Thôn Thành ở khu thương mại cũ của Khu Đình Bạc không có hệ thống giám sát, nơi rác được xếp chồng lên nhau, các tòa nhà bất hợp pháp rất nhiều. Vào ban đêm, một chiếc xe bánh kếp ở đầu hẻm được thắp sáng. Ông chủ đưa bánh kếp đóng gói cho khách và khách hàng đem tiền đặt ở thùng giấy của hắn.
Thiêu thân đập vào chụp đèn, phát ra âm thanh.
Thời Sơn Duyên xách bánh kếp vào con hẻm rất sâu. Bây giờ vẫn còn tháng bảy, ban đêm oi bức, hai bên nhà đều mở cửa sổ, còn có thể nghe thấy tiếng ngáy. Bầu trời không có ánh trăng, Thời Sơn Duyên vượt qua vũng nước chính xác, rẽ vào tòa nhà sắp sụp trong cùng và đi lên tầng hai.
Căn phòng rất nhỏ quay mặt về hướng Bắc trên tầng hai, chứa đầy thùng giấy. Yến Quân Tầm đang ngủ trên chiếc ghế sofa dán vào tường. Thời Sơn Duyên đóng cửa lại, quay người, thấy Yến Quân Tầm từ trong chăn ló đầu ra, mái tóc nhếch lên nhìn chằm chằm mình.
Thời Sơn Duyên giơ cao bánh kếp, ý bảo chính mình vô hại.
* * *
“Bọn họ đã tắt giám sát, ” Yến Quân Tầm cuộn tròn thân thể, “Tôi không nhìn thấy tình huống ở cục thanh tra.”
Cửa sổ của phòng này hướng rất tốt, tầm nhìn vừa lúc có thể xuyên qua các tòa nhà được xây dựng trong khu thương mại cũ và nhìn ra quang cảnh của hai con phố. Trong phòng chỉ có một chiếc TV kiểu cũ đã lỗi thời, hầu như không thể nhận được tin tức khu vực.
“Đó không phải rất tốt sao,” Thời Sơn Duyên đứng ở bên cửa sổ châm một điếu thuốc, “Em có thể ngủ ngon.”
“Hiệp nghị của chiến dịch Ve Trùng mà Khương Liễm có được không giống với tài liệu được mã hóa của hệ thống chủ lý,” Yến Quân Tầm thấp giọng nói, “Buổi sáng Hắc Báo còn chưa có phản ứng.”
“Thế cục thay đổi trong nháy mắt,” Thời Sơn Duyên dứt khoát nói: “Tôi cho rằng Tô Hạc Đình đã chạy trốn.”
Tô Hạc Đình có thông tin định vị của bọn họ, nếu hắn bị Hắc Báo bắt giữ, vậy 7-004 cũng không cần ra lệnh cho cục thanh tra để bứt dây động rừng. Thái độ của Hắc Báo thay đổi quá đột ngột, làm Yến Quân Tầm không thể không nhớ lại mấy giờ trước mình đã nói chuyện với Tô Hạc Đình.
Phòng có mùi ẩm mốc, phòng vệ sinh còn rò rỉ nước. Từ đây nhìn ra, ánh sáng đều ở rất xa.
Thời Sơn Duyên đối với tình cảnh của mình luôn có loại cảm giác “Ồ, chỉ cần như vậy”. Anh kẹp điếu thuốc nói: “Ở đây,” anh nhìn Yến Quân Tầm chỉ lên bầu trời, trong giọng nói có chút khoe khoang, “Có thể nhìn thấy các vì sao. ”
Yến Quân Tầm ngồi dậy, còn quấn chăn. Hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên bầu trời tối đen có một vì sao, ánh sáng rất nhỏ, như thể sắp tắt.
Yến Quân Tầm bỗng nhiên hỏi: “Anh là người Khu Đình Trệ sao?”
Mặt nghiên của Thời Sơn Duyên rất đẹp, anh trả lời: “Tôi sống ở số 156 của khu Đình Trệ.”
Khu Đình Trệ là khu vực Liên Minh chiếm giữ diện tích lớn nhất, bọn họ chia thành nhiều phân khu để quản lý, hệ thống quản lý là Hermes. Thật không may, Vị thần thương mại Hermes này cũng không thể làm cho Khu Đình Trệ phát triển lên, nơi đó hoàn cảnh sinh tồn so với Khu Đình Bạc còn tồi tệ hơn, một số cư dân đã mất đi khả năng sinh sản.
“Năm 2155, Hắc Báo ở Khu Đình Trệ công bố ‘Quy tắc sinh tồn’, thu thập ‘máu’ mới. Tôi báo danh,” Thời Sơn Duyên nhìn Yến Quân Tầm, “Bọn họ cho tôi nửa năm đồ ăn.”
Thời Sơn Duyên ban đầu không gọi là Thời Sơn Duyên, anh không có tên, anh ngay cả ba mẹ cũng không có. Khi anh báo danh, bảng tên ghi: Khu Đình Trệ. Phân khu 156. Số 36809.
“Khu Đình Trệ. Phân khu 156. Số 36809,” Thời Sơn Duyên bắt chước giọng điệu của hệ thống, “Cởi quần áo ra và đứng đây để kiểm tra.”
Yến Quân Tầm nghe được tiếng rò rỉ nước ‘tí tách’, làm trong phòng có vẻ càng thêm yên tĩnh. Hắn nói: “Anh đạt tiêu chuẩn.”
“Còn kém một chút,” Thời Sơn Duyên nhả khói, “Sau khi bị súng nước áp lực cao rửa sạch, Hắc Báo đã viết số hiệu trên người tôi. Sau đó bọn họ nói với tôi rằng lần này chỉ có 3 chỗ.”
Khu Đình Trệ có 160 phân khu, mỗi phân khu đều có mấy trăm người báo danh. Mọi người đều muốn rời đi, Hắc Báo lại chỉ cần 3 người.
“Tin tức Liên Minh thiếu lương thực lan truyền khắp nơi,” Thời Sơn Duyên cầm điếu thuốc còn lại trong tay, “Tất cả mọi người đều điên rồi.”
Tình hình bắc-nam làm cho bầu không khí trong Liên Minh căng thẳng, Khu Đình Trệ là một bãi rác, tất cả mọi người vì 3 người được chọn kia điên cuồng. Hắc Báo mở rộng cấu trúc Eskimo và các quy tắc đến các khu như Khu Đình Trệ để thu thập, bọn họ muốn ưu tú nhất, tàn nhẫn nhất, phù hợp với chiến tranh nhất.
Yến Quân Tầm đè mặt giữa hai tay, chỉ lộ ra ánh mắt. Hắn thấp giọng nói: “Anh thông qua bài kiểm tra cuối cùng, bọn họ đã cho anh đánh số mới.”
“Tôi mang theo đánh số mới đến căn cứ tiếp nhận huấn luyện bắn súng,” Thời Sơn Duyên gãy tàn thuốc, “Đó là một niềm vui lớn.”
Tất cả các bạn cùng lớp đều là tiểu rác rưởi.
“Năm 2160, anh chính thức thông qua thử nghiệm Hắc Báo,” Yến Quân Tầm nói, “Phó Thừa Huy đem anh phái ra tiền tuyến.”
“Bởi vì nhiệm vụ của tôi là bắn chết Hồ Nhãn,” Thời Sơn Duyên dừng lại một chút, “Phó Thừa Huy phái Lãnh Cẩu của hắn đi đuổi giết đều đã chết, Hồ Nhãn có năng lực phản trinh sát rất mạnh. Tôi ở biên giới cùng hắn giằng co nửa tháng, hắn thiếu chút nữa bỏ chạy.”.
Ngôn Tình SủngNửa tháng đó không ai biết chi tiết, bởi vì Thời Sơn Duyên không có người quan sát, nhưng hắn xác thật bắn trúng giữa mày Hồ Nhãn, chuyện này làm Thời Sơn Duyên ở “Hắc Địa” trở thành mục tiêu có giải thưởng cao nhất của Liên Minh, cũng làm cho sĩ khí bắn tỉa của quân đội Liên minh Nam Tuyến bị thương nặng.
“Anh là một thiên tài,” Yến Quân Tầm cụp mi xuống, giống như muốn ngủ thiếp đi, “Về mặt bắn súng … nhưng anh lại hút thuốc.” Hắn phải nói chuyện, nếu không suy nghĩ sẽ chạy loạn, “Tôi biết khóa học của anh, ngoài bắn tỉa, còn có điều tra và giám sát. Thói quen uống sữa của anh là do căn cứ huấn luyện dưỡng thành sao?”
“Đó là sở thích cá nhân của tôi,” Thời Sơn Duyên khoác cánh tay, nhìn hắn, hút xong điếu thuốc trong tay, “Em cũng có thể bồi dưỡng.”
“Tôi không cần……” Yến Quân Tầm cọ tóc rối loạn, cảm thấy rất buồn ngủ, “Anh ở căn cứ có rất nhiều bạn học.”
“Em không có sao?” Thời Sơn Duyên vứt bỏ thuốc lá, “Tôi tưởng mỗi ngày các em đều tham gia các cuộc thi, một đám…” Anh liếm liếm răng nanh, “Một đám trẻ con.”
“Không có,” Yến Quân Tầm lộ ra nốt ruồi lệ nơi khóe mắt, “Căn bản không có bạn học.”
Hắn có hơi tức giận.
“Phó Thừa Huy muốn tôi làm hệ thống…”
Thời Sơn Duyên muốn hút thêm một điếu thuốc, lúc đốt lửa lại từ bỏ. Anh nhìn Yến Quân Tầm nhắm mắt lại, lung lay lắc lư, như một con thú nhỏ đang ngủ gật.
“…… Tôi cùng Ares nổi lên mâu thuẫn,” Yến Quân Tầm thấp giọng thì thầm, “Ý thức của con người nói với tôi rằng đừng tin …”
Thời Sơn Duyên ngồi xổm xuống, nghiêng đầu để sát vào, hỏi: “Đừng tin cái gì?”
Yến Quân Tầm lại ngủ rồi.
* * *
Tin tức đang phát sóng các cuộc tấn công của thanh tra, âm thanh rất nhỏ, giống như muỗi kêu.
Lâm Sóng Sóng cầm máy phát ID, không ngừng gọi. Hắn trước tiên gọi cho cục thanh tra, không có thông suốt, sau đó gọi cho Lưu Thần, đánh bốn lần mới thông suốt.
“Xin, Xin chào.” Lâm Sóng Sóng lịch sự mà nói.
“Vâng,” Lưu Thần ngữ khí chần chờ, hắn một lần nữa nhìn xuống dãy số, “Anh đổi số.”
“Không sai,” Lâm Sóng Sóng nói, “Tôi chờ, đợi mấy ngày, anh đều không có gọi cho tôi, tôi gọi.”
“Tôi bởi vì tôi bị thanh tra gọi đi điều tra,” Lưu Thần tựa lưng vào ghế, trên quang bình bên cạnh cũng là tin tức, “Sườn viết sư của bọn họ đang làm vụ án lớn hơn, tôi đang còn đang tăng ca để làm chuyên đề Lệ Hành.”
“Không!” Lâm Sóng Sóng bỗng nhiên phẫn nộ, hắn hướng máy phát ID nổi giận, “Đừng để, để cho tôi chờ! Tôi đã, đã……” Hắn nói không rõ, “Hiện tại liền viết tôi, tôi!”
“Anh có cái gì đáng để viết?” Lưu Thần nói, “Những cái nhật ký đó mọi người đều đọc chán.”
“Tôi có nhiều hơn, cập nhật!” Lâm Sóng Sóng lật qua cuốn nhật ký mở trên tủ và vội vàng đọc cho Lưu Thần nghe, “Ngày 19 tháng 7 năm 2166, trời nắng! Tôi là …”
Lưu Thần lặng lẽ mở ghi âm
“Tôi đã đi lang thang xung quanh Lệ Hành! Ngây thơ và nóng bỏng quá! Tôi thấy con mồi. Cô ta mặc dây đeo và váy. Tôi rất tức giận! Cô ta không nên đeo dây đeo! Cô ta có thành tích học tập tốt như vậy, cô ta là một cô gái tốt, một cô gái tốt không thể, không thể đeo dây đeo!” Lâm Sóng Sóng chấm nước bọt, lật qua trang, “Tôi muốn giáo dục cô ta!”
“Anh bắt một học sinh,” Lưu Thần rốt cuộc phản ứng lại, “Cô ta vẫn còn sống?”
“Cô ta còn sống,” Lâm Sóng Sóng tự tin trả lời câu hỏi của Lưu Thần, “Còn, còn chưa tới tháng sau, tôi đang đợi sườn viết sư. Anh có liên lạc, thông tin liên lạc của hắn không?”
Lưu Thần nói với máy phát ID: “Đừng cúp máy, tôi giúp anh liên hệ hắn.”
Hắn ra hiệu cho trợ lý gọi cho thanh tra.
“Anh thay đổi mục tiêu,” Lưu Thần hỏi, “Anh vì sao không giáo dục gái mại dâm nữa?”
“Tôi mạnh hơn họ,” Lâm Sóng Sóng hào hứng khép lại nhật ký của mình, “Gái mại dâm đã được thanh lọc trong giáo dục của tôi, và tôi nghĩ rằng họ đã hiểu. Bây giờ tôi muốn tìm một số học sinh, điểm số, học sinh có điểm số tốt. ”
“Tại sao anh nghĩ rằng họ đã được thanh lọc?”
“Tôi thấy điều đó,” Lâm Sóng Sóng quay đầu dầu của mình, “Bọn họ đối với tôi tất cung tất kính.”
“Anh có tiêu chuẩn nào để chọn người không?”
Lâm Sóng Sóng không nghĩ ra, hắn đã rất lo lắng về sự tạm dừng của mình, không ngừng nuốt nước miếng: “Cái này để cho sườn viết sư đến trả lời, hắn biết. Hắn không phải cái gì cũng biết sao? Sao hắn còn không có động tĩnh?”
“Hắn rất bận.”
“Đang bận bắt bọn buôn lậu,” Lâm Sóng Sóng quay đầu lại nhìn về phía tin tức, “Đừng bận rộn, đừng bận rộn, sườn viết sư! Nhanh lên, tới bắt tôi,” hắn ném nhật ký của mình trên tủ, “Tôi không thể đợi tới tháng sau.”
* * *
Yến Quân Tầm nghe được từng giây từng giây nhảy lên tiếng “Tích”, chúng nó dồn dập vang lên trong đầu hắn, giống như bộ đếm thời gian trên phòng thi. Hắn cau mày, phát hiện bài thi trước mặt hắn vẫn trống rỗng.
Artemis đứng trong bóng tối và hỏi: “Cậu có nộp bài thi không?”
“Không nộp,” Yến Quân Tầm nắm chặt bài thi, “Tôi chưa làm xong.”
“Đã đến giờ Quân Tầm,” Artemis nói, “Cậu nên nộp bài thi.”
Yến Quân Tầm đem bài thi bóp nhăn, nhìn thấy phía trên có một câu hỏi điền vào chỗ trống là giết chết 01AE86, hắn dùng bút gạch bỏ nó đi.
“Đừng thay đổi đề,” Artemis cảnh cáo nói, “Đừng thay đổi quy tắc của tôi.”
“Tôi biết nên làm như thế nào,” Yến Quân Tầm cắt qua bài thi, hắn nói khi bị bóng tối của Artemis bao trùm, “Đừng lại quản tôi!”
Hình ảnh chuyển sang màu trắng, Yến Quân Tầm mở mắt ra, tỉnh lại trong tiếng tin tức.
Thời Sơn Duyên đang dựa vào ghế sofa ngủ.
Yến Quân Tầm giơ tay lên ngăn trở ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ, nhìn về phía TV kiểu cũ.
“Thanh tra có thực sự theo dõi vụ án không?” Lưu Thần chắp tay trước ngực, đối mặt với ống kính, thành khẩn nói, “Tôi cảm thấy tiếc cho những gì đã xảy ra với thanh tra ngày hôm qua, nhưng bây giờ có một cô gái đang gặp nguy hiểm, chúng ta cần phải làm chút gì đi? Sườn viết sư nói hắn sẽ giải quyết vụ án này, phương thức giải quyết là gì?”
Hắn lặp đi lặp lại các bản ghi âm của Lâm Sóng Sóng.
Mẹ nó chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Yến Quân Tầm xoa xoa mái tóc rối tung của mình.
Tất cả mọi thứ đã va vào nhau!
Thời hạn săn thú,
Đam mỹ,
Đường Tửu Khanh