Edit: Sa

Chuyện Lâm Hạ Hạ được chọn làm nữ chính trong phim của đạo diễn Trần Hán Giang làm lòng Lâm Mạn Thiến gợn sóng nhưng cũng không gợn quá lâu vì cô thực sự không muốn chú ý.

Trước kia ở nhà là vì không còn cách nào khác, chung đụng từng phút từng giây, không muốn chạm mặt cũng khó, cuộc sống không có lúc nào là không có bóng dáng của cô em họ. Nhưng sau khi lên đại học, cô lựa chọn đến một thành phố xa nhà, trời cao hoàng đế xa, chỉ có kỳ nghỉ hay ngày lễ về nhà mới chạm mặt Lâm Hạ Hạ, hưởng thụ cuộc sống một mình tiêu dao.

Hơn ba năm sống tự lập, hơn nữa còn lăn lộn trong làng giải trí, trải qua nhiều chuyện, cô dần phát hiện trước kia mình quá nhỏ mọn và để tâm vào những chuyện vặt vãnh nên mới ngu ngốc dát lên người mình hình tượng nữ chính bi thảm trong tiểu thuyết.

Không phải bố mẹ không thương cô, chẳng qua là so với Lâm Hạ Hạ, cô cần gì có đó, hai đứa trẻ đứng cạnh nhau thì hiển nhiên đứa yếu thế hơn sẽ được thiên vị hơn, huống chi trong lòng còn nghĩ mình mắc nợ người ta.

Ban đầu tuy Lâm Mạn Thiến không cam lòng nhưng chỉ cần nghĩ tới người ta mất cả cha lẫn mẹ thì thấy việc Lâm Hạ Hạ được thiên vị hơn chỉ là chuyện nhỏ không đáng so đo.

Con người mà, đáng sợ nhất là so sánh mình với người khác, mà cô lại lãng phí gần như nửa thanh xuân để làm chuyện này. Bây giờ nghĩ lại, quả thật đáng sợ.

Trùng hợp là hai ba tuần sau, Bùi Nhất lại đề cập tới chuyện này.

Khi đó họ đang quay ở trên núi, bốn phía cây cỏ um tùm, hai người ngồi trên gò đất đọc kịch bản khớp thoại, Lâm Mạn Thiến còn đeo cái gùi, luôn cố gắng lấy xuống nhưng tiếc là nhân viên cột chặt quá, để cố định cái gùi, không biết nhân viên cột mấy vòng dây thừng quanh eo cô và gút dây kiểu gì mà bây giờ gỡ hoài không ra. Trong cái gùi bỏ vài cái lưỡi liềm, một cái hộp nhỏ, còn có cả một bộ công cụ chế biến thảo dược được làm bằng gỗ, đeo rất nặng, siết chặt vai cô tạo hai lằn đỏ.

Mà bây giờ đạo diễn đang quay cảnh khác, nhân việc đã dồn hết sang đó, không có ai chú ý tới cô, chỉ có Phương Viên giúp cô gỡ nút thắt.

Đáng lẽ Phương Viên phải chuyển sang ekip của diễn viên khác nhưng cô gái này bướng bỉnh quá, sống chết cũng không chịu đi, Lâm Mạn Thiến bó tay, chỉ có thể cố động não tìm đường lui sau này cho cô ấy.

Bùi Nhất ngồi kế bên thấy vậy bèn lấy công cụ trong giỏ ra, nhướn mày, ung dung nói: “Cảnh tiếp theo phải mang gùi, thôi thì đừng tháo, chờ quay xong cắt dây luôn.”

Lâm Mạn Thiến thấy lưng nhẹ bẫng, nghe cậu nói vậy thì ngớ người.

Phải ha, sao cô không nghĩ tới cách này nhỉ.

Quan trọng là trợ lý và cô lao lực hồi lâu trông cứ như hai kẻ ngốc ngồi vọc nút thắt, chẳng linh hoạt chút nào.

Bây giờ nghĩ lại thấy mình ngớ ngẩn ghê.

Cô không kiềm được, trừng trợ lý. Phương Viên gãi đầu, thì thầm: “Chị làm theo em chứ bộ…”

Hiển nhiên, cô nàng tự cho giọng mình rất nhỏ nhưng kỳ thực ai cũng nghe rõ.

Lâm Mạn Thiến thấy quá mất mặt, để phòng ngừa không khí trở nên lúng túng, cô ho khan, chủ động chuyển đề tài: “À này Bùi Nhất, cậu quay phim của đạo diễn Trần thế nào rồi?”

Quay phim lâu, cô và Bùi Nhất đã thân nhau hơn, ít nhất là có thể tán gẫu mấy chuyện vô thưởng vô phạt, mà phim “Mưa Tạnh” của Trần Hán Giang khai máy hồi thứ bảy tuần trước, Bùi Nhất là nam chính của hai bộ “Cửu Vệ” và “Mưa Tạnh” nên phải chạy qua chạy lại giữa hai đoàn phim.

Thật ra cậu không có lỗi, bởi vì theo hợp đồng cậu ký với phim “Cửu Vệ” thì đáng lẽ cậu đã đóng máy vào thứ tư tuần trước, nhưng vì đạo diễn quá nghiêm khắc, lại thêm nam thứ được nhà đầu tư nhét vào quá gây cản trở nên thời gian quay phim bị kéo dài, tới giờ vẫn chưa xong.

Một tuần phát sinh này là do Bùi Nhất tự nguyện quay bù, không lấy tiền kéo dài thời hạn, tinh thần rất chuyên nghiệp so với các tiểu sinh khác.

Có điều quay bù miễn phí thì cũng phải dựa theo lịch quay phim “Mưa tạnh”, may là  “Cửu Vệ” đã quay gần xong, suất diễn không quá nhiều, đôi khi tăng ca một đêm là xong.

Vì vậy một tuần này Bùi Nhất phải liên tục qua lại hai đoàn phim, tối qua Lâm Mạn Thiến còn nghe trợ lý của cậu càu nhàu, nói mấy ngày liên tục cậu chỉ ngủ được ba, bốn tiếng, năng lực nghiệp vụ của anh chàng nam thứ quá tệ, làm ảnh hưởng tới người khác.

Thiếu niên khẽ ngẩng đầu khỏi tập kịch bản, vì mặt mộc nên thấy rõ quầng thâm ở bọng mắt, có điều có lẽ vì còn trẻ nên sức khỏe tốt, nhìn qua thấy tinh thần không tệ lắm.

“Cũng bình thường, mới quay một tuần thôi nên đoàn phim vẫn đang làm quen lẫn nhau.”

Nghĩa là không ổn lắm.

Lâm Mạn Thiến gật đầu, không hỏi thêm nữa. Cô nói đề tài này là để tránh lúng túng mà thôi.

Bùi Nhất chợt nghĩ đến một chuyện, mắt hiện lên vẻ suy tư, chần chừ nói: “Đúng rồi chị Mạn Thiến, chị biết Lâm Hạ Hạ không?”

Cô ngẩn người, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần: “À, có biết, nó là em họ tôi.”

“Thảo nào.” Thiếu niên ngã người, hai tay kê gáy, biếng nhác nằm trên cỏ, “Cô ấy cứ nhắc chị mãi.”

“Nhắc tôi?”

Nói xấu chắc luôn.

Cô và Lâm Hạ Hạ là cặp chị em gượng ép nhất trần đời, không ưa lẫn nhau, đều mong cả đời không qua lại, phủi sạch quan hệ. Vậy mà lại nhắc tới cô?

Lâm Mạn Thiến cảnh giác vểnh tai: “Nó nói gì tôi?”

“Cũng không có gì.” Bùi Nhất dừng một chút rồi nói qua loa, “Chỉ kể mấy chuyện hài hước hồi nhỏ của hai người thôi.”

Ừm, chuyện hài hước hồi nhỏ.

Ví dụ như khi họ quay cảnh bị rắn cắn, cô ta kể mình có người chị họ hồi còn học nhà trẻ bị con rắn giả dọa chết khiếp, tối về còn mơ cả phòng toàn rắn, sáu tuổi mà còn tè dầm.

Lại ví dụ như đạo diễn đích thân hướng dẫn cho cô ta, là tay ngang, Lâm Hạ Hạ khiến đạo diễn muốn vỡ tim, có lần còn tức tối mắng: “Cô ngốc hả? Cô là lớp trưởng, cô thấy Giang Nghiên gian lận thì phải vừa tức giận vừa lo lắng, chứ cô đã thấy học sinh ba tốt nào lại vui vẻ nhìn người khác phóng tài liệu không? Cô có đầu óc không hả?”

Lâm Hạ Hạ ngây ngô trả lời: Cháu có người chị họ, năm nào cũng được khen thưởng học sinh ba tốt mà kỳ thi nào cũng giơ bài cho bạn bàn sau xem.

Đạo diễn: …

Hoặc là, hôm nọ Bùi Nhất đang xem một bộ phim văn nghệ nói về tình yêu của đôi anh em cùng cha cùng mẹ, Lâm Hạ Hạ đi tới, đột nhiên nói với cậu: “Em nghĩ anh em ruột có nảy sinh tình yêu không?”

Bùi Nhất biếng nhác trả lời: “Không biết.”

Sau đó đối phương hơi khựng lại rồi chợt cười khùng khục.

Bùi Nhất: …?

Lâm Hạ Hạ vừa cười vừa xua tay: “Không có gì, chị chỉ đột nhiên nhớ ra, chị có bà chị họ, hồi ba bốn tuổi, vì nghe mẹ chị ấy nói chị ấy không thể gả cho bố chị ấy, chị ấy đã xách va li bỏ nhà đi bụi, đến khi cảnh sát tìm thấy thì chị ấy đang ngồi khóc bên đống rác, nói chú cảnh sát ơi, sao cháu lại không thể gả cho bố cháu ha ha ha ha ha ha.”

Bùi Nhất: “… Chị họ chị thú vị thật đấy.”

Lâm Hạ Hạ tỏ ra kỳ lạ ngoái đầu: “Em không biết hả?”

“Biết gì cơ?”

“Lâm Mạn Thiến là chị họ chị đó, hai người đang quay phim chung mà.” Cô ta tỏ ra khiếp đảm, mở to mắt: “Ớ, chị ấy không kể cho em nghe chuyện về chị hả?”

Bùi Nhất nghĩ đến những lần đó, cụp mắt an tĩnh đọc kịch bản.

Nhưng dù cậu không nói, Lâm Mạn Thiến vẫn phát hiện có gì kỳ lạ qua vẻ bình thản của cậu.

CÔ BIẾT NGAY MÀ!

Con chó Lâm Hạ Hạ chắc chắn nói xấu sau lưng cô.

Cô nghiến răng nghiến lợi: “Mặc kệ nó nói gì, cậu cũng tuyệt đối đừng tin, là giả cả đấy.”

Thiếu niên ngước mắt nhìn cô: “Quan hệ của hai chị không tốt à?”

“Không phải là không tốt mà là không thân, không qua lại.”

“À.” Cậu gật đầu, hơi thắc mắc, “Chị ấy nói hai chị không thân nhau là vì chị ấy hẹn hò với chị bạn thân của chị khiến chị không thể chấp nhận. Đó cũng là giả?”



“Tất nhiên là giả!”

Lâm Mạn Thiến tức đến nỗi suýt chửi thề. Cô đứng phắt dậy, nhặt lưỡi liềm lên muốn đi chém Lâm Hạ Hạ.

Tức chết mất, tức chết mất. Con chó Lâm Hạ Hạ!!!

*

Trên thực tế, hồi nhỏ Lâm Mạn Thiến không quá ghét Lâm Hạ Hạ, tuy thỉnh thoảng cũng ghen tị và tức giận vì bố mẹ thiên vị nhưng chỉ cần nghĩ tới việc Lâm Hạ Hạ mồ côi là cô lại cảm thấy mình rất hẹp hòi.

Khi đó, phải nói là Lâm Hạ Hạ ghét cô, bởi vì cô ta cho rằng cô thích nổi bật, nịnh bợ mọi người.

Cô và Lâm Hạ Hạ ghét lẫn nhau là vì một chuyện máu chó thần thánh hồi cấp ba.

Hồi ấy cô còn là nữ sinh mơ mộng, hẹn hò với hotboy của trường, lòng tràn đầy hạnh phúc của mối tình đầu, hai người đã hẹn nhau cùng thi vào một trường đại học, kết quả là hotboy đột ngột nói lời chia tay, sau đó điên cuồng theo đuổi Lâm Hạ Hạ.

Bạn trai yêu người khác, người đó lại còn là cô em họ sớm tối chung đụng, đối với một cô gái còn quá trẻ chưa trải sự đời thì đây là đả kích to lớn.

Không chỉ có vậy.

Lúc cô sắp thoát khỏi nỗi đau thất tình và gần khôi phục như cũ, hotboy cầu xin quay lại, còn kể cho cô một bí mật động trời khiến tâm hồn của Lâm Mạn Thiến vỡ tan tành, không ghép lại nổi. Thậm chí cô còn cảm thấy tình yêu, tình bạn thời cấp ba của cô có thể quay thành bộ phim máu chó dài tám mươi tập, tình tiết gay cấn và thỏa mãn hết tất cả thể loại cp.

Hết chương 8

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play