Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

"Nếu không phải là ta, hiện tại chàng chắc còn đang phong ấn dưới Tận Sơn đúng không?" Ánh mắt Vu Hoan thẳng tắp vọng đến con ngươi của Dung Chiêu: "Chàng có hối hận không? Có lẽ, thứ chàng sắp đối mặt, là cục diện của vạn năm trước."

Đã có không ít người nhận ra Thiên Khuyết Kiếm, tin chắc cục diện tranh đoạt Thiên Khuyết Kiếm không lâu nữa sẽ trình diễn.

Ác danh của nàng, cũng không ngăn cản được dục vọng của những người đó.

Dung Chiêu ôm Vu Hoan càng chặt: "Không hối hận, nếu không gặp được nàng, ta vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu thế nào là thích, cái gì là quan tâm."

"Vậy là tốt rồi, sợ chàng đến lúc đó dưới sự giận dữ vứt bỏ ta, lại phong ấn bản thân nữa, ta đây chỉ có thể khóc đến chết." Mặt mày Vu Hoan nghiêm túc, cười đến vui vẻ.

Dung Chiêu hôn trán Vu Hoan một cái: "Ta có năng lực bảo vệ nàng."

Đường chân trời chậm rãi trở nên sáng lên, cùng với khe hở kia ánh sáng màu vàng bắt đầu lan tỏa ra, nhuộm màn đêm thành sắc hồng lửa đỏ, mặt trời từ mặt đất nhô lên, chầm chậm rời khỏi đường chân trời, bò lên trên không trung.

Cái loại ánh sáng này, mềm mại như tơ lụa, làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Vu Hoan dựa vào Dung Chiêu, thẳng đến khi mặt trời hoàn toàn lên cao, chùm tia sáng ấm áp chiếu vào trên người nàng, nàng mới nhúc nhích thân thể.

"Về thôi."

Dung Chiêu không nói một lời nói thừa, ôm nàng, đón ánh mặt trời bay xuống.

Chờ bọn họ trở lại tiểu viện kia, Ôn Huyên đang đứng ở bên ngoài căn phòng duy nhất, nhìn thấy có lẽ đã đứng rất lâu, thần sắc khẩn trương nhìn cửa phòng.

Vu Hoan kỳ quái nhìn thoáng qua, trong phòng im ắng, không có phản ứng gì hết!

"Muốn xem thì vào xem đi, ngươi nhìn chằm chằm cánh cửa làm gì?" Vu Hoan chọc chọc Ôn Huyên.

Ôn Huyên lập tức hoàn hồn, tầm mắt chuyển đến trên người Vu Hoan, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là Dung Chiêu bá đạo ôm Vu Hoan, giống như sợ nàng chạy.

Sắc mặt Ôn Huyên đỏ lên, mất tự nhiên dời tầm mắt: "Sau khi các ngươi rời đi, Nam Chi liền tỉnh, Thẩm ca ca liền đuổi ta ra ngoài..."

"Sau đó thì sao?"

"Thẩm ca ca giăng kết giới ở căn phòng rồi, ta không biết bên trong đã xảy ra cái gì. Nhưng mà ngày hôm qua tình trạng của Thẩm ca ca có chút không đúng, ta lo lắng Nam Chi..."

"Thẩm ca ca nhà ngươi thích Nam Chi, có lẽ không đến mức giết nàng ta." Vu Hoan phóng linh thức bao trùm đến, lại bị chắn trở về.

Thẩm Thiên Lị có thể nào...

"Sau khi Thẩm ca ca về liền kỳ lạ..." Ôn Huyên nhỏ giọng nói: "Khi nhìn thấy Nam Chi, bộ dáng kia như muốn giết người vậy."

Vu Hoan và Dung Chiêu liếc nhau, sau khi ngày hôm qua Thẩm Thiên Lị bắt Nam Chi vào phòng, đã xảy ra cái gì?

Ba người đứng ở bên ngoài căn phòng như Thần giữ cửa, mà cửa phòng kia thẳng đến khi giữa trưa mới mở.

Thẩm Thiên Lị vẫn bọc áo choàng đen như cũ, Vu Hoan còn chưa thấy rõ liền không có bóng dáng nữa.

"Thẩm ca ca!" Ôn Huyên cũng đuổi theo.

Vu Hoan nhướng mày, đều đi rồi, càng tốt, đi giết Nam Chi... ách, không đúng, đi nói chuyện với Nam Chi.

Vu Hoan bước vào phòng liền trợn tròn mắt, đây đờ mờ mới đánh nhau hả?

Có thể hủy đều đã hủy không sai lắm, ngay cả chỗ để đặt chân còn không có, cũng là đủ rồi!

Duy nhất còn tính là tốt là cái giường kia.

Chỉ là không biết hai người làm cái gì, chăn trên người đều rách tung tóe, Nam Chi rụt vào trong góc, toàn thân bọc chăn.

Trong đầu Vu Hoan lập tức hiện lên hai chữ.

Bị đè?

Nam Chi chôn đầu, nghe được âm thanh, tưởng Thẩm Thiên Lị trở về, sợ tới mức cả người đều run lên.

Thẩm đại ca đã không phải là người trong ấn tượng của nàng, nàng không biết nên ở chung với Thẩm đại ca thế nào.

Vu Hoan đến gần, mới phát hiện y phục trên người Nam Chi vẫn còn hoàn hảo, chỉ là có chút hỗn loạn.

"Muội muội, đến tâm sự đi?" Vu Hoan phất những tấm vải rách nát trên giường ra, đặt mông liền ngồi xuống.

Nam Chi chầm chậm ngẩng đầu, thấy rõ người trước mặt, không biết vì sao lại thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại nàng không biết nên đối mặt với Thẩm đại ca thế nào...

Vu Hoan bĩu môi: "Thẩm Thiên Lị làm gì ngươi rồi? Mà ngươi sợ thành cái dạng này?"

Con hàng kia không phải thích nàng ta sao?

Mẹ nó, dọa người ta thành cái dạng này, gọi là thích à?

Không biết còn tưởng có thù oán gì đó đấy?

Nam Chi cắn môi lắc đầu: "Cái gì Thẩm đại ca cũng chưa làm."

"Cái gì cũng chưa làm vậy ngươi làm gì bị dọa thành cái dạng này?"

Nam Chi chần chờ, mới nói: "Nhưng bởi vì cái gì huynh ấy cũng chưa làm."

Mặc kệ nàng nói cái gì, Thẩm đại ca đều không quan tâm nàng, nàng nhìn không thấy biểu cảm của Thẩm đại ca, nhưng mà nàng có thể cảm giác được, ánh mắt Thẩm đại ca nhìn nàng, rất đáng sợ.

"Điên rồi à." Vu Hoan nói nhỏ một câu: "Ách, cái kia, ta muốn hỏi ngươi một chuyện."

"Vu Hoan cô nương... muốn hỏi cái gì?" Trong mắt Nam Chi có chút nghi hoặc, nàng ta còn có thể trả lời nàng sao?

"Trường Sinh Tiêu ở trên người của ngươi?" Tác phong của Vu Hoan vĩnh viễn điều đơn giản thô bạo.

Biểu cảm của Nam Chi càng hoang mang: "Cái gì Trường Sinh Tiêu?"

Vu Hoan híp híp mắt: "Ngươi không biết?"

Nam Chi lắc đầu, trên người nàng ngoại trừ y phục này, cái gì cũng đều không có.

Đó là Quý Bạch vì phòng ngừa nàng tự sát...

Nghĩ đến Quý Bạch, trái tim Nam Chi khó chịu một trận, khi ở bên cạnh Thẩm Thiên Lị, nàng lại không ngừng nhớ tới Quý Bạch.

Rõ ràng người nàng thích chính là Thẩm đại ca mà!

Nàng luôn luôn nhắc nhở bản thân như thế, nhưng càng làm như vậy, tần suất nhớ Quý Bạch càng cao.

Vu Hoan lại nghi hoặc nhìn Dung Chiêu, xem bộ dáng này của Nam Chi, cũng không phải đang nói dối.

Chẳng lẽ nàng cũng không biết bản thân có Trường Sinh Tiêu?

Tình huống gì đây?

Hiển nhiên Dung Chiêu cũng không rõ, trên người nàng ta có hơi thở của Trường Sinh Tiêu không sai.

Hai người hai mặt nhìn nhau, thật lâu sau, Dung Chiêu mới kéo Vu Hoan nói: "Kỳ thật... hiện tại cũng không gấp tìm Thần Khí đâu."

"Hả?" Nói không tìm liền không tìm?

Ánh mắt Dung Chiêu có chút né tránh: "Lúc trước ta tìm Thần Khí, là muốn mượn sức mạnh của Thần Khí, chỉ là vì muốn hoàn toàn hủy biệt bản thân."

"Ha? Chàng nói chàng muốn hủy diệt bản thân, mới tìm Thần Khí?" Giọng của Vu Hoan chợt đề cao không ít.

Nam Chi run run, mê mang lại sợ hãi nhìn hai người đang đứng trước mặt.

Dung Chiêu gật đầu.

Vu Hoan chỉ vào Dung Chiêu, hơn nửa ngày cũng không nói một lời.

Thật là tức chết rồi, đờ mờ!

Nàng bận sống bận chết lâu như vậy, kết quả là giúp đỡ con hàng này đi tìm chết?

Vu Hoan càng nghĩ càng giận, phất tay áo rời đi.

Nàng suy đoán các loại lý do Dung Chiêu tìm Thần Khí, duy nhất không đoán được lý do này.

"Vu Hoan..." Dung Chiêu đuổi theo Vu Hoan: "Tức giận?"

"Không có." Vu Hoan quay đầu đi.

Nàng đúng là không tức giận, nàng tức là tức bản thân, vậy mà không biết hắn ẩn dấu tâm tư như vậy.

Dung Chiêu giữ chặt Vu Hoan, nhẹ nhàng dùng sức liền ôm nàng vào trong ngực, cằm chống lên trán nàng.

"Ta không tức giận, chàng không cần giải thích cái gì." Vu Hoan giành trước mở miệng.

Dung Chiêu thở dài một tiếng, rất nghe lời không giải thích gì.

Nàng không giống với những cô nương khác, chuyện nàng chôn trong lòng, có lẽ mãi mãi hắn đều không thể tưởng tượng.

Hắn cũng muốn nàng có thể chính miệng nói cho hắn biết...

Những chuyện mà nàng chôn dấu vào chỗ sâu nhất trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play