Eidt: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Vu Hoan thả Loan Minh ra: "Đưa hắn đến ghế rồng trong Long Trủng."

Hắc Mộc thấy rõ Loan Minh, lập tức kinh hãi: "Loan Minh làm sao vậy?"

"Ngươi cũng biết hắn?" Vu Hoan nghiêng thân, đột nhiên nhảy đề tài: "Các ngươi hạ thuốc ta? Thân thể không có một chút lực nào, có thể giải dược cho ta trước được không?"

Vu Hoan chuyển đề tài như vậy, Hắc Mộc có chút theo không kịp, người phía sau Vu Hoan trực tiếp cự tuyệt.

"Đại ca, giải dược không thể cho nàng ta được, vạn nhất nàng ta chạy thì làm sao bây giờ?" Mấu chốt là bọn họ cũng không biết giải dược!

Đương nhiên, lời này bọn họ sẽ không nói ra. Tất nhiên Hắc Mộc hiểu rõ điểm này, xin lỗi cười cười với Vu Hoan.

Vu Hoan vốn cũng không chờ mong, mục đích của những người này còn chưa nói rõ, làm sao sẽ giải dược cho mình.

Xem ra chỉ có thể tự cứu thôi!

"Loan Minh hắn..."

"Chết rồi đó, mắt mù sao?" Vu Hoan tiếp tục trợn trắng mắt, mấy vấn đề này không phải là có đáp án sẵn rồi sao, còn hỏi tới hỏi lui, có phiền hay không!

"Thái độ của nữ nhân này sao lại kiêu ngạo như vậy, hiện tại ngươi chính là tù nhân của bọn ta!" Người phía sau lại lần nữa chịu không nổi hành vi của Vu Hoan quát lên.

"Tù nhân làm sao vậy, tù nhân thì không thể tự do ngôn luận? Tù nhân phải cúi đầu khom lưng với các ngươi sao?" Vu Hoan cười nhạo: "Các ngươi không phải còn có chuyện cầu xin ta à, một khi đã như vậy, thì ta sợ hãi làm cái lông gì?"

Hắc Mộc: "..." Những lời này sao lại có thể nói ra khỏi miệng hay vậy?

"Kiếm của ta đâu?" Cho dù nàng không cầm Thiên Khuyết Kiếm, Thiên Khuyết Kiếm cũng sẽ tự động trở lại bên người nàng, nhưng từ khi nàng tỉnh lại, vẫn luôn không cảm ứng được Thiên Khuyết Kiếm, ngay cả Dung Chiêu cũng không liên hệ được.

"Sáng Thế Chi Kiếm ở trong tay Kim Bát, vốn dĩ bọn ta muốn giúp cô nương lấy về, nhưng người của Kim Bát đến, bọn ta không thể không bỏ chạy." Hắc Mộc rất kiên nhẫn giải thích với Vu Hoan.

"Ồ..." Vu Hoan phát ra một đơn âm tiết.

Hắc Mộc thấy Vu Hoan đắm chìm đến thế giới của chính mình, không muốn quan tâm đến hắn, liền phân phó những người khác: "Các ngươi đưa Loan Minh đến đó đi, hắn không thể xảy ra chuyện, chú ý an toàn."

"Vạn nhất gặp phải đám người Kim Bát, chúng ta làm sao bây giờ?" Có người lo lắng đặt câu hỏi.

"Bảo vệ Loan Minh an toàn tới Long Cung."

Ý của những lời này chính là, mặc kệ kết quả của bọn họ như thế nào, Loan Minh phải an toàn tới Long Cung.

Những người bị sắp xếp đi hộ tống Loan Minh, từng người nhìn nhau vài lần, sau đó kiên định đáp: "Rõ."

Tiễn Loan Minh đi, Hắc Mộc ở bên cạnh Vu Hoan đứng một lúc lâu, đánh vỡ im lặng: "Còn chưa hỏi tên của cô nương."

"Đồ đệ của bọn đạo chích, không cần nói đến." Vu Hoan hừ nhẹ.

Không gian lại lần nữa an tĩnh xuống.

Chuyện ở trong Long Trủng, đương nhiên Vu Hoan không quan tâm để ý tới Hắc Mộc.

Tu Trúc đã từng nói, bởi vì Đàn Phượng Minh rời khỏi Long Trủng, có khả năng Long Trủng đã đã xảy ra dị biến.

Mà Kim Bát kia, cũng nói muốn Đàn Phượng Minh, như vậy Đàn Phượng Minh ở trong Long Trủng đại biểu cho cái gì?

Hắc Mộc cùng Kim Bát là quan hệ đối địch, bọn họ đang tranh đoạt cái gì?

Điểm mấu chốt còn phải kể đến ngọn nguồn ban đầu, Loan Minh làm thế nào có thể mang Đàn Phượng Minh đi ra ngoài?

Còn có con Tiểu Bạch Long kia...

Vậy mà còn sống.

Nghĩ đến Tiểu Bạch Long, Vu Hoan mới nhớ tới, lúc trước thú nhỏ chạy mất, bây giờ cũng không biết chạy đi đâu.

"Nếu các ngươi nhìn thấy một con thú nhỏ màu trắng, giống giống chó con, nhớ đem nó về." Kim Bát đều có chút sợ hãi thú nhỏ, chắc nó ở đây sẽ không có gì nguy hiểm."

Hắc Mộc vội vàng phân phó lời nói của Vu Hoan xuống.

"Cô nương, chúng ta có thể nói chuyện không?"

"Nói đi!" Vu Hoan không chút để ý gật gật đầu, kỳ thật trong lòng đã rất ngưng trọng, không biết đã xảy ra cái gì, làm sao nàng có thể phán đoán tương xứng được đây.

Hắc Mộc vội vàng ngồi vào bên cạnh Vu Hoan: "Chuyện này căn nguyên là do Đàn Phượng Minh."

Trong Long Trủng mai táng đủ các chủng loại Long Tộc, tuổi cũng các không giống nhau, có rất nhiều trưởng bối Long Tộc oai phong một cõi, lại có chỉ một đứa bé.

Mà mấy lão già Kim Bát đó, sau khi chết, long hồn bị vây ở trong Long Trủng, đương nhiên là không cam lòng, cho nên bọn họ muốn đi ra ngoài. Nhưng mà, khi Sáng Thế Thần xây dựng Long Trủng, hình như đã liệu đến điểm đó, nên đặt Đàn Phượng Minh ở trong đó, lấy nó phong ấn chỗ này.

Chỉ cần Đàn Phượng Minh ở trong Long Trủng, long hồn liền vĩnh viễn ra không được.

Thẳng đến khi Loan Minh tiến vào lấy Đàn Phượng Minh, bên đám người Kim Bát mừng rỡ như điên, giúp hắn lấy Đàn Phượng Minh ra khỏi Long Trủng.

Nhưng mà bọn họ phát hiện, dù cho Đàn Phượng Minh không ở Long Trủng nữa, bọn họ vẫn không ra được như cũ.

Cho nên bọn họ cảm thấy cần thiết phải hủy diệt Đàn Phượng Minh mới có thể đánh vỡ Long Trủng.

"Bọn ta không nghĩ tới ngươi chẳng những mang theo Đàn Phượng Minh tiến vào, còn mang theo Thiên Khuyết Kiếm, có Thiên Khuyết Kiếm ở, bọn họ muốn hủy diệt Đàn Phượng Minh liền rất dễ dàng."

Vu Hoan nhíu mày, vẫn rất nhiều điểm đáng ngờ như cũ.

"Loan Minh có thân phận gì?" Vừa rồi hắn đã nói, Loan Minh rất quan trọng.

Hắc Mộc cười khổ: "Loan Minh là người thủ vệ Long Trủng, hắn quan trọng như Đàn Phượng Minh vậy."

Người thủ vệ...

Được rồi, đó cũng rất bình thường.

"Tiểu Bạch Long thì sao? Con rồng trắng kia vì sao còn sống?"

Hắc Mộc đối vấn đề này rất kinh ngạc: "Sống?"

"Không thể nào... Lần trước bọn ta đi xem nó rõ ràng không còn sống."

Nói tới đây, hắn đột nhiên ngừng lại, mặt như biến sắc: "Nhất định là Đàn Phượng Minh không ở, bọn họ trộm ngưng tụ thân thể cho nó. Cô nương, tình huống khẩn cấp, ngươi nhất định phải tin tưởng bọn ta, chỉ có ngăn cản bọn họ, thế giới mới có thể an bình."

"Ngươi nghĩ ta đứa trẻ ba tuổi sao? Các ngươi đều đã chết, muốn ngưng tụ thân thể, giỡn cái gì vậy!" Vu Hoan dường như không nhìn thấy Hắc Mộc nôn nóng, trào phúng cười nhạt một câu.

"Không... Không phải như thế, Bạch Long kia là oán khí của bọn họ biến thành, ngay từ đầu chỉ là hư thể, sau lại dần dần ngưng tụ thành thật thể, nhưng mà lúc ấy nó vẫn chết. Nếu ngươi nhìn thấy Bạch Long còn sống, nhất định là bọn họ lấy khối long tinh vẫn luôn cung phụng trong Long Cung, giúp Bạch Long ngưng tụ thân thể. Không có khối long tinh kia, Loan Minh cũng không có cách nào sống lại."

Vu Hoan: "..." Càng nói càng hỗn loạn.

Hắc Mộc rất nôn nóng: "Khối long tinh kia nghe nói là Thần Long đời thứ nhất, ẩn chứa lực lượng thiên địa cường đại. Một khi bị Bạch Long tiêu hóa xong, toàn bộ Long Trủng đều sẽ hủy trong một sớm... Ta không ngờ lá gan của bọn họ lại lớn như vậy."

Vu Hoan duỗi tay xoa xoa ấn đường: "Cho nên, hiện tại Đàn Phượng Minh cũng không có gì dùng?"

Hắc Mộc gật đầu, thoắt cái đứng bật dậy: "Ta phải nhanh chân đến xem, khối long tinh có thật sự bị bọn họ đưa cho Bạch Long rồi hay không."

Bộ dáng nôn nóng của Hắc Mộc kia, làm Vu Hoan có chút thất thần, chờ phản ứng lại, Hắc Mộc đã đi được một khoảng cách rồi.

"Chờ một chút." Vu Hoan gọi Hắc Mộc lại.

Hắc Mộc quay đầu lại, trên mặt nôn nóng: "Cô nương, còn có chuyện gì?"

Vu Hoan chống thân thể ngồi dậy: "Ngươi có từng thấy qua một viên hạt châu màu đỏ trong Long Trủng không?"

"Hạt châu màu đỏ?" Hắc Mộc nỗ lực tự hỏi một lát, lắc đầu: "Chưa từng nhìn thấy, nhưng long tinh là màu đỏ."

Vu Hoan: "..." Long tinh hẳn là không có khả năng nhỉ?

Hắc Mộc thấy Vu Hoan lại đắm chìm ở thế giới của chính mình, cũng không nói nhiều cái gì nữa, vội vàng rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play