Ban đầu Nam Chi thật sự tự mình bế quan một hồi. Nhưng chỉ một lát sau đó lại nhận được điện thoại của Chu Tự Bắc, vết thương lòng của cô nhanh chóng được trị khỏi rồi.
“Em biết Duệ An đúng không, lần này chính là thủ đoạn của bọn họ nhưng mà tôi sẽ giải quyết.” Chu Tự Bắc giải thích một câu với Nam Chi: “Về phần Lương Tư Tư, hình như tôi cũng không cần phải nể mặt Lương tổng nữa rồi.”
Nam Chi nhoẻn miệng cười: “Anh là tổng giám đốc mà, những việc này anh cứ xem rồi làm thôi.”
“Việc đóng phim bên em sao rồi?” Chu Tự Bắc chuyển đề tài: “Đạo diễn Từ nói em rất nghiêm túc, nghe nói đã quay được hơn nửa rồi. Có phải em sẽ sớm quay lại Định Hải không?”
Nam Chi nhẹ nhàng trả lời: “Một thời gian nữa đoàn phim sẽ sang Tân Thành quay nhưng đúng là sẽ đóng máy sớm thôi.”
Giọng điệu Chu Tự Bắc rất dịu dàng trả lời: “Được.”
Nam Chi vốn còn muốn nói tiếp với Chu Tự Bắc nhưng liếc thấy đã đến thời gian cô phải rửa mặt để ra ngoài rồi. Hôm nay còn phải quay thêm một cảnh nữa.
Cuối cùng cô cũng chỉ có thể lưu luyến không rời chào tạm biệt với Chu Tự Bắc.
Sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên môi Chu Tự Bắc lập tức biến mất: “Tra được gì rồi?”
Tề Tín thành thật giao đồ vật ra, sau đó hỏi: “Bây giờ có cần kêu Lương Tư Tư tới đây không ạ?”
Chu Tự Bắc thoáng nhìn qua, sau đó cười lạnh nói: “Để cô ta tới đây, nhân tiện hỏi xem bây giờ Lương tổng đang ở đâu. Dù sao cũng phải có người tới xem màn kịch này chứ.”
Tề Tín gật đầu, sau đó đi ra ngoài làm việc.
Một lát sau, Lương Tư Tư tới văn phòng của Chu Tự Bắc. Không biết có phải do trang điểm hay không, lúc này nhìn cô ta cứ như đang giả vờ đáng thương vậy.
“Chu tổng, em thật sự không biết chuyện này.” Cô ta vừa vào đến nơi liền nói ngay.
Chu Tự Bắc lạnh lùng nhìn Lương Tư Tư, trực tiếp ném văn kiện tới trước mặt cô ta: “Nghe nói tên paparazzi chụp lén đã đi theo cô tận một tuần rồi, trợ lý của cô cũng đã báo với công ty nhiều lần.”
“Em cũng bị tên paparazzi ấy theo đuôi tới nỗi thần kinh suy nhược, cơ mà tối hôm đó em thật sự không biết có người đi theo mình, không biết được là anh ta có lá gan lớn như vậy.” Lương Tư Tư cúi đầu sụt sùi một tiếng.
Chu Tự Bắc không mảy may dao động, thờ ơ nhìn cô ta làm bộ làm tịch. Sau đó bấm một đoạn ghi âm, đúng lúc là đoạn ghi âm cuộc trò chuyện vào cái đêm mà trợ lý tìm công ty xử lý việc tên paparazzi.
“Lúc cô gặp tôi là nửa giờ sau đó, hay nói cách khác là cô cũng vẫn luôn biết có paparazzi đi theo cô.” Ánh mắt Chu Tụ Bắc lạnh lẽo nhìn cô ta: “Sau đó cô cản đường tôi, còn ý nắm tay tôi.”
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Lương Tư Tư, vẻ mặt Chu Từ Bắc đầy lãnh đạm hỏi: “Cô còn muốn giải thích gì nữa?”
Lương Tư Tư vừa định mở miệng nhưng Chu Tự Bắc lại cắt ngang lời cô: “Cô cũng chẳng cần giải thích nữa. Từ lúc cô vào công ty đến giờ chưa kiếm được bao nhiêu tiền mà ngược lại còn nhiều lần hủy hoại danh dự của công ty. Đạo diễn, đài truyền hình hay thậm chí là nhiếp ảnh gia đã từng hợp tác qua với cô đều đã thông qua nhiều cách khác nhau để phản đối thái độ không chuyên nghiệp của cô.”
Anh ngừng lại, sau đó nói tiếp: “Thậm chí trên mạng cũng lan truyền đoạn video cô đen mặt coi thường người khác, mấy việc này cô muốn giải thích sao?”
Chu Tự Bắc vừa mới nói xong, Lương tổng đã gõ cửa đi vào. Lương Tư Tư cứ như thấy được cứu tinh vậy, mắt sáng rực lên.
Thấy người tới đông đủ rồi, Chu Tự Bắc trực tiếp đưa tất cả chứng cứ đến trước mặt ông ấy: “Lương tổng tới đúng lúc lắm, lúc trước tôi tin vào phẩm hạnh của Lương tổng nên mới ký hợp đồng với Lương Tư Tư. Vậy mà bây giờ Lương tổng lại làm tôi rất thất vọng.”
Lương tổng trở mặt, sau đó cười nói: “Chu tổng, chẳng qua Lương Tư Tử còn nhỏ chưa hiểu chuyện, tôi sẽ dạy lại nó, bảo đảm sau này sẽ không phạm lỗi nào nữa.”
Chu Tự Bắc cười nhạo: “Con chó một tuổi nhà trợ lý Tề cũng đã biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm rồi. Tôi nhớ rõ cô ta năm nay cũng 25 rồi mà.”
Nụ cười của Lương tổng cứng đờ lại, còn Lương Tư Tư thì cứ cắn môi, trên mặt cũng lộ ra vẻ nhục nhã.
“Tôi đã rất nể mặt Lương tổng rồi, không biết những đồng nghiệp khác biết Lương tổng bao che cháu gái của mình đến nỗi làm ảnh hưởng đến lợi ích của Húc Tinh thì sẽ nghĩ thế nào.” Vẻ mặt Chu Tự Bắc lạnh lùng nhìn Lương tổng: “Bây giờ đến tôi ông cũng dám lợi dụng, là ai cho ông lá gan lớn như vậy?”
Sắc mặt Lương tổng như cứng đờ lại: “Bây giờ Chu tổng muốn làm thế nào?”
Chu Tự Bắc không nhanh không chậm mở miệng: “Chấm dứt hợp đồng.”
“Cậu!” Lương Tư Tư cả kinh.
Lương tổng trấn an cô ta, sau đó lại nhìn về phía Chu Tự Bắc: “Nhất định phải làm thế sao? Không có thỏa hiệp nào khác sao?”
“Con sâu làm rầu nồi canh này, Húc Tinh chúng tôi không nhận nổi.” Chu Tự Bắc híp mắt, giọng điệu lại kiên quyết hơn: “Lương tổng là người thông minh, phải lựa chọn thế nào ông hẳn cũng biết.”
Lương tổng thở dài, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Vậy cứ thế đi.”
Mắt Lương Tư Tư trợn to nhìn Lương tổng: “Cậu, sao cậu có thể làm vậy chứ!”
Lương tổng hất tay Lương Tư Tư ra: “Quay về nói với mẹ của cháu, tôi thật sự không quản nổi cháu đâu, cũng đừng làm liên lụy tới tôi.”
Nhìn Lương tổng với Lương Tư Tư một trước một sau bước ra ngoài, Chu Tự Bắc lập tức gọi điện thoại cho Tề Tín kết thúc hợp đồng và chuẩn bị bài đăng thật tốt trước.
Nhân viên của Húc Tinh đều biết trước tin tức Lương Tư Tư bị chấm dứt hợp đồng. Trong group làm việc gần như phấn khích vô cùng, ai ai cũng lên tiếng chúc mừng.
Không ai từng tiếp xúc với Lương Tư Tư mà không chán ghét cô ta. Cô ta rời đi như vậy cũng không một ai thấy đáng tiếc cả.
Nam Chi vừa mới quay xong, Trang Khả Khả đã cười đến độ không thấy mặt trời, nghiêng người qua: “Chuyện vui siêu lớn luôn!”
“Chuyện gì?” Nam Chi có hơi buồn bực, cô chưa từng thấy qua dáng vẻ Trang Khả Khả vui như vậy.
Tuy Trang Khả Khả đã đè thấp giọng rồi nhưng cũng không giấu được giọng điệu vui mừng: “Lương Tư Tư bị công ty hủy hợp đồng rồi, nghe nói là Chu tổng tự mình hạ mệnh lệnh đấy!”
Đáy mắt Nam Chi hiện lên vẻ kinh ngạc, cô không ngờ vậy mà Lương Tư Tư thật sự bị hủy hợp đồng, còn nhanh chóng như vậy nữa.
“Bây giờ mọi người đều muốn đốt pháo chúc mừng đến nơi rồi, em đoán chờ chuyện này lên Weibo cũng sẽ giống vậy luôn.” Vẻ mặt Trang Khả vui vẻ nói.
Không lâu sau, Weibo chính thức của Húc Tinh cũng đăng tin hủy bỏ hợp đồng với Lương Tư Tư. Bài thanh minh viết rất rõ ràng, Lương Tư Tư thường xuyên chậm trễ khi quay phim và có những hành vi không chuyên nghiệp. Hành vi tùy tiện coi thường người khác đã tạo nên ảnh hưởng nhất định cho Húc Tinh. Đủ loại nguyên nhân cả, bây giờ chính thức hủy hợp đồng. Cuối cùng là xin lỗi công chúng và cũng quyết định xem đây là sự cảnh cáo dành cho các nghệ sĩ dưới trướng không được có hành vi vi phạm như trên.”
Cũng như Trang Khả Khả đã đoán, bình luận ngoại trừ fans của Lương Tư Tư thì chẳng ai thấy tiếc cả.
[Đáng lắm, lần trước quay cùng idol nhà tôi, còn cố ý chắn màn hình của người ta, tôi đã nói sẽ bị nghiệp quật mà]
[Chung quy thì Húc Tinh cũng không bao che cô ta!]
[Tôi đốt pháo chúc mừng!]
[Lúc quay cùng idol nhà tôi còn cố ý dùng nước trà đạo cụ để hất lên người idol tôi. Lúc ấy idol tôi thế lực kém không dám phản kháng, cuối cùng thì bây giờ cũng gặp quả báo rồi ha ha ha ha.]
[Chuyện xấu của cô ta kể ba ngày ba đêm còn chưa hết, cuối cùng cũng lăn ra khỏi giới giải trí rồi.]
[Chắc Lương Tư Tư là cái người nổi tiếng bị ghét nhiều nhất trong giới nghệ sĩ nhỉ?]
[Này thì cố tình nắm tay Chu tổng hả, lăn luôn đê.]
[Ả mà cũng có ngày hôm nay ha ha ha ha.]
…
Vào cuối tháng 4, đoàn phim chuyển sang quay ở Tân Thành. Bởi vì nhiệt độ ấm hơn nên lúc quay cũng thoải mái hơn nhiều.
Nam Chi liên tục quay những cảnh ngoài trời, tất cả đều là cảnh diễn quan trọng. Đạo diễn Từ sợ cơ thể cô chịu không nổi nên cho cô một ngày xem như nghỉ ngơi.
Thời gian cô ở Tân Thành cũng rất ngắn, ngoại trừ quay phim và một vài lịch trình bên ngoài thì Nam Chi cũng chưa từng cẩn thận nhìn ngắm thành phố phồn hoa này.
Buổi tối trước khi cô được nghỉ phép, cô cũng gọi cho Chu Tự Bắc một cuộc: “Anh có biết gì về Tân Thành không?”
“Cũng có biết, nếu em đi nghỉ vào ngày mai thì tôi đề cử đi công viên Vạn Xuân, ở đó không nhiều người, cảnh sắc cũng không tệ đâu. Quan trọng hơn hết là cũng gần phim trường của em.”
Nam Chi nhớ kỹ lời của Chu Tự Bắc, sau khi cúp điện thoại thì tra bản đồ một chút, quả thật công viên Vạn Xuân rất gần chỗ cô.
Dù gì cũng chỉ có một ngày nghỉ phép nên cô cũng không đi đâu xa được.
Ngày hôm sau, Nam Chi dặn dò Trang Khả Khả đôi câu rồi đi tới công viên Vạn Xuân tản bộ lúc sáng sớm. Lúc này công viên rất ít người, đúng lúc cô có thể hưởng thụ yên tĩnh. Nam Chi vịn vào lan can để hưởng thụ không khí mới mẻ này.
Nhưng vào lúc này, lan can bên cạnh lại có thêm người nữa. Nam Chi nhìn qua theo bản năng, không ngờ được người này vậy mà là Chu Tự Bắc.
“Sao anh lại ở đây?” Cô vui vẻ nhìn anh, đột nhiên lại có cảm giác ở đất khách quê người lại gặp được người quen.
Chu Tự Bắc khẽ cười nói: “Đi công tác, nhân buổi sáng đi dạo một chút.”
“Anh tới lúc nào thế?” Trong chốc lát Nam Chi có hơi chưa tiêu hóa được, cô ngơ ngẩn nhìn Chu Tự Bắc: “Tối qua anh còn nói điện thoại với tôi mà. Sao sáng sớm hôm nay đã có mặt ở đây rồi?”
“Bay buổi tối.” Chu Tự Bắc cười trả lời: “Giữa trưa có hội nghị nên sáng mới có thời gian để tới đây.”
Trong lòng Nam Chi nhảy dựng, một ý nghĩ chợt lóe lên trong cô, cô do dự hỏi: “Cho nên anh tới đây để tìm tôi sao?”
“Nếu không tôi tới đây làm gì.” Chu Tự Bắc cong môi trả lời: “Chỗ này cũng là tôi nói cho em.”
Nam Chi ngơ ngác nhìn gương mặt Chu Tự Bắc đến ngốc luôn. Cô vừa chuẩn bị hỏi vì sao thì lại thấy đôi mắt chứa đầy tơ máu của Chu Tự Bắc nên vội vàng thay đổi lời nói: “Có phải anh mệt lắm không?”
“Tôi phải đi công tác giúp Trì Uyên, còn cái gì mệt hơn nữa chứ.” Chu Tự Bắc bất lực nói.
Nam Chi nhớ tới khoảng thời gian chuyện Lâm Dữu mang thai lên hot search. Lúc ấy hình như Trì Uyên lao ra giữa hiện trường buổi diễn, biết bao nhiêu người hâm mộ chuyện tình siêu đẹp của bọn họ.
Chính cô cũng không ngoại lệ, nhưng hôm nay cô mới thấy rằng Trì Uyên hạnh phúc thì Chu Tự Bắc sẽ rất vất vả.
Chu Tự Bắc nhớ tới cái tên kia nên nghiến răng nghiến lợi nói: “Kết hôn chạy một lần, mang thai chạy một lần, để tôi xem cậu ta còn chạy được bao nhiêu lần nữa.”
Sớm muộn gì cũng bắt cậu ta trả lại!
…
Hai người tìm một chỗ ngồi xuống. Nam Chi vẫn cảm thấy không chân thật khi Chu Tự Bắc ở bên cạnh mình, cô vẫn luôn nghĩ đây chỉ là một giấc mơ mà thôi.
“Cũng còn có chút thời gian nửa ngày, anh hẳn là nên nghỉ ngơi…”
Nam Chi còn chưa nói xong, Chu Tự Bắc đã tựa đầu lên vai cô, giọng nói có hơi mệt mỏi: “Vậy em để tôi dựa một lúc, tôi nghỉ ngơi chút.”
“Được.” Nam Chi cứng đờ ngồi tại chỗ cứ như bị đóng đinh vào vậy, không dám động đậy chút nào.
Mùi hương nhàn nhạt trên người Chu Tự Bắc cứ quanh quẩn ở chóp mũi cô, làm tim cô đập như trống nổi. Một tiếng rồi lại một tiếng kịch liệt hơn, không giấu nổi luôn. Từ góc độ của cô có thể nhìn thấy hàng lông mi rậm rạp của anh. Nam Chi ngắm nhìn dáng vẻ nhắm mắt nghỉ ngơi của anh, lo rằng tiếng tim đập của mình sẽ làm ảnh hưởng đến anh.
Đột nhiên, Chu Tự Bắc lờ mờ nói: “Tôi ngủ không được.”
Nam Chi cả kinh, hỏi: “Vì sao thế?”
“Bởi vì tim đập quá nhanh.”
Vành tai của Nam Chi đỏ hết cả lên, cô vừa định giải thích thì Chu Tự Bắc đã từ từ đứng dậy.
Ánh mắt anh lặng lẽ nhìn Nam Chi: “Nhịp tim của tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT