Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Phượng Lan ở phía tây phủ vực chủ, vừa lúc tương đối gần với phòng vực chủ, khoảng cách từ tiểu viện Giang Vong Ưu đến đó hẳn là xa nhất.

Xỏ xuyên qua toàn bộ Tây viện chính là hồ nước và hành lang, trên hành lang quấn quanh dây đằng, rủ xuống mái hiên, theo gió nhẹ nhàng đong đưa.

Ở đây chỉ có hai căn phòng, mỗi phòng đều được xây trên nước, từ hành lang nối dài đi đến.

Vu Hoan nhìn xung quanh bốn phía, đây không phải là nơi lần trước nàng tiến vào sao?

Thì ra người ở chính là Phượng Lan...

"Ở đây từng là phụ thân vì mẫu thân mà xây dựng, sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân cũng dọn ra khỏi đây, nói là sợ thấy cảnh thương tình." Thần sắc Giang Vong Ưu có chút đau thương, từ nhỏ nàng ở đây mà lớn lên, mỗi một chỗ đều có thân ảnh của cha mẹ.

Vu Hoan nhìn ra được, đồ ở đây đều tận tâm mà bố trí.

Có thể thấy được lúc trước cha của Giang Vong Ưu yêu mẹ của nàng ta bao nhiêu.

"Ca ca ta lại an bài cho tên nam nhân kia ở đây..." Trong mắt Giang Vong Ưu hiện lên tia khó chịu.

Vu Hoan không tiếng động vỗ vỗ bả vai Giang Vong Ưu, Giang Vong Ưu tái nhợt vô lực cười cười, kỳ thật cũng không trách được Phượng Lan, hắn cũng là người bị hại...

Hành lang nối liền với đình hóng gió, Phượng Lan đang ngồi trong đình hóng gió, ly có ly không uống rượu.

Đại khái là đã uống không ít, cho nên Phượng Lan lúc này có chút mơ hồ, hình như hắn nhìn thấy có vài bóng người xuất hiện trước mặt mình, lập tức sinh ra vài phần không kiên nhẫn: "Không phải bảo các ngươi cút đi sao? Nghe không hiểu tiếng người à!"

Phượng Lan cho rằng người đến là những người cả ngày lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình lúc trước, cho nên mới phát hỏa lớn.

Hắn cảm giác bây giờ bản thân giống như bị người ta xem thành sủng vật nuôi trong nhà, hắn là một đại nam nhân, bị đối đãi như vậy đó là một loại khuất nhục, một loại tra tấn!

Vu Hoan vén áo choàng ngồi xuống, thuận thế đoạt lấy ly rượu trong tay hắn, chén rượu tiếp xúc với cái bàn phát ra âm thanh va chạm thâm thúy.

Lửa giận trong ngực Phượng Lan nháy mắt chuẩn bị phát ra, bây giờ những người này đều to gan như vậy?

"Ai cho phép ngươi đoạt lấy rượu của ta!" Phượng Lan đứng phắt dậy, tầm mắt dừng ở trên người Vu Hoan, rống xong mới phát hiện không đúng: "Ngươi là ai?"

"Muốn rời khỏi đây không?" Vu Hoan không đáp mà hỏi lại, hơi hơi ngẩng đầu đối diện với Phượng Lan.

Phượng Lan lắc lắc đầu có chút mơ màng, lẩm bẩm nói: "Uống quá nhiều, xuất hiện ảo giác sao?"

Ở địa bàn của Giang Mãn Nguyệt, sao lại có người đến hỏi loại vấn đề này với hắn?

Thân ảnh lửa đỏ của Linh La lẻn đến bên người Phượng Lan, trực tiếp bóp cánh tay hắn, dùng sức.

"A!" Phượng Lan ăn đau, lập tức thanh tỉnh lên không ít.

"Còn biết đau, chứng minh không phải ảo giác." Linh La buông hắn ra, từ bên cạnh ló ra cái đầu.

Bây giờ Phượng Lan mới nhìn thấy đầu sỏ gây tội làm hắn ăn đau, nhưng nhìn đến bên hông mình, trẻ con từ đâu chui ra đây?

Ồ...

Giang Vong Ưu cũng ở kìa!

Không biết có phải nhớ đến chuyện lúc trước Giang Von Ưu đẩy hắn vào trong nước hay không, sắc mặt Phượng Lan có chút khó coi.

Giang Vong Ưu lại tới tìm mình nữa!

Hắn làm sai cái gì! Hắn cũng là một người bị hại mà! Sao không có một ai đồng tình với hắn!

"Ngươi lại tới làm gì?" Phượng Lan đề phòng lui về sau mấy bước, mất hết cảm giác say.

Giang Vong Ưu xấu hổ, nàng chỉ chỉ Vu Hoan. Phượng Lan theo phương hướng nàng ta chỉ nhìn về phía Vu Hoan, nhíu mày: "Ngươi là... Bách Lý Vu Hoan?"

"Xóa hai chữ Bách Lý đi." Vu Hoan cười đáp.

Phượng Lan: "..."

Có khác nhau sao?

Không đúng, vậy là nàng thừa nhận nàng chính là Bách Lý Vu Hoan?

Đờ mờ, vai ác số một trên đại lục tìm hắn làm gì? Hình như hắn chưa từng đắc tội nàng đúng không?

Vu Hoan cũng không nhiều lời, trực tiếp vào chủ đề chính: "Ta có cách làm ngươi rời khỏi đây nhưng ngươi cũng phải giúp bọn ta làm một chuyện."

Phượng Lan nghe vậy không có bất cứ chi sắc kích động nào, trào phúng cười cười: "Ngươi cảm thấy ta có năng lực rời khỏi đây sao? Nếu ta có thể rời đi, đã sớm đi rồi."

Tốt xấu gì hắn cũng là thiếu chủ của Phượng Tường Vực, sao có thể không có át chủ bài.

"Giang Mãn Nguyệt dùng cái gì uy hiếp ngươi?"

Lần này Phượng Lan có hơi hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cũng đúng, đạo lý đơn giản như vậy, chỉ cần không ngu đều đoán được.

"Phượng Tường Vực cùng Phượng gia." Phượng Lan ngồi xuống, đầy mặt giận dữ: "Nếu không phải hắn uy hiếp ta như thế, ta đã sớm nghĩ cách rời đi."

Giang Vong Ưu kinh ngạc, ca ca hắn lại uy hiếp người ta như vậy? Quá vô nhân tính!

Mãn Nguyệt Vực mạnh hơn Phượng Tường Vực là sự thật mà ai cũng biết.

Hơn nữa không có cách nào sửa đổi.

Mãn Nguyệt Vực đất rộng của nhiều, tài nguyên phong phú, tu luyện tương đối nhanh, người dân trong vực cường hãn đó là điều tất nhiên.

Vu Hoan rối rắm, nàng cũng không thể giúp Phượng Tường Vực chiếm Mãn Nguyệt Vực đúng không!

Bằng không chờ Giang Mãn Nguyệt có con, nàng giết Giang Mãn Nguyệt...

Cách này không tồi nha, một công đôi việc.

Dù sao Giang Vong Ưu chỉ nói muốn Giang Mãn Nguyệt để lại hậu duệ, cũng chưa nói muốn hắn sống nha!

Vậy cứ làm thế đi.

Nếu Giang Vong Ưu biết trong lòng Vu Hoan quyết định như vậy, chắc chắn bị tức chết.

"Đó không cần ngươi lo lắng, ta sẽ giúp ngươi giải quyết. Chỉ cần ngươi giúp bọn ta hoàn thành một chuyện là được, ngươi có thể rời đi, Giang Mãn Nguyệt tuyệt đối sẽ không tìm ngươi gây phiền phức."

"Ngươi có cách gì?" Phượng Lan nhíu mày, rõ ràng không tin.

Vu Hoan nhún nhún vai: "Ta có cách gì ngươi không cần biết, cơ hội chỉ có một lần, ngươi đồng ý hay không đồng ý?"

Đương nhiên nàng sẽ không nói cho Phượng Lan biết, nàng muốn giết Giang Mãn Nguyệt diệt trừ hậu hoạn.

Đương nhiên không giết Giang Mãn Nguyệt cũng có thể, chỉ là cách này... có chút phiền phức.

Phượng Lan có chút động tâm, năng lực của Bách Lý Vu Hoan không thể nghi ngờ.

Nàng có thể nhảy nhót trên đại lục lâu như vậy, không có khả năng không có chút bản lĩnh. Nhưng mà... nàng thật sự có thể làm mình rời khỏi đây, còn có thể bảo đảm Phượng Tường Vực và Phượng gia không cần chịu sự uy hiếp của Giang Mãn Nguyệt sao?

Hơn nữa, chuyện nàng nói muốn hắn giúp, có lẽ cũng không phải chuyện gì đơn giản.

Đồng ý hay không đây, thật rối rắm.

"Thiếu niên, cơ hội khó có được nha." Linh La chống má, cười tủm tỉm nói: "Tư sắc của ngươi như vậy, tuy không phải là tuyệt sắc, nhưng cũng xem như mỹ nhân, hà tất bị đạp hư vào trong tay một người nam nhân, người ta nhìn mà cảm thấy đau lòng."

Vu Hoan đè Linh La lại, ánh mắt gắt gao trừng nàng.

Nam nhân này mà ngươi cũng dám trêu ghẹo, không sợ Giang Mãn Nguyệt đánh chết à?

Phượng Lan chỉ xem Linh La là trẻ con, không hề nghĩ nhiều.

Phượng Lan cân nhắc trái phải một phen: "Ngươi cần ta làm gì?"

Hỏi rõ ràng trước tương đối tốt.

"Một chuyện nhỏ." Vu Hoan ngoắc ngoắc ngón tay với Phượng Lan, ở bên tai hắn nói nhỏ một trận.

"Đơn giản như vậy?" Phượng Lan nhíu mày.

"Đối với ngươi mà nói là đơn giản, nhưng đối với bọn ta thì lại rất khó á!" Vu Hoan cảm thán.

Phượng Lan chần chờ, chuyện này đối với hắn mà nói xác thật rất đơn giản. Nhưng tương đối cũng có nguy hiểm.

"Ta muốn suy nghĩ một chút." Hắn cần phải suy nghĩ lợi và hại của chuyện này thật cẩn thận.

Phượng Lan không lập tức đồng ý cũng nằm bên trong dự kiến của Vu Hoan, nàng hơi hơi gật đầu: "Ngươi có thời gian một ngày suy nghĩ, ngày mai bọn ta sẽ lại đến."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play