Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Trên đại lục này, chuyện mới mẻ nhiều đếm không xuể, cho dù chuyện của Ma giới như vậy cũng chẳng qua lưu hành một đoạn thời gian lực chú ý của mọi người đã bị dời đi.

Quý Bạch mất tích, người của hắn tìm toàn bộ Linh Võ Vực cũng không tìm được ngươi. Dưới tình huống rắn mất đầu, người có một ít trung thành cũng bắt đầu có chút dao động.

Ngoại trừ Quý Tiết dẫn theo một ít người, trên cơ bản đều chia năm xẻ bảy.

Đây là lòng người, yếu ớt không chịu nổi một kích.

Mà Linh Võ Vực cũng đổi chủ, vực chủ tân nhiệm không phải người khác đúng là Sở Vân Cẩm.

Khi Vu Hoan nghe thấy tin tức này, đã rời khỏi Linh Võ Vực, đến Phượng Tường Vực.

Đối với chuyện này, Vu Hoan chỉ có một chữ, đệch!

Nhưng lại tưởng tượng Linh Võ Vực đều là thứ mình chơi đùa xong dư lại, Sở Vân Cẩm tình nguyện đi thu thập cục diện rối rắm vậy để ả đi thu thập đi!

Phượng Tường Vực là khu vực yếu ớt nhất trong bốn khu vực, hàng năm đều chịu ba khu vực khác ức hiếp, cho nên khi người của Phượng Tường Vực thấy bọn họ không giống như người của Phượng Tường Vực, đều có loại bản năng bài xích và phòng bị.

Vực chủ tên là Phượng Hi, là nữ nhân, Phượng gia cũng là gia tộc truyền kỳ, chỉ sinh nữ không sinh nam.

Cố tình thế hệ của Phượng Hi này lại sinh đứa con trai, Phượng Lan.

Đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là Phượng Lang bị vực chủ của vực cách vách cướp đi rồi, Phượng Hi chỉ có một đứa con trai duy nhất đó làm sao trơ mắt nhìn Phượng Lan bị cướp đi, ở đây dán thông cáo triệu tập người nghĩ cách cứu viện Phương Lan.

Vu Hoan đứng ở góc, nhìn tình cảnh bên kia vô cùng quạnh quẽ người đến báo danh kia, vực cách vách chính là Mãn Nguyệt Vực, hơn nữa người cướp Phượng Lan là vực chủ Mãn Nguyệt Vực, người thường làm gì dám đi trêu chọc?

Cho nên mặc dù là tiền thưởng rất cao cũng không có bao nhiêu người đi.

"Ta còn đang suy nghĩ tìm cái lý do chính đáng gì để tấn công Mãn Nguyệt Vực, đây quả thật là trời cũng giúp ta!" Vu Hoan cười đến âm u.

"Tấn công Mãn Nguyệt Vực làm gì?" Vẻ mặt Dung Chiêu quỷ dị nhìn Vu Hoan, điên rồi à?

Mãn Nguyệt Vực trêu nàng chọc nàng?

"Nàng có thù oán với Mãn Nguyệt Vực?"

"Không có á!" Vẻ mặt Vu Hoan vô tội.

Dung Chiêu: "..." Không có mà nàng đi đánh người ta làm gì? Thú vị sao?

"Hàn Cực Huyền Địa thuộc về cấm địa của Mãn Nguyệt Vực, ta không đi làm chút nhiễu loạn, làm sao đi vào được?"

"Ta có thể đưa nàng đi." Hắn trâu bò vậy mà cũng không biết dùng, đầu óc hư rồi?

Vu Hoan liếc trắng Dung Chiêu một cái: "Biết chàng lợi hại, nhưng chàng cho rằng cứ đi vào là được? Hàn Cực Huyền Địa lớn bao nhiêu, chắc chàng cũng không biết đúng không? Ta muốn tìm được thì đến năm nào tháng nào?"

Dung Chiêu: "..." Vậy mà hắn không còn gì để nói.

Nhưng vì sao cứ cảm thấy là lạ?

Vu Hoan vô cùng nhanh nhẹn báo danh, những người đó thấy có người báo danh, sợ nàng hối hận, lập tức dẫn nàng đi gặp Phượng Hi.

Phượng Hi nhìn qua cũng chỉ có hơn ba mươi tuổi, trên người nàng ta không có nhiều khí thế sắc bén, ngược lại giống phu nhân hòa ái dễ gần.

Có thể là do ưu thương quá độ, bây giờ nhìn qua có chút tiều tụy, con ngươi cũng tràn đầy ưu sầu.

Phượng Hi nghe thấy có người đồng ý đi cứu con trai của mình, rất vui vẻ, nhưng vừa thấy người mời đến là một vị cô nương, lập tức có chút thất vọng.

Chi sắc thất vọng còn chưa lộ ra thì Phượng Hi đã ngây ngẩn cả người.

Đây là Bách Lý Vu Hoan?

Phượng Hi lập tức thấp thỏm, sao vị này lại đến đây?

Vu Hoan không thèm để ý cười cười, chân dung vẽ nàng sớm đã truyền khắp toàn bộ đại lục Trấn Hồn, Phượng Hi nhận ra nàng cũng không có gì sai.

"Bách Lý cô nương?" Phượng Hi thử tính hỏi.

"Gọi ta là Vu Hoan cô nương là được." Bách Lý Bách Lý, quá phá họ, nàng mới không muốn.

Ách... có khác nhau sao?

Kệ đi, mặc kệ có phải hay không, Phượng Hi đều bị dọa đến rồi.

Chuyện khoảng thời gian trước, nàng cũng đã nghe qua ít nhiều, vị này như ôn thần, đi đâu cũng sẽ xảy ra chuyện.

"Thân thể của Phượng vực chủ không thoải mái sao?" Vu Hoan chớp mắt, vẻ mặt quan tâm.

"Không... không có." Phượng Hi đứng ngồi không yên, sao lại không có, Phượng Tường Vực chẳng lẽ lại phải kết thúc trong tay nàng ta sao?

Con thật sự xin lỗi liệt tổ liệt tông!

Không phải bên ta quá yếu mà là bên địch quá mức trâu bò!

Phượng Hi tự bổ não quá mức, chờ nàng ta hoàn hồn, Vu Hoan đã ngồi xuống ghế bên cạnh, còn gọi người châm nước trà dâng điểm tâm...

Khách nhân vô cùng không khách khí...

"Phượng vực chủ, ta cũng không làm gì với ngươi cả, ngươi dùng cái ánh mắt như ta muốn giết cả nhà ngươi nhìn ta làm gì?" Vu Hoan trợn mắt trắng.

Phượng Hi nuốt nuốt nước miếng, gian nan nói: "Bách... Vu Hoan cô nương đến chỗ của ta đây, có gì phải làm sao?"

"Ờ, không phải giúp ngươi cứu con trai ngươi sao?"

Phượng Hi: "..." Ta nhìn thấy ngươi như muốn giết con trai ta hơn!

"Thực tế thì, ừ... ta cảm thấy Giang Mãn Nguyệt làm rất quá đáng, hắn là một đại nam nhân, sao có thể cướp một người nam nhân đúng không? Tuy tình yêu chẳng phân biệt giới tính, nhưng mà hắn có thể theo đuổi đàng hoàng không được sao? Dùng âm mưu cướp lấy thật sự là quá cơ trí... thật quá đáng! Aiz, Phượng vực chủ, ta nói có đúng không?"

Phượng Hi: "..." Không muốn nói chuyện.

"Ta giúp ngươi cứu con trai ngươi, tuyệt đối là thấy việc nghĩa nên hăng hái làm, miễn phí, không cần ngươi ra giá gì cả."

Vu Hoan tiếp tục nói hươu nói vượn.

Phượng Hi tiếp tục im lặng.

Vai ác của đại lục đều điên vậy sao?

"Phượng vực chủ, ngươi chỉ cần trao quyền cho ta, cho ta cái lý do chính đáng tấn công... cứu con trai của ngươi là được, cái giao dịch này có lời đúng không?"

"Tấn công cái gì?" Phượng Hi yếu ớt mở miệng, nàng ta tuyệt đối không nghe lầm, vừa rồi nàng nói hai chữ 'tấn công' này.

"Tấn công? Tấn công gì? Ta chưa nói nha!" Vu Hoan vô tội lắc đầu.

Phượng Hi: "..." Đã thấy trợn mắt nối dối, chưa thấy từng thấy nói hươu nói nói vượn, chẳng phân biệt trắng đen, lẫn lộn phải trái như vậy.

"Tận dụng thời cơ nha Phượng vực chủ, người khác tìm ta làm việc, đó còn phải nhìn tâm trạng của ta nữa đó. Ta đều đã tự mình đưa tới cửa, ngươi còn không đồng ý, ta đây không bảo đảm sẽ làm ra..."

"Ta đồng ý, cho ngươi đi cứu con trai của ta!" Phượng Hi nhanh chóng quyết định.

Nàng ta không muốn Phượng Tường Vực bị hủy trên tay nàng ta.

Có thể bảo vệ được một ngày thì qua một ngày là được rồi!

"Vậy là đúng rồi đó, đến, phiền Phượng vực chủ viết cho ta một cái công văn." Vu Hoan không biết từ đâu ra lấy một quyển sách ra, ném cho Phượng Hi: "Nhất định phải viết rõ ràng là ta đi cứu con trai của ngươi."

Phượng Hi trong tâm trạng phức tạp viết thư trao quyền, Vu Hoan lấy được thư trao quyền, âm u cười vài tiếng, chớp mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi...

Bút trong tay Phượng Hi rơi xuống đất, cả người đều mềm nhũn.

Cái này còn muốn đáng sợ hơn bảo nàng thêm hiệp ước không bình đẳng.

"Vực chủ, lại có người nhận đơn nghĩ cách cứu viện thiếu chủ."

Tinh thần Phượng Hi chấn động, trông cậy vào vai ác đại lục kia, trừ phi là nàng điên rồi.

"Để hắn tiến vào." Sửa sang lại y phục, ngồi ngay ngắn chờ mong nhìn về phía cửa.

Hai bóng người từ ngoài cửa tiến vào, trong đó có bóng người nhỏ xinh chuyển đầu nhìn xung quanh bốn phía, con ngươi trong vắt chứa đựng đầy tò mò.

Phượng Hi trực tiếp xem nhẹ thân ảnh nhỏ xinh kia, đánh giá người bên cạnh hắn một phen.

Nhìn qua rất trẻ tuổi, còn mang theo một nam... a, tạm thời có thể xưng là thiếu niên.

Tới một vai ác đại lục, lại tới một tổ hợp kỳ quái như vậy?

Con trai à, mẹ sợ là không thể cứu con rồi!

Con ngàn vạn lần đừng trách mẹ, nếu con chết, mẹ sẽ lại sinh thêm một đứa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play