Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Thiên Nguyệt quay về còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã bị Linh La kêu đến phòng Đông Phương Tú. Chuyện bên này, đương nhiên người của hắn đã báo cáo, cho nên khi nhìn thấy Đông Phương Tú cũng không cảm thấy kỳ lạ.

"Cô cô, con rất mệt, vài ngày rồi chưa được nghỉ ngơi, người có thể cho con thở một chút không?" Thiên Nguyệt chống tay lên bàn, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Đông Phương Tú trực tiếp trừng lớn mắt, hắn... hắn... vừa rồi hắn gọi Vu Hoan cô nương là cái gì?

Cô cô sao?

Vu Hoan cô nương không phải người của Bách Lý gia ư?

Hai người này này nhìn qua tuổi cũng không kém nhau bao nhiêu mà!

Đông Phương Tú rối não.

"Ngươi biết chuyện nàng ta bị bắt đi không?" Vu Hoan chu chu môi.

Thiên Nguyệt đỡ trán, chỉ vì điều này?

"Cô cô muốn nói lần nào?" Số lần đại tiểu thư Đông Phương gia bị bắt đi...

Nhiều vô số nha!

"Rất nhiều?" Vu Hoan quái dị nhìn Đông Phương Tú, thân là người của đại gia tộc đúng thật là cũng không dễ dàng gì.

Thiên Nguyệt gật đầu.

Đâu chỉ là nhiều! Vị nhéo ở trong nôi càng nhiều!

Nhưng vẫn có mấy lần bị bắt đi, cũng may sau lại đều được an toàn cứu về.

Vu Hoan gõ gõ cái bàn: "Năm năm trước đó đi."

Chân Thiên Nguyệt mềm nhũn, cười khổ cũng không xong nói: "Cô cô, lúc ấy con không ở Định Nam Thành, chuyện này sau này con mới biết được, chi tiết không rõ ràng lắm."

Vu Hoan: "..."

Bị ánh mắt uy hiếp của Vu Hoan nhìn chằm chằm, Thiên Nguyệt không chỉ phải rụt cổ, mà nhanh chóng vọt ra ngoài: "Việc này con thật sự không biết, nhưng mà con có thể phái người đi tra... nhưng mà thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, chắc cũng không tra được cái gì."

Mắt Vu Hoan trợn trắng, nói toàn là vô nghĩa.

"Vu Hoan cô nương, các ngươi đang nói cái gì vậy?" Sao nàng đối với lời Vu Hoan nói hoàn toàn không có ấn tượng?

Vu Hoan bĩu môi: "Không có gì, gần đây ngươi cảm thấy thân thể có gì thay đổi không?"

Nói đến điều này, thần sắc Đông Phương Tú lập tức liền uể oải xuống: "Thân thể càng ngày càng không chịu khống chế, luôn thoáng hiện hình ảnh kỳ quái trong đầu..."

"Hình ảnh kỳ quái gì?" Vu Hoan cắt ngang Đông Phương Tú.

Đông Phương Tú cau mày lắc đầu: "Hình ảnh rất mơ hồ." Mỗi lần đều là chợt lóe lên trong đầu nàng, căn bản nàng thấy không rõ cảnh tượng của những hình ảnh đó.

"Tiểu Hoan Hoan, Tiểu Hoan Hoan..." Linh La từ bên ngoài hấp tấp chạy vào: "Liên Thanh điện Vị Ương đã chết."

Vu Hoan sửng sốt, sau đó lại không sao cả nói: "Chết thì chôn, liên quan gì đến ta?"

Thiên Nguyệt cũng sửng sốt, hành tung của Vu Hoan hắn rõ ràng nhất, nhưng nếu nàng tránh khỏi người của hắn, đi điện Vị Ương giết một người cũng không phải không có khả năng.

Lúc này mới mấy ngày, lại phải đối chiến với điện Vị Ương rồi.

Vì cái lông gì mà cô cô trên trời rơi xuống này lại có thể lăn lộn còn hơn cha hắn vậy?

"Không phải nha, người của điện Vị Ương nói với người ta là do ngươi giết, hiện tại đã mang theo người đi về phía này rồi." Linh La kích động túm Vu Hoan, thú nhỏ trong lòng Linh La cũng 'chi chi' kêu loạn, như là đang phụ họa cho Linh La.

"Ta?" Mấy ngày nay căn bản nàng không có bước đi ra ngoài, làm sao giết người?

Nếu muốn giết, thì cũng không có khả năng là nàng sẽ giết một người, căn bản không phù hợp với tính tình bạo tàn bạo của nàng!

"Hiện tại người của Định Nam Thành đã biết, lại còn có người tra ra chuyện trên đại lục Huyễn Nguyệt, một ít người còn tự động gia nhập hàng ngũ thảo phạt, Tiểu Hoan Hoan, ngươi xong rồi!" La La kích động biến thành đồng tình.

"Sợ cái gì, sóng to gió lớn gì mà ông chưa từng thấy." Vu Hoan không cho là đúng.

"Cô cô, để con đi giải quyết cho." Thiên Nguyệt đề nghị.

Vu Hoan nhìn hắn một cái, Thiên Nguyệt vô điều kiện tín nhiệm cùng bảo vệ làm tâm trạng Vu Hoan tốt hơn không ít: "Một đứa nhỏ như ngươi mà đánh đánh giết giết thì ra thể thống gì nữa, cứ từ từ mà đợi đi, ai cũng không được phép đi ra."

Đứa nhỏ Thiên Nguyệt: "..." Hắn không nhỏ mà!

Tuy rằng so sánh với tuổi của cô cô có thể nhỏ, nhưng mà, hiện tại nàng là một cô nương nhìn qua cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi thôi đó được không? Có tư cách gì nói hắn nhỏ!

Người của điện Vị Ương thật sự vây quanh cửa hàng Thịnh Gia, còn có người tự xưng là chi sĩ chính nghĩa, cũng gia nhập vào hàng ngũ.

Đương nhiên bọn họ không dám tấn công Thịnh Gia, trong đám người kia có người từng chịu ân huệ của Thịnh Gia.

"Tôn quản sự, chuyện này là điện Vị Ương bọn ta cùng Bách Lý Vu Hoan là ân oán cá nhân, chỉ cần ngươi giao ả ta ra đây, bọn ta bảo đảm không đả động đến cửa hàng Thịnh Gia ngươi." Người của điện Vị Ương đang đứng trước cửa Thịnh Gia đàm phán với Tôn quản sự.

Tôn quản sự nhăn mặt già, không dao động: "Theo ý tứ của Tam trưởng lão, nếu cửa hàng Thịnh Gia bọn ta không giao người, có phải cũng muốn diệt trừ Thịnh Gia ta không?"

"Tôn quản sự nói quá lời rồi, bọn ta chỉ muốn giải quyết ân oán cùng Bách Lý Vu Hoan mà thôi." Tam trưởng lão cũng là một lão già: "Nói vậy Tôn quản sự cũng không nghĩ vì một người không liên quan, mà đẩy Thịnh Gia đến miệng sói chứ?"

Bọn họ đã điều tra xong, Bách Lý Vu Hoan là người của đại lục Huyễn Nguyệt, cùng Thịnh Gia có xả tám đời cũng không có quan hệ.

"Cửa hàng Thịnh Gia bọn ta có khi nào mà không đứng trong miệng sói đâu?" Tôn quản sự mặt không đổi sắc hỏi lại.

Lúc chủ tử còn ở, cửa hàng Thịnh Gia một giây là có thể lăn lộn ra chuyện động trời, gần đây chủ tử không ở, thiếu chủ quản lí, Thịnh Gia mới có thể ổn định được một chút.

Hiển nhiên Tam trưởng lão cũng nghĩ đến, sắc mặt có chút xanh: "Cuối cùng là Thịnh Gia muốn bao che?"

Thịnh Gia vẫn luôn lấy lợi ích đi đầu, mà đối chiến với điện Vị Ương là một chuyện không có lời. Vốn tưởng rằng lần này cần người thật dễ dàng, không nghĩ đến Thịnh Gia không ra bài theo lẽ thường nữa.

Trong lòng Tôn quản sự cũng bất đắc dĩ, vị kia chính là cô cô của thiếu chủ, thiếu chủ không mở miệng, bọn họ nào dám nhả ra.

Nếu nói nàng là muội muội của chủ tử, hắn tuyệt đối sẽ tin, xem trình độ gây chuyện này, quăng chủ tử cách một con phố dài mà!

"Mời Tam trưởng lão quay về, chỉ cần Vu Hoan cô nương ở cửa hàng Thịnh Gia một ngày, nàng sẽ được sự bảo vệ của Thịnh Gia." Tôn quản sự lui về bên trong cánh cửa.

"Cửa hàng Thịnh Gia ghê gớm ha, Thịnh Gia có thể bao che hung thủ giết người? Mau giao đại ma đầu kia ra đây!" Quần chúng vây quanh không im lặng được, trực tiếp gào lên.

"Giết người đền mạng là đạo lý hiển nhiên, giao đại ma đầu kia ra đây, giao ra đây!"

"Giao ra đây! Giao ra đây!"

Mặt Tôn quản sự đen như đít nồi, cho người đóng cửa lại.

Trên lầu, Vu Hoan đứng trước cửa sổ, nhìn đám người đang kêu gào giao người kia, biểu tình nhàn nhạt, nhưng con ngươi kia lại là một mảnh băng hàn.

"Tiểu Hoan Hoan, muốn ta đi xuống đánh bọn họ thành tàn phế hết không?" Linh La vuốt Kinh Tà Đao: "Gào đến lòng ta đều phiền."

Khóe miệng Vu Hoan giật giật, con Loli này sao càng ngày càng bạo lực?

Trước kia nó giết một người, còn phải để người ta tấn công nó trước cơ mà!

"Vu Hoan cô nương, người của điện Vị Ương không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua." Vẻ mặt Đông Phương Tú cũng lo lắng, từ lúc điện Vị Ương thay đổi điện chủ, tác phong hành sự điện Vị Ương càng ngày càng cực đoan.

"Không sao, nếu bọn họ dám đánh tiến vào, ta sẽ để Loli đi diệt điện Vị Ương." Vu Hoan xoay người, một chút cũng không lo lắng.

"Thật ư?" Linh La nhoẻn miệng nhỏ cười cười, tựa hồ như rất chờ mong.

Đông Phương Tú đen mặt, thời gian điện Vị Ương tồn tại đã rất lâu, căn cơ vững chắc, há là nói diệt là có thể diệt sao?

"Ngươi ít quan tâm chuyện bao đồng, lo mạng của ngươi trước đi!" Vu Hoan bắt mạch cho Đông Phương Tú, ngữ điệu trào phúng như cũ.

Xác định thân thể Đông Phương Tú không có gì thay đổi, mới để Linh La đưa nàng ta về phòng nghỉ ngơi.

Hai người vừa mới ra khỏi phòng, Thiên Nguyệt liền lạnh mặt tiếp đón hai người khác tiến vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play