta một cách."

"Cách gì?"

"Cách gì?"

Diêm Tố và Thanh Tiêu đồng thanh.

Vu Hoan nhìn hai người nọ, cuối cùng nhìn chằm chằm Thanh Tiêu nói: "Lấy huyết tinh của ngươi, bổ toàn huyết mạch của nó, rồi dùng thần lức giúp đỡ nó thức tỉnh huyết mạch, như thế thì Thiên Nguyệt sẽ không có chuyện gì nữa."

Dừng một chút, Vu Hoan lại nói rất nặng nề: "Nói cách khác, một mạng đổi một mạng!"

"Được, có gì cần phải chuẩn bị?" Thanh Tiêu nghe xong trực tiếp đồng ý.

"Thanh Tiêu..."

"Thằng bé là con trai của ta, ta nên có trách nhiệm với thằng bé." Thanh Tiêu cắt ngang lời Vu Hoan nói: "Mọi chuyện làm phiền ngươi và Dung Chiêu."

Vu Hoan dựa theo lời Tư Hoàng nói, lập ra mấy cái trận pháp xung quanh Thiên Nguyệt, Diêm Tố bị đuổi ra ngoài, tuy hắn lo lắng, nhưng vô kế khả thi, chuyện bên trong hắn không có cách nào tham dự được.

Linh La ngồi xổm bên người hắn: "Ngươi biết vì sao lúc trước Thanh Tiêu và Ninh Ưu lại ở bên nhau không?'

Diêm Tố biết Linh La muốn dời đi lực chủ ý của mình, hắn miễn cưỡng đánh lên tinh thần: "Vì sao?"

"Việc này là do Tiểu Hoan Hoan nói với ta đó, ta chỉ nói cho một mình ngươi biết, ngươi đừng nói cho người ngoài biết nha."

Diêm Tố gật đầu, hắn lại nhìn Kinh Hồng học theo Linh La ngồi xổm bên cạnh, đây chẳng lẽ không phải là một người sao?

"Người đầu tiên Thanh Tiêu gặp không phải là Ninh Ưu, mà là tỷ tỷ của Ninh Ưu, Ninh Tâm. Hắn thích Ninh Tâm nên Tiểu Hoan Hoan đánh cược với hắn, nói nếu có thể làm Ninh Tâm yêu hắn, Tiểu Hoan Hoan sẽ không bao giờ đối nghịch với hắn nữa."

Diêm Tố gật gật đầu, lúc trước tổ tông cũng đã từng nói với hắn điều này, nhưng hắn không biết cô nương kia là ai thôi.

"Tiểu Hoan Nhi chơi gian lận, bảo cô nương kia làm bộ đồng ý với Thanh Tiêu, Ninh Tâm vì cứu người trong lòng mình, không thể không đồng ý với Tiểu Hoan Hoan. Hai người ở chung một tháng, một ngày cuối cùng, Ninh Tâm đá Thanh Tiêu, đánh cược thất bại. Thanh Tiêu đi tìm Ninh Tâm, nhưng Ninh Tâm đã rời đi, Thanh Tiêu nhìn thấy chính là Ninh Ưu.

Buổi tối ngày hôm đó đã xảy ra cái gì, Thanh Tiêu cũng không có nói với Tiểu Hoan Hoan. Nhưng toàn bộ Ninh gia đều bị diệt khẩu, Ninh Ưu bị đưa đến một gia đình bình thường. Thanh Tiêu xóa sạch ký ức của Ninh Ưu, từ đó Thanh Tiêu lánh đời. Nhưng rất nhanh Ninh Ưu đã mang thai, nàng ta không có ký ức, không thể hiểu được mà mang thai, đối với một tiểu cô nương mà nói thì đó là một chuyện rất tàn nhẫn xấu hổ."

Linh La lắc đầu, tựa như có chút không đành lòng: "Tiểu Hoan Hoan đi tìm Thanh Tiêu, Thanh Tiêu chỉ cho Tiểu Hoan Hoan một viên đan dược, Tiểu Hoan Hoan lại không đưa đan dược cho Ninh Ưu ăn, mà ném Thịnh Thế tới trên giường Ninh Ưu, sửa ký ức của Ninh Ưu lại.

Ta rất tò mò, buổi tối ngày hôm đó rốt cuộc Thanh Tiêu và Ninh Ưu đã xảy ra cái gì, vì sao Thanh Tiêu muốn xóa sạch ký ức của Ninh Ưu..."

Diêm Tố bĩu môi, hắn không quan tâm, hiện tại hắn chỉ lo lắng cho một mình Thiên Nguyệt.

Nếu Thiên Nguyệt có làm sao, hắn cũng không muốn sống nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play