Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Làm một người nam nhân thích nữ nhân không khó, nhưng làm một người nam nhân thích nam nhân lại quay qua thích nữ nhân vậy thì có chút khó khăn.

Lời ra khỏi miệng rồi Vu Hoan cũng không thể đổi ý.

Vu Hoan cùng Linh La bàn tính một phen, quyết định dùng mỹ nhân kế trước.

Nam nhân nhìn mỹ nhân, chắc cũng phải rung động gì đó.

Vì thế...

Ngày nọ, Giang Mãn Nguyệt có chuyện ra ngoài bàn chuyện làm ăn, địa điểm là một tiểu lâu quán trà nào đó, trời xanh mây trắng, tình thơ ý họa.

Thật thích hợp cho việc xảy ra cái gì đó.

Giang Mãn Nguyệt vừa mới ngồi xuống, thì một mỹ nhân có thân hình thướt tha đi đến, dáng người tuyệt đối lả lướt quyến rũ, tư sắc cũng thuộc dạng thượng thừa.

Giang Mãn Nguyệt đầu tiên đánh giá mỹ nhân kia một phen, mỹ nhân kia có chút nhút nhát, đây chính là vực chủ....

Nhưng nghĩ đến thù lao mình nhận được, mỹ nhân đành phải căng da đầu tiến lên.

Tổ ba người ngồi xổm một góc nhìn Giang Mãn Nguyệt bên kia, tiểu nhị đi ngang qua lấy ánh mắt nhìn bệnh tâm thần nhìn các nàng, nếu không phải nhìn trên tiền boa các nàng cho thì hắn thật sự muốn ném ba người này ra ngoài, quả thật chính là bức ép quán trà lâu bọn họ mà.

Mỹ nhân lấy tất cả các cách của bản thân ra đối phó với nam nhân, câu dẫn khiêu khích đều ra trận.

Nhưng mà Giang Mãn Nguyệt lại như một bức tượng điêu khắc, mặc kệ mỹ nhân nói cái gì, hắn cũng không thèm đáp lại, cũng không nói gì.

Mỹ nhân kia cảm thấy mệt tim, tốt xấu gì ngươi cũng phải nói gì đi chứ!

Một mình ta hát tuồng rất mệt!

Mỹ nhân dùng thủ đoạn cả người, Giang Mãn Nguyệt cũng không có phản ứng gì, thẳng đến khi người được hẹn đến, mới lạnh giọng quát lớn đuổi mỹ nhân chạy đi.

Mỹ nhân than thở khóc lóc lên án với Vu Hoan: "Loại thẳng nam này ngươi tìm một tuyệt thế mỹ nhân cũng không hoàn thành được, hôm nay xem như ta bất tài, thù lao đó ta cũng không cần, ta muốn yên tĩnh một mình."

Mỹ nhân chạy như điên mà đi, bỏ lại tổ ba người ba mặt nhìn nhau.

Hiệp thứ nhất, thất bại.

Giang Mãn Nguyệt thật sự khó xử như vậy sao?

Vu Hoan không tin tà.

Câu dẫn không thành, vậy hạ dược đi!

Yêu thân thể của ngươi trước rồi lại yêu người của ngươi.

"Vu Hoan cô nương, thuốc này có tác dụng phụ không?" Giang Vong Ưu nhìn Vu Hoan bỏ bột trắng như không cần tiền vào trong bình rượu, có chút lo lắng.

Nàng cũng không muốn mưu hại ca ca.

"Có tác dụng phụ gì? Một đêm mười lần có tính là tác dụng phụ không?"

Giang Vong Ưu lập tức đỏ mặt, nàng vẫn là một tiểu cô nương chưa lấy lang quân, nói chuyện này, thật là ngại quá đi mà!

Vu Hoan lắc lắc bầu rượu, đưa cho Giang Vong Ưu.

Giang Vong Ưu thấp thỏm nhận lấy, thấy Vu Hoan và Linh La bốn mắt nhìn mình chằm chằm, nàng chỉ có thể cắn môi cầm bầu rượu đi vào phòng bếp.

Người của phòng bếp nhìn thấy Giang Vong Ưu cũng không bất ngờ, sau khi hành lễ thì từng người ai bận việc nấy, không ai quan tâm đến nàng.

Giang Vong Ưu xoay vài bước, thừa dịp mọi người không chú ý đến bên ngày chắn lại mấy cái khay bình rượu lại.

Bầu rượu của ca ca nàng là đặc chế, cho nên rất dễ nhận ra.

Vì cái đặc chế cái bầu rượu này, nàng còn phí không ít sức lực.

Giang Vong Ưu đổi bầu rượu, lại nhìn thoáng qua người của phòng bếp, không ai chú ý đến nàng, lúc này mới nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng bếp.

Nàng vừa mới ra ngoài, nha hoàn bên người Giang Mãn Nguyệt đi đến lấy bầu rượu mà Giang Vong Ưu đổi đi mất.

Ba người Vu Hoan đi theo rất xa, nhìn nha hoàn vào phòng Giang Mãn Nguyệt, các nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Bước đầu tiên thành công.

Hiện tại chờ Giang Mãn Nguyệt uống rượu, sau đó đẩy một vị muội muội đi vào là được!

"Tiểu Hoan Hoan... cái kia... có nam nhân đi vào..."

Vu Hoan quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một tên nam nhân đi vào phòng...

Không sao không sao, nam nhân thôi mà, có lẽ là thuộc hạ của Giang Mãn Nguyệt, Giang Mãn Nguyệt có chuyện phân phó cho hắn.

Vu Hoan tự an ủi bản thân trong lòng.

"Là Phượng Lan." Giang Vong Ưu ở bên cạnh bổ sung.

Vu Hoan: "..."

Phượng Lan không phải thích nữ nhân sao?

Vì sao lại xuất hiện ở đây!

Ba người ba mặt nhìn nhau.

Lát sau, con ngươi Vu Hoan xoay chuyển, ở bên tai Giang Vong Ưu nói vài câu.

Giang Vong Ưu nghe xong vẻ mặt khó xử: "Vậy có được không?"

"Ngươi cũng không muốn nhìn ca ca ngươi với Phượng Lan làm gì kia đúng không!"

Tia khó xử trên mặt Giang Vong Ưu lập tức lui xuống.

Đúng, không thể để hắn và ca ca ở bên nhau.

Giang Vong Ưu đứng lên trong lùm cây, vò vò y phục trên người, ngắt vài cọng cỏ cắm lên trên người lẻn đến ngoài phòng, giơ tay liền giữ cửa gõ vang 'bang bang'.

"Ca, ca..." Giang Vong Ưu vừa gõ cửa vừa kêu to.

Giang Mãn Nguyệt chưa kịp làm gì.

Hắn nhìn Phượng Lan, thở dài đứng dậy ra khỏi phòng.

Nháy mắt Giang Mãn Nguyệt đứng dậy, cả người Phượng Lan căng chặt mới buông lỏng, tránh được một kiếp.

"Làm sao vậy? Sao muội lại thành bộ dáng này? Ai bắt nạt muội?" Giang Mãn Nguyệt vừa mới mở cửa ra đã nhìn thấy muội muội nhà mình đỉnh đầu đầy cỏ dại, y phục cũng lộn xộn, dáng vẻ bị người ta bắt nạt sống sờ sờ.

Giang Vong Ưu dùng sức véo đùi mình một cái, nước mắt lưng tròng: "Ca, có người bắt nạt muội."

"Ai bắt nạt muội?" Giang Mãn Nguyệt ra khỏi phòng, loại chuyện cáo trạng này của Giang Vong Ưu cũng không phải lần đầu tiên, cho nên hắn cũng không hoài nghi.

"Dịch Quân." Thật xin lỗi ngươi Dịch Quân, vì ca ca ta, chỉ có thể để ngươi gánh tội thay, dù sao nhà các ngươi cũng chuyên nghiệp gánh tội thay vài thập niên rồi, thêm một tội cũng không nhiều lắm, thiếu một tội cũng không ít đi.

Mà Giang Mãn Nguyệt lại không vừa mắt Dịch gia, dùng Dịch gia đến ngụy trang, tuyệt đối có thể khơi mào lửa giận của Giang Mãn Nguyệt.

"Lại là Dịch gia." Đôi mắt Giang Mãn Nguyêt phát lạnh: "Đi, đi Dịch gia."

Giang Mãn Nguyệt dẫn theo Giang Vong Ưu đến Dịch gia đòi công bằng.

Sau khi Phượng Lan rời đi, Vu Hoan liền trộm bầu rượu kia ra ngoài.

Hiệp thứ hai, thất bại!

Căn cứ vào lời kể của Giang Vong Ưu khi quay về, Dịch Quân không có ở nhà, nàng đều khăng khăng Dịch Quân bắt nạt nàng, người của Dịch gia không rõ chân tướng, hết đường chối cãi.

Cuối cùng Giang Mãn Nguyệt tẩn Dịch Bảo một trận, mới buông tha cho hắn.

Dịch Bảo vô cùng ủy khuất, hắn trêu ai chọc ai?

Đều là thằng con trai phá của kia, hu hu hu, có thể sinh thêm một đứa con trai khác không!

"Dịch gia đáng thương." Vu Hoan lắc đầu.

Nếu không phải Phượng Lan đột nhiên xuất hiện, nàng cũng không cần tìm lý do tách Giang Mãn Nguyệt ra ngoài.

"Vu Hoan cô nương, kế tiếp làm sao bây giờ?" Vẻ mặt Giang Vong Ưu đưa đám.

Vu Hoan suy tư một lát: "Có một cách đơn giản, cũng là một các thô bạo nhất."

"Cái gì?"

"Làm hắn mất trí nhớ."

"Mất trí nhớ? Không được không được, ca ca ta là một vực chủ, mất trí nhớ sao được." Giang Vong Ưu lắc đầu, nàng không đồng ý.

"Ngươi đừng gấp mà!" Vu Hoan vỗ vỗ bả vai Giang Vong Ưu: "Ta có nói cái loại mất trí nhớ đó đâu, ý ta là đổi Phượng Lan trong trí nhớ hắn thành một nữ nhân. Hắn sẽ cảm thấy người mình thích chính là nữ nhân kia, từ đây về sau hạnh phúc vui vẻ bên nhau mãi mãi."

Giang Vong Ưu trừng lớn mắt: "Còn có phương pháp thần kỳ như vậy?"

Nàng đã từng nghe nói có thể làm người mất trí nhớ, lại chưa từng nghe thấy có thể đổi một người trong trí nhớ thành một người khác.

"Đương nhiên có thể." Vu Hoan chu môi.

"Vậy... sẽ không có di chứng gì chứ?"

Vu hoan sờ sờ cằm, vẻ mặt không xác định: "Có lẽ là không có, ta cũng chỉ dùng có một lần."

Giang Vong Ưu: "..."

Nàng còn tưởng Vu Hoan rất nắm chắt, kết quả lại nghe thấy đáp án không xác định.

Giang Vong Ưu lập tức bác bỏ.

Nàng muốn ca ca khôi phục bình thường, cũng không phải là muốn ca ca nàng xảy ra chuyện gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play