Mọi người vừa ngồi xuống, tiểu nhị tiến vào gọi món ăn.

Tần Ly quan sát mấy người đang ngồi, tận lực xem nhẹ không khí quỷ dị giữa bọn họ. Cười nói với đám người Nguyệt Diệu Hinh: "Các người gọi món ăn đi, bữa hôm nay ta mời." Hiện tại ăn cơm đối nàng mà nói cũng vì thỏa mãn ước muốn ăn uống, kỳ thực đã không cần thiết như vậy.

"Đương nhiên là ngươi mời, thật vất vả mới đợi được ngươi trở lại, hôm nay cần phải ăn no nê thì thôi. Đừng khách khí, lịch lãm lâu như vậy, đã lâu chưa ăn đồ ăn thực sự rồi." Lam Tiêu Tiêu liếc nhìn Tần Ly một cái nói.

Mấy người khác nghe Lam Tiêu Tiêu nói xong, đều cười ha ha, vô hình trung đã thể hiện sự bưu hãn của nàng. Mỗi người chọn một món, rất mau đã chọn xong. Tần Ly đứng lên, tay phải nâng chén: "Đã lâu không gặp, nào, chúng ta cạn một ly trước!"

Mấy người nhìn thoáng qua nhau, đều cầm lấy chén rượu chạm vào cùng một chỗ. Tất cả mọi người uống một hơi cạn sạch, sau đó nghe Lam Tiêu Tiêu kể lại quá trình bọn họ lịch lãm.

Tần Ly phát hiện trong một năm này thực lực mấy người ở đây đều có tịnh tiến, xem ra đều rất nỗ lực. Tất cả mọi người nghe Lam Tiêu Tiêu kể lại, Minh Dạ gắp một miếng bỏ vào bát Tần Ly. Tần Ly liếc nhìn Minh Dạ, cũng gắp cho hắn một miếng.

Hai người tuy rằng không nói, nhưng mấy ánh mắt đều nhìn chằm chằm phía Tần Ly. Lam Tiêu Tiêu nói xong, khóe mắt Vệ Khanh nhướng lên, nhìn Tần Ly nói: "Ly nhi, muội ở tây đại lục tốt không?"

"À, cũng không tệ." Tần Ly gật đầu nói:"Đúng rồi, mấy ngày trước đây phát hiện một di tích, vừa vặn đi lịch lãm một phen. Ở trong di tích phát hiện một ít thiên phẩm thánh khí, một lát trở về các người mỗi người chọn một món."

"Thiên phẩm thánh khí? Ly nhi, muội nói thật hay giả?" Tần Nguyệt nghe Tần Ly nói xong, gắp một miếng vào bát, rồi đặt trên bàn. Nàng nhìn về phía Tần Ly, nóng lòng chứng thực.

Tần Ly cười nói: "Nguyệt nhi tỷ, ta làm sao có thể nói đùa với tỷ, đương nhiên là thật! Nhưng hôm nay chúng ta ăn cơm trước, cơm ăn rồi trở lại từ từ xem! Napf, lại cạn một ly!" Tần Ly phát hiện không thể để không khí hiện trường lạnh đi, bằng không không chừng lại xảy ra chuyện gì nữa.

Nhưng chén qua chén lại, Tần Ly phát giác đầu hơi váng. Nàng hơi hơi lắc đầu nói: "Mọi người cứ ăn đi, ta đi ra ngoài hít thở không khí. Tiêu Tiêu, các người đừng khách khí, một bàn lớn đồ ăn, ăn không hết thì tiếc."

Tần Ly mới đi ra, Vệ Khanh liền theo sát sau đi ra ngoài. Minh Dạ cũng muốn đứng dậy, đã bị đám người Hàn Hi Tuấn kéo lại. Nói thế nào thì nói, sau khi đám người Hàn Hi Bạch phát hiện Tần Ly đối Minh Dạ khác biệt, ngoài trong lòng có chút chua xót, đại khái là đối Minh Dạ ghen tị. Giữ lấy hắn uống rượu, nhìn hắn sốt ruột, coi như là trả thù nho nhỏ.

Minh Dạ vốn muốn đi xem Tần Ly, nhưng nghĩ lại cũng không đi ra ngoài. Trong lòng hắn vẫn rất tin tưởng Tần Ly, tuy rằng ngẫu nhiên ăn chút dấm chua, cũng chỉ hi vọng Tần Ly chú ý hắn thôi.

Tần Ly đi ra tửu lâu, hít một hơi không khí lạnh, sau đó lười nhác khẽ tựa vào tường. Ánh trăng trên trời sáng tỏ như ngọc, tinh diệu ngân huy. Không mây không gió, đêm mát như nước. Nàng ngẩng đầu nhìn trên nền trời xanh đen điểm ánh sao, hơi nheo mắt.

Thời điểm Vệ Khanh đi theo Tần Ly đi ra tửu lâu, thì thấy một cảnh tượng như vậy. Váy trắng của Tần Ly phản xạ ánh trăng, làm da thịt nàng càng thêm trắng nõn. Có lẽ là do ngấm rượu, trên hai gò má còn hơi ửng hồng.

Hắn đi đến bên Tần Ly cũng song song tựa vào tường như nàng, ánh mắt tìm kiếm tầm mắt của nàng. Thấy nàng mãi nhìn trăng sáng trên trời, quay đầu lại nhìn nàng mặt cười nói: "Nhớ lại hơn một năm trước kia chúng ta cũng cùng nhau tới nơi này ăn cơm, hiện tại nghĩ lại tựa như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua."

Tần Ly quay đầu lại nhìn Vệ Khanh: "Đúng vậy, nhưng thời gian hơn một năm cũng có thể cho người ta thay đổi rất nhiều."

"Thay đổi sao? Có lẽ! Thời gian hơn một năm có thể làm một người biến hóa nghiêng trời lệch đất, lại không thể thay đổi tình cảm trong tim. Ly nhi, muội biết không? Có chuyện ta đã muốn nói với muội rất lâu rồi, nhưng khi đó tổng cảm thấy muội còn nhỏ, lại không nghĩ rằng cứ như vậy làm ta bỏ lỡ thời cơ. Có lẽ hiện tại nói ra đã không có gì ý nghĩa, nhưng không nói vẫn không thể cam tâm."

"Ly nhi, nhớ thời điểm vừa nhìn thấy muội cũng là ở trong Thiên Hương cư. Khi đó muội thành công hấp dẫn sự chú ý của ta, cảm thấy muội là một cô gái rất thú vị. Dần tiếp xúc, lại phát hiện bản thân càng ngày càng không thể khống chế tình cảm của mình. Một năm lịch lãm, mặc kệ gặp phải khí khăn gì, trong đầu vừa xuất hiện bộ dáng của muội, ta đều cắn răng vượt qua. Hiện tại nghĩ đến, bảo hộ muội đã trở thành tín niệm ta cường đại." Vệ Khanh dần này tỏ nỗi lòng, ngữ khí của hắn thật bình thản, nhưng trong bình thản quanh quẩn một loại nhàn nhạt u buồn.

Vệ Khanh mãi luôn tin tưởng vững chắc mình có thể làm được "trong vạn bụi hoa, phiến lá không dính thân", nhưng hiện tại hắn mới phát hiện, đó là bởi vì lúc trước bản thân không cần dùng tâm. Lúc trái tim hắn dừng ở trên người Tần Ly, hắn mới hiểu được thì ra ý tưởng của mình có bao nhiêu buồn cười.

Tần Ly quay đầu lại nhìn Vệ Khanh, phát hiện hắn tuy rằng luôn luôn đều là một thân đỏ tươi chói mắt, chói mắt như lửa đỏ, nhưng hắn hiện tại so sánh với trước kia, đã thay đổi rất nhiều. Thì ra hắn hồng rực xinh đẹp lười nhác, nhưng cũng lạnh lùng như băng. Hắn hiện tại ấm áp thân thiết, lại thêm một tia ám thương lẫn u buồn.

Kỳ thực nàng không phải một chút cũng không có cảm giác, cho dù Vệ Khanh không nói, nàng cũng có thể nhìn ra tình cảm nóng bỏng trong mắt hắn. Nhưng trong lòng nàng, hắn mãi là bạn là huynh, cũng không có tình cảm khác. Bởi vì không thể nhận, nàng dứt khoát biểu đạt thái độ của mình. Nàng từng nói với Vệ Khanh, lại không nghĩ rằng hắn luôn không từ bỏ. Nàng cho rằng bản thân rời nơi này, hắn dần dần sẽ phai nhạt, nhưng nghe hắn nói vừa rồi, nàng mới hiểu được là bản thân ngây thơ.

Chuyện tình cảm, nào có dễ khống chế? Tựa như nàng lúc trước, rõ ràng cảm thấy Minh Dạ nguy hiểm, rõ ràng nói vói bản thân không thể bị hắn hấp dẫn, nhưng càng ở chung càng không thể tự kềm chế, may mắn là bọn họ hiện tại hai người trong lòng đều chứa lẫn nhau. Nàng hiện tại có đáp hay không đáp đều đã thương tổn Vệ Khanh, nhưng trong lòng nàng hi vọng hắn hạnh phúc, hơn nữa cũng luôn luôn chúc phúc hắn.

Nàng lặng im không nói, nhưng áy náy trong ánh mắt đã nói đáp án cho Vệ Khanh. Vệ Khanh cong môi, mang theo một tia cười khổ nói: "Ly nhi, muội không cần cảm thấy có lỗi. Kỳ thực hôm nay nói cái này, hoàn toàn chính là xuất phát từ ta không cam lòng. Cho dù trước đó ta cũng đã đoán được đáp án, nhưng nếu không nói, ta nghĩ mình vĩnh viễn đều không thể hết hy vọng. Đoạn tình cảm này bắt đầu ở trong này, như vậy kết thúc cũng nên ở trong này. Muội yên tâm, về sau chúng ta chính là bằng hữu, cho dù hiện tại không bỏ xuống được, ta cũng sẽ giam đoạn tình cảm này giấu ở đáy lòng." Ly nhi, ta yêu muội! Muội nhất định phải hạnh phúc, nhất định mang theo tình cảm của ta mà tiếp tục hạnh phúc.

Vệ Khanh liễm hạ con ngươi, giấu u buồn trong mắt ở đáy mắt. Khi ngẩng đầu lên, lại khôi phục thần thái ngày xưa. "Được rồi, chúng ta trở về đi, thời gian đi ra cũng không ngắn, hai chúng ta bỏ bọn họ ở trên lầu, sợ là một lát lại có ý kiến."

Tần Ly gật đầu, theo Vệ Khanh đi lên lầu.

Minh Dạ thấy Tần Ly và Vệ Khanh trở về chỗ ngồi, đặt tay mình lên tay Tần Ly. Hắn nhìn Tần Ly, ý tứ hàm xúc bên trong đã rất rõ.

Tâm trạng Tần Ly vốn đang thấp, theo lòng bàn tay Minh Dạ truyền ra độ ấm dần dần tiêu tán. Hôm nay vốn muốn thông suốt phóng khoáng, nàng không thể để cho người khác nhìn ra tâm sự của nàng. "Mọi người ăn ngon chứ? Nào, lại cạn một ly chúng ta trở về đi thôi, còn muốn cho các người chọn linh khí nữa!"

Mấy người đều hưởng ứng, Vệ Khanh thoạt nhìn tựa như không có việc gì, cùng mọi người cạn ly.

Trăng lên đỉnh trời, mấy người uống rượu cơm nước xong trước hết về tới Tần gia.

Tần Ly đem hết đan dược và linh khí đã thu vào huyền giới ra, "Mấy đan dược này là ta trong khoảng thời gian này luyện chế, mọi người mỗi người ba bình, trong đó có chữa thương và tăng lên tu vi. Mấy linh khí này chính là ta ở trong di tích lấy được, mỗi người chọn một món tiện tay đi!"

Lam Tiêu Tiêu thấy Tần Ly tùy tay lấy ra nhiều cao cấp đan dược và linh khí như vậy, cảm thấy có điểm khó có thể tin, ánh mắt nhìn nàng như sắp bùng nổ: "Tần Ly, ngươi thật sự là quá trâu." Nói xong, liền bổ nhào vào trên bàn, bắt đầu cầm lấy từng món lên xem.

Tần Ly bất đắc dĩ lắc đầu, ở một bên giúp bọn hắn mỗi người chọn một món linh khí.

Tần Ly và Minh Dạ nhìn nhau một chút, rồi nói với Liễu Hàn Vân: "Hàn Vân, huynh theo ta qua đây một chút, ta mang huynh gặp một người."

Liễu Hàn Vân bỏ linh khí vào không gian giới chỉ của mình, rồi cùng Tần Ly đi ra ngoài. Đến tiểu viện Lục Kình Thương ở, hai người cùng nhau tiến vào. "Lục tiền bối, ta dẫn người đến thăm ngài!"

Lục Kình Thương nghe tiếng từ trong phòng đi ra, liếc mắt một cái thấy Liễu Hàn Vân cạnh Tần Ly. Không vì cái gì khác, chủ yếu là rất giống lúc hắn còn trẻ. Hắn đánh giá Liễu Hàn Vân, cười nói: "Tần nha đầu, ngươi nói chính là tiểu tử này hả?"

Liễu Hàn Vân nghe như lọt vào trong sương mù, không rõ bọn họ đến cùng là ý gì.

Tần Ly cười giới thiệu: "Lục tiền bối, hắn chính là người ta nhắc với ngài. Hàn Vân, đây là tổ tiên mẫu thân huynh."

"Ha ha, không sai, lão tử chính là lão tổ tông của ngươi. Các ngươi mau vào phòng đi, đều đứng ở bên ngoài làm cái gì!" Lục Kình Thương tâm trạng rất tốt cười nói.

Tần Ly lắc đầu nói: "Hai người tán gẫu đi, ta đi về trước, còn có một đám bằng hữu chờ ta nữa!"

Tần Ly nói xong bước đi ra sân, đi trở lại chỗ mình. Khi nàng trở lại tiểu viện thì thấy bọn họ đang ngồi thảo luận linh khí, nàng cũng gia nhập cùng. Trong tiểu viện thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng cười vui vẻ, hiển nhiên một đám người ở cùng nhau phi thường vui vẻ.

Sáng sớm hôm sau, Tần Ly định đi Lạc Hoa sơn lâm bắt huyền linh thú cho đội hộ vệ và mấy người Tần Như Phong. Minh Dạ buổi sáng dậy đi tìm nàng thì thây nàng đang định xuất môn, đi qua nói: "Ly nhi, nàng sớm như vậy muốn đi đâu?"

"Ta muốn bắt mấy huyền linh thú phân cho thành viên đội hộ vệ và mấy người Như Phong, vừa vặn hôm nay cũng không có chuyện gì, định đi sớm một chút." Tần Ly trên đường đi ra cửa.

"Ta đi cùng nàng!" Minh Dạ suy nghĩ nói.

Tần Ly nghĩ hai người còn có thể mau một chút, nên gật đầu. Nàng dụng ý niệm nói với Kính nhi: "Kính nhi, mang bọn ta đi Lạc Hoa sơn lâm."

"Tỷ tỷ, cái thúc thúc kia cũng phải đi sao?" Kính nhi có điểm không tình nguyện nói.

Tần Ly nhìn Minh Dạ nói: "Ừm, hắn cũng cùng đi."

"Được rồi, đã là tỷ tỷ yêu cầu, Kính nhi sẽ miễn cưỡng mang theo hắn đi!" Dứt lời, Tần Ly kéo Minh Dạ, sau đó hai người cùng nhau biến mất tại chỗ.

Liễu Hàn Vân tối hôm qua cùng Lục Kình Thương nhận thức lẫn nhau, quyết định đi theo Lục Kình Thương về gia tộc, hơn nữa muốn học tập bản lĩnh của hắn. Hắn cảm thấy hắn hiện tại vẫn quá yếu, căn bản không thể giúp Tần Ly chiếu cố.

Sáng sớm hắn định đến cáo biệt với Tần Ly, ai biết nàng lại không có ở nhà. Hỏi hạ nhân, cũng không có người biết nàng đi đâu, không có cách nào chỉ có thể đi về trước.

Sau khi Tần Ly và Minh Dạ đến Lạc Hoa sơn lâm lập tức triệu hồi mấy người Mặc Nha và Bạch Diễm. Bọn họ một đường phi hành xâm nhập, rất nhanh đã đến địa phương huyền linh thú tụ tập.

Tần Ly phóng xuất ra lực lượng hỗn độn căn nguyên, quả thật hấp dẫn huyền linh thú ra. Vốn huyền linh thú cảm giác được lực lượng thoải mái thân thiết, chuẩn bị đi ra ngoài tìm tòi kết quả. Nhưng vừa đi ra, đều bị Tần Ly lệnh cưỡng chế tụ ở cùng một chỗ. Có uy áp đám người Mặc Nha, bọn chúng một chút năng lực phản kháng đều không có.

Tần Ly chọn một ít số còn lại thả về, vốn huyền linh thú này cũng không nguyện ý, nhưng cuối cùng nghe được có đan dược ăn, lại còn khế ước ngang hàng, mỗi con đều gật đầu đồng ý.

Tần Ly thu bọn họ vào huyền giới, chuẩn bị trở về. Nhưng vừa muốn đi thì cảm giác có hai hơi thở xa lạ tiếp cận bọn họ.

"Ly nhi, nàng xem!" Minh Dạ vừa ngẩng đầu, thì thấy có hai cường giả vương cấp đang ngự không bay qua, hai người đi qua không lâu còn có một cường giả hoàng cấp xuất hiện.

Tần Ly nhìn hướng bọn họ bay đến: "Là người tây đại lục, không biết là tới làm cái gì." Nhưng nghĩ lại, trở về quan trọng hơn. "Đi thôi, chúng ta trở về."

Nói xong, hai người trực tiếp biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện trong đại trạch Tần gia. Vừa vào nhà Tần Ly lập túc nói với đội viên canh ngoài cửa: "Nói với Khải thúc, tập hợp mọi người tới luyện võ trường, ta có việc muốn nói."

"Dạ, đại tiểu thư!" Thiếu niên ở cửa ôm quyền, chạy đi tìm Tần Khải.

Tần Ly và Minh Dạ đi về phía luyện võ trường, trên đường đụng phải Liễu Hàn Vân.

"Có việc?" Tần Ly thấy Liễu Hàn Vân đứng ở cửa viện nàng ở, tò mò hỏi.

Liễu Hàn Vân gật đầu: "Ta đến chính là muốn cáo biệt với muội, hôm nay chúng ta chuẩn bị khởi hành!"

"Các người chuẩn bị về gia tộc?" Tần Ly không ngờ bọn họ đi nhanh vậy, lần sau gặp mặt lại không biết đến bao giờ.

"Ừm." Liễu Hàn Vân nhìn sâu Tần Ly, muốn đem bộ dáng của nàng khắc vào trong đầu. Hắn đã quyết định, lần này trở về nhất định phải cường đại hơn, sau đó hắn sẽ đi tìm Tần Ly. Đến lúc đó, hắn đem chân chính trở thành sự giúp đỡ của nàng, mà không phải giống hiện tại, chỉ có thể nhìn nàng vất vả lại không thể giúp cái gì.

Tần Ly dừng một khắc nói: "Vậy mấy người một đường cẩn thận, nếu có cơ hội, nhớ trở lại thăm bằng hữu chúng ta."

Liễu Hàn Vân gật đầu, rồi xoay người đi về phía tiểu viện Lục Kình Thương ở. Hai người trực tiếp ra cửa lớn Tần gia, chuẩn bị đến học viện đón Lục Nhã.

Tần Ly nhìn theo Liễu Hàn Vân rời đi, rồi cùng Minh Dạ đến luyện võ trường, nhưng một lát sau, trên luyện võ trường người đã tập hợp đủ.

Tần Ly thả huyền linh thú mới mang về từ trong huyền giới, trong lúc nhất thời trên luyện võ trường chứa đầy, có vẻ dị thường chật chội. Tất cả đội viên đều nhìn xem sửng sốt, không rõ là chuyện gì xảy ra.

"Đại tiểu thư mang về nhiều huyền linh thú như vậy làm cái gì?"

"Sẽ không phải để huấn luyện chúng ta chứ?"

"Có phải là bắt cho chúng ta khế ước không?"

"Ngươi tỉnh ngủ chưa hả?"

Luyện võ trường líu ríu bàn tán, Tần Ly gật đầu với Tần Khải, Tần Khải nâng cao âm lượng: "Đều yên lặng một chút, nghe đại tiểu thư nói."

"Huyền linh sư trong số các ngươi bước ra khỏi hàng, đứng ở phía trước." Phía dưới mọi người vừa nghe để huyền linh sư bước ra khỏi hàng, cảm thấy có khả năng mấy huyền linh thú này thật là để cho bọn họ khế ước, một đám trên mặt có chút hưng phấn.

Phàm là huyền linh sư đều đều đứng ở phía trước, Tần Ly nhìn bọn họ gật đầu: "Mấy huyền linh thú này chính là cho các ngươi khế ước, nhưng là khế ước ngang hàng. Về sau bọn họ chính là chiến hữu của các người, các ngươi nhất định phải đối xử tốt với bọn họ. Nếu để ta biết các ngươi có người ngược đãi huyền linh thú của mình, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người này."

"Đại tiểu thư, cô yên tâm đi, chúng ta nhất định chúng sống hoà bình với chúng."

Người phía dưới nghe Tần Ly nói đều biểu đạt quyết tâm, Tần Ly nói tiếp: "Tốt lắm, hiện tại các ngươi có thể lựa chọn huyền linh thú thích hợp với bản thân."

Bên này trên luyện võ trường náo nhiệt phi phàm, bên kia hai vương cấp cường giả đã tiến vào phạm vi kinh thành. Bọn họ từ trên trời đáp xuống, túm lấy một người qua đường hỏi: "Ngươi có biết Tần gia đi như thế nào không?"

Người đi bộ trên đường gặp hai người hơi thở cường hãn, lại là cường giả có thể ngự không phi hành, đều có chút kinh hách. Người nọ bị bắt cũng không dám nhìn loạn, chỉ đầu ngón tay về hướng Tần gia.

Hai người ngẩng đầu vừa thấy, phát hiện bên kia có hai hàng đại trạch, đi tới phố đó. Hai người rất nhanh thấy hai chữ Tần phủ, trong đó một người đi về phía trước, một quyền đánh tới, "Oanh" một tiếng, cửa lớn Tần gia đã bị phá thành mảnh nhỏ.

Tần Ly nghe được động tĩnh bên ngoài, trong lòng rùng mình. Nói với Tần Khải bên cạnh: "Khải thúc, người ở trong này xem, ta đi xem."

Tần Khải gật đầu, bảo người phía dưới không cần loạn.

Tần Ly một chút đã xuất hiện ở cửa, thấy hai người đứng ở cửa chính là hai người nàng nhìn thấy ở Lạc Hoa sơn lâm, biểu cảm lạnh đi. "Các ngươi là người nào?"

Hai người tuy rằng không biết Tần Ly, nhưng thấy nàng vừa rồi có thể đột nhiên xuất hiện, cũng đều coi trọng hơn. Bọn họ liếc nhìn nhau, đều thấy kinh ngạc trong mắt đối phương. Bên trên không phải nói người Tần gia thực lực thấp kém sao? Sao hơi thở trên người cô gái này lại kỳ quái như vậy.

Thời điểm hai người bọn họ tiếp nhận mệnh lệnh, mấy người Lăng Kiếm cho rằng Tần Ly còn ở trong Thanh Vân tông, căn bản không ngờ nàng đã về tới Tần gia.

Lăng Không luôn luôn đi theo phía sau hai người này, sau khi bọn họ tới Tần gia, hắn ta cũng đến. Hắn tìm góc tường núp vào, quan sát động tĩnh Tần gia.

Một người hơi thở cao hiện một ít tuy rằng cảm thấy quỷ dị, vẫn mở miệng nói: "Chúng ta là loại người nào, ngươi không tư cách biết. Người Tần gia nghe đây cho ta, mau chóng đi ra nhận lấy cái chết!"

Tần Vinh Hải và các vị trưởng lão cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đều từ trong phòng đi ra. Thấy cửa lớn Tần gia bị một quyền của họ đánh nát, sắc mặt mọi người đều không dễ nhìn.

Tần Vinh Hải hơi trầm xuống nghiêm mặt, đi đến phía trước nói: "Hai vị đây là ý gì? Tần gia cho tới bây giờ đều không trở mặt với ai, không biết hai vị làm như vậy là nguyên nhân gì?" Hai người này hơi thở thập phần cường đại, hắn chẳng qua đi về phía trước vài bước đã không chịu được uy áp trên người họ phóng ra.

"Ít nói nhảm, hỏi nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần là người Tần gia, đi ra nhận lấy cái chết." Người nọ nói tiếp.

Tần Ly đi đến trước mặt mấy người nói với Tần Vinh Hải: "Gia gia, các người đi về trước đi, nơi này giao cho con là được rồi."

Tần Vinh Hải thấy Tần Ly kiên trì, gật đầu đi về sau.

Hai người gặp Tần Ly giống như ở Tần gia rất có quyền uy, cảm thấy có điểm kỳ quái. Nhưng thấy tuổi nàng còn nhỏ cũng chẳng để ý.

Tần Ly quay đầu lại nhìn bọn họ nói: "Cho các ngươi một cơ hội, hiện tại lập tức rời Tần gia!"

Người cao lớn cười to: "Tiểu nha đầu lừa đảo, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"

"Ha ha, không đi phải không? Cơ hội đã cho các ngươi." Tần Ly vừa mới nói xong, thuấn di một cái đi tới cạnh hai người, uy áp thánh cấp cường giả phóng ra, ép hai người bỗng chốc quỳ xuống đất.

Hai người một cao một thấp bị dọa, đây là có chuyện gì? Tiểu cô nương này đến cùng là ai, làm sao có thể có hơi thở cường đại như vậy? Hai người bọn họ ý đồ đứng lên, nhưng căn bản không thể động đậy. Người cao lớn vẻ mặt không thể tin, cắn răng ngẩng ngẩng đầu lên hỏi: "Ngươi, ngươi đến cùng là ai?"

"Ta là ai các ngươi không có tư cách biết, nói, là ai phái các ngươi đến?" Tần Ly nghĩ qua, trong lòng vạn phần tức giận. Hai người kia hiển nhiên không nhận thức mình, như vậy hẳn là người khác phái tới. Nếu mình hiện tại vừa vặn không ở Tần gia, chẳng phải là toàn bộ Tần gia đều muốn hủy trong tay hai người kia sao?

Hai người một cao một thấp liếc nhìn nhau, đều thấy được kiên quyết trong mắt đối phương. Bọn họ không thể nói, tánh mạng người nhà còn ở trong tay người nọ Lăng gia, nếu bọn họ nói, chẳng những mạng bọn họ không bảo đảm, mạng người nhà cũng không giữ được.

Ở bên ngoài quan sát Lăng Không thấy tình thế không ổn, chuẩn bị trốn. Tần Ly đột ngột ngẩng đầu, trong mắt lệ quang như đao: "Ai, đi ra cho ta!"

Lăng Không không ngờ tiểu nha đầu này cả tung tích của hắn cũng có thể phát hiện, thả người định chạy trốn. Minh Dạ lợi dụng không gian lực phong tỏa không gian xung quanh Lăng Không, cơ thể hắn bay lên bỗng chốc lại rơi xuống đất. Xong rồi, sớm biết thế lúc nãy hắn nên trốn xa một chút.

Minh Dạ đi đến trước mặt hắn, tím cổ áo hắn lôi đến trước mặt Tần Ly. "Người này chắc là giám thị hai người này."

Tần Ly đi đến trước mặt Lăng Không, phượng mâu nhìn chằm chằm Lăng Không: "Nói, chủ tử ngươi là ai?"

Lăng Không không giống hai người kia, hắn là tâm phúc của Lăng Kiếm, tự nhiên sẽ không dễ dàng bán đứng hắn. Hắn bảo trì trầm mặc, cái gì cũng không nói.

Tần Ly thấy hắn không nói, bắt đầu chậm rãi hồi tưởng. Ở tây đại lục chân chính trở mặt với nàng chỉ có hai nhà, một là Minh gia một là Lăng gia. Nàng quay đầu mang theo nghi vấn nhìn Minh Dạ, Minh Dạ lắc đầu, tỏ vẻ người này không phải người Minh gia.

Tần Ly hiện tại nắm chắc 90%, ba người này là đến từ Lăng gia. Nhưng hận không thể Tần gia bọn họ diệt vong, chỉ có nam nhân tên Lăng Kiếm.

"Ngươi là thủ hạ của Lăng Kiếm?" Tần Ly thử nói.

Cơ thể Lăng Không khẽ run lên một chút, vẫn là trầm mặc, cái gì cũng chưa nói.

Tần Ly khóe môi khẽ nhếch nói: "Thì ra thật sự là thủ hạ của Lăng Kiếm, tốt lắm!" Hai chữ cuói cùng Tần Ly rít ra từ kẽ răng, làm Lăng Không nhịn không được run bật lên. Tiểu nha đầu này thật sự là rất khủng bố, sao chủ tử không nói cho hắn Tần gia còn có một pho tượng đại thần như vậy!

"Dám đánh chủ ý Tần gia, chỉ có một kết cục. Thì phải là, chết!" Tần Ly dứt lời, phóng hết hơi thiệt của mình, nàng căn bản không có động tác gì, chợt nghe "Oanh" một tiếng, ba người Lăng Không trực tiếp hóa thành tro bụi, cả linh hồn đều trực tiếp bị diệt.

Tần Vinh Hải cùng các vị trưởng lão đã bị không gian lực của Minh Dạ ngăn cách ở bên ngoài, bởi vậy bọn họ không cảm giác khó chịu. Nhưng nhìn ba cường giả nháy mắt biến thành mây khói, một đám vẫn là sợ tới mức không nhẹ.

Trên mặt Tần Vinh Hải kinh hách cũng không ít, không ngờ thực lực Tần Ly đã cường hãn đến trình độ này. Dù sao nghe được là một chuyện, chân chính nhìn thấy rung động là một chuyện khác.

Ba người Lăng Không tuy rằng bị Tần Ly giết, nhưng trong lòng nàng cũng không cảm thấy thoải mái. Rất nhanh Lăng Kiếm sẽ biết nhiệm vụ của bọn Lăng Không thất bại, chỉ sợ còn có thể lại phái người đến.

Tần Ly quay đầu nhìn mọi người, sau đó đi đến trước Tần Vinh Hải: "Gia gia, ngài đi theo con."

Tần Vinh Hải đi theo Tần Ly đi tới thư phòng, Tần Ly khoá cửa: "Vừa rồi ba người này đều là Lăng Kiếm phái đến, chỉ sợ hắn không chấp nhận được Tần gia chúng ta. Lần trước ở bên trong di tích, con đụng mặt với hắn ta, xem ra hắn ta đã bắt đầu hoài nghi thân phận của con."

Biểu cảm Tần Vinh Hải ngưng trọng, ngồi ngay ngắn ở trên ghế vỗ trán nói: "Ly nhi, Lăng Kiếm kia còn có thể lại phái người đến. Hiện tại Tần gia nhiều người như vậy, chúng ta không thể làm phiền bọn họ. Nếu không như vậy, gia gia để cho bọn họ trước đi ra ngoài trốn đã, bọn họ tìm không thấy người chắc sẽ từ bỏ."

Lúc Tần Ly và Tần Vinh Hải thương lượng, mấy người Liễu Hàn Vân và Lục Kình Thương nghe được Tần gia bên này truyền ra động tĩnh, vội rời học viện tới, ngay cả gia chủ hai nhà Vệ Hàn và viện trưởng đều trước sau đến Tần gia.

Liễu Hàn Vân thấy Tần gia ngoài cửa lớn hỏng, không có tổn thương khác, mới thoáng yên tâm. Lục Kình Thương thấy dáng vẻ Liễu Hàn Vân lo lắng như vậy, cũng nhìn ra một chút. Trách không được hắn cứ muốn tăng lên thực lực, thì ra là có chuyện như vậy. Aizz, tiểu tử ngốc này, lại không nói cho hắn. Nếu hắn biết, như thế nào cũng có thể giúp hắn một phen!

Minh Dạ thấy nhiều người như vậy đều tới rồi, nói với mọi người: "Hiện tại không có việc gì, các vị nếu không vội, có thể đến tiền thính ngồi một lát."

Liễu gia và Tô gia cũng nghe đến động tĩnh Tần gia, cho rằng lần này Tần gia xem như xong đời, không ngờ hiện tại chẳng có tiếng động gì. Còn chưa kịp cao hứng, tâm tình lại trầm xuống.

Tần Ly vốn tưởng hai ngày này sẽ chạy về Thanh Vân Tông, nhưng hiện tại xem ra không thể sốt ruột đi rồi. Nhưng nàng không thể mãi ở Tần gia, hiện tại chỉ có Lăng Kiếm chết, mới có thể giải quyết vấn đề. Hai người thương lượng nửa ngày, cũng không thương lượng ra một biện pháp giải quyết, chợt nghe hạ nhân nói gia chủ Hàn gia và Vệ gia đến.

Hai người ra thư phòng, đi tới chính sảnh, vừa đến trong sảnh, thì thấy ba người Lục Kình Thương, Nguyệt Diệu Thương và hai gia chủ hai nhà Vệ Hàn. Tần Ly chào mọi người, nói: "Hiện tại không có việc gì, cám ơn các vị quan tâm tới Tần gia."

Hàn Thuyền Phàm gật đầu nói: "Ly nhi, cháu trở về sao lại không đi thăm Hàn bá bá?"

Vệ Văn Hồng cũng là ý này, nhìn Tần Ly: "Phải đó, cháu thật vất vả mới trở về một lần, cũng không biết đi Vệ gia thăm Vệ bá bá."

Tần Ly cười nói: "Đây là lỗi của Ly nhi, ngày mai Ly nhi nhất định đăng môn bái phỏng."

Vệ Văn Hồng, Hàn Thuyền Phàm cùng Nguyệt Diệu Thương thấy Tần gia không có việc gì, đều đứng dậy đi trở về. Tần Ly nhìn ba người Lục Kình Thương: "Lục tiền bối, mọi người đi đường cẩn thận, tin tưởng hữu duyên, chúng ta nhất định còn có thể gặp mặt."

Lục Kình Thương cười ha ha: "Ngươi yên tâm, lão tử có dự cảm, chúng ta nhất định sẽ tái kiến. Thôi thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên khởi hành. Tần nha đầu, ngươi cần phải bảo trọng đấy!"

"Ừm, ta sẽ." Tần Ly gật đầu với Liễu Hàn Vân, ba người bọn họ trực tiếp ngự không rời Tần gia.

Đám người Hàn Hi Tuấn ngày hôm qua ở Tần gia, vừa rồi nghe được động tĩnh cũng chạy ra. Đáng tiếc bị chặn ở sau, nhưng vẫn thấy được một mặt uy vũ của Tần Ly. Mấy người đều đi tới trong sảnh, hỏi tình huống lúc đó.

Tần Ly nói đơn giản một chút, mấy người nghe được là kẻ thù Tần Ly phái tới, đều rất lo lắng cho nàng. Lam Tiêu Tiêu biểu cảm ác liệt nói: "Xem ra chúng ta vẫn không đủ cường đại, đều không thể giúp ngươi cái gì, chờ thêm hai ngày ta muốn tiếp tục lịch lãm."

Tần Ly lắc đầu nói: "Cám ơn mọi người, nhưng chuyện này ta có thể giải quyết, mọi người không cần lo lắng."

Sau khi mọi người giải tán, Minh Dạ bước đến cạnh Tần Ly: "Ly nhi, nghĩ được cách gì chưa? Lăng Kiếm sẽ không chết tâm, lần này thất bại, hắn nhất định còn có thể phái người đến."

Sắc mặt Tần Ly ngưng trọng nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng thật sự không có cách hay nào. Hiện tại cách duy nhất là mau chóng tăng thực lực, sau đó giải quyết Lăng Kiếm. Xem ra ta tăng cường tìm kiếm hai viên huyền hỏa tinh còn lại, cũng không biết ở địa phương nào, một chút rõ ràng cũng không có."

"Ly nhi, nàng đi tìm huyền hỏa tinh đi, ta đến giúp nàng thủ hộ Tần gia." Minh Dạ suy tư nửa ngày, cảm thấy đây là cách giải quyết tốt nhất hiện tại. Kỳ thực hắn một chút cũng không muốn rời Tần Ly, nhưng là vì để nàng bớt lo, cũng chỉ có thể như vậy.

Tần Ly kinh ngạc nhìn Minh Dạ: "Chàng tới giúp ta thủ Tần gia? Vậy Minh điện của chàng làm sao bây giờ?"

Đúng lúc này, truyền âm thử trên người Minh Dạ kêu. Minh Dạ lấy nó ra từ trong lòng, nghe được giọng nói của Minh Nhất. "Điện chủ, Minh gia truyền đến tin tức, Minh gia chủ bảo ngài mau chóng trở lại Minh gia. Đây là tối hậu thư, nếu không quay về, sợ là vị trí thiếu chủ của ngài khó giữ được."

Minh Dạ sắc mặt bỗng chốc liền đen lại, hắn cắn chặt răng: "Đã biết, ngươi nói cho ông ấy, bản điện không quay về!"

Tần Ly đoạt lấy truyền âm thử: "Minh Nhất, đợi lát nữa lại liên hệ với ngươi, trước không cần báo ngay cho Minh gia."

Tần Ly thấy sắc mặt Minh Dạ không tốt, thở dài:c"Dạ, chàng cam tâm dâng vị trí này ra sao? Chàng không phải nói cha mẹ chàng đều hy sinh vì Minh gia sao? Nếu vị trí thiếu chủ rơi trong tay người khác, sợ là cha mẹ chàng hy sinh không có ý nghĩa rồi. Huống hồ nếu Minh gia rơi trong tay người khác, những người đó cũng sẽ không dễ dàng buông tha chàng?"

Minh Dạ kỳ thực cũng nghĩ vậy, nhưng nếu hắn trở về Minh gia, ai tới bảo hộ Tần gia chứ?

Kỳ thực Tần Ly từng nghĩ thu người Tần gia vào trong huyền giới, nhưng nếu Lăng Kiếm tìm không thấy người Tần gia, có thể sẽ bắt bằng hữu nàng để uy hiếp nàng. Nàng cũng không thể bỏ tất cả mọi người vào trong huyền giới, cho nên ý tưởng này không thực thi.

"Tỷ tỷ, kỳ thực Kính nhi có thể ngăn cách Tần gia trong một không gian. Chỉ cần có người công kích không gian, Kính nhi đều có thể biết." Tiếng Kính nhi vang vọng truyền ra.

Tần Ly suy tư một lát, cảm thấy biện pháp này khả thi. Tối thiểu chỉ cần không phải thánh cấp cường giả, không gian này cũng không dễ dàng phá vỡ. Nếu nàng cảm giác được động tĩnh có thể lập tức trở về.

"Được, vậy phiền Kính nhi." Tần Ly đồng ý.

Kính nhi cười "khanh khách": "Tỷ tỷ, không phiền. Nhưng tỷ tỷ phải thường tiến vào chơi với Kính nhi nhé! Chờ Kính nhi tạo thân thể, là có thể đi ra bên ngoài."

"Khí linh còn có thể tạo thân thể sao?" Tần Ly có điểm kinh dị nói.

"Đương nhiên là có thể, chẳng qua không quá dễ dàng. Nhưng luyện dược sư đạt tới cảnh giới luyện dược thần sư, có thể lợi dụng thiên địa thần hỏa trọng tố thân thể."

Tần Ly không ngờ Kính nhi lại biết nhiều như vậy, song ngẫm lại cũng phải, tuy bộ dáng nó trông chỉ có năm sáu tuổi, trên thực tế đã không biết bao nhiêu tuổi. Nghĩ đến lần trước bị nó phi lễ, Tần Ly chính là một đầu hắc tuyến. Xem ra về sau không thể dễ dàng bị bề ngoài của Kính nhi lừa, bằng không chịu thiệt chính là nàng.

Tần Ly đi đến bên ngoài, bay lên trên bầu trời, Kính nhi mượn dùng thân thể của nàng bắt đầu phóng thích không gian lực. Nàng có thể rõ ràng cảm giác được không gian dao động bên ngoài, sau đó còn có một lá mỏng trong suốt gắn vào phía trên Tần gia. Nếu không cẩn thận nhìn, căn bản không thấy.

"Kính nhi, sau khi không gian hình thành, chẳng phải là người ở bên trong sẽ không ra được?" Tần Ly nghĩ tới vấn đề này lập tức hỏi.

Giọng nói Kính nhi vang lên: "Sẽ không đâu, bình thường là có thể đi ra ngoài, chẳng qua muốn vào cần phải người ở bên trong kéo vào mới được."

Tần Ly cảm thấy hơi phiền toái, nhưng thời khắc này cũng chẳng còn cách. Nàng bay xuống dưới, quả nhiên vừa chìa tay thì va chạm vào một tầng kết giới. Nàng từ bên ngoài đi tới Tần gia, nói chuyện kết giới bên ngoài cho đám người Tần Vinh Hải.

Vấn đề này giải quyết, Tần Ly tạo một không gian song song ở luyện võ trường, tuy rằng bên trong linh khí không nồng đậm như trong huyền giới, nhưng vẫn nhiều hơn ở bên ngoài. Hơn nữa thời gian bên trong không gian tỉ lệ là bên ngoài một ngày tương đương bên trong một năm, về sau người Tần gia đều có thể tiến vào bên trong tu luyện.

Đến ngày thứ hai, Tần Ly đi Hàn gia và Vệ gia, chia đan dược nàng luyện chế cho bọn họ một ít, rồi chuẩn bị cùng Minh Dạ trở lại tây đại lục. Vốn nàng muốn chờ bọn Tần Như Lăng trở về, nhưng hiện tại quá nhiều việc, nàng đã không có thời gian. Lúc này chạy về tây đại lục, nàng trực tiếp cùng Minh Dạ truyền tống trở về, cũng là vì tiết kiệm thời gian.

Bởi vì Tần Ly không đi qua Minh gia, cũng chỉ có thể truyền tống đến dưới núi Thanh Vân tông. Tần Ly nói với Minh Dạ: "Đã tới đây, ta đi lên một chuyến, chàng ở chỗ này chờ ta."

"Ừm, nàng đi đi!" Minh Dạ ở dưới chân núi chờ, Tần Ly trực tiếp vào nội tông.

Đám người Tiết Duệ thấy Tần Ly đã trở lại, đều chào hỏi, hiện tại Tần Ly ở trong Thanh Vân tông danh vọng rất cao, chủ yếu vẫn là bởi vì lịch lãm di tích lần đó, đệ tử sau khi trở về liền bốn phía tuyên truyền bản lĩnh của Tần Ly.

"Sư huynh, lần này trở về ta có thể phải đi ra ngoài vài ngày, ta trở về bẩm báo sư phụ." Tần Ly nhìn Tiết Duệ nói.

Tiết Duệ quan tâm: "Chẳng lẽ là chuyện rất khó làm?"

"Cũng không phải, lúc này là chuyện của một bằng hữu." Tần Ly lắc đầu.

"Muội đi đi, lúc này sư phụ chắc ở bên trong tu luyện."

Tần Ly đến ngoài cửa phòng Phong trưởng lão, gõ cửa: "Sư phụ, ngài có đó không?"

"Vào đi!" Phong trưởng lão thanh âm theo bên trong truyền đến.

Tần Ly đẩy cửa ra, đi vào, thấy Phong trưởng lão quả nhiên đang ngồi, bước đến bên trong ngồi xuống.

Phong trưởng lão làm động tác thu công, trợn mắt nhìn Tần Ly nói: "Con đã trở lại? Đi đan thất đưa tin chưa?"

"Còn chưa, đồ nhi lần này trở về còn muốn đi ra ngoài vài ngày, hiện tại chính là muốn nói một tiếng với sư phụ."

Phong trưởng lão nhíu mày:"Con lần này làm gì?"

"Một bằng hữu gặp một chút khó khăn, ta muốn giúp hắn. Lúc này có thể lâu một chút." Tần Ly trả lời.

"Qua một tháng nữa chính là sự kiện đan dược, lần này thiếu chủ đề cử con đi, trong vòng một tháng con phải trở về." Phong trưởng lão có chút khó xử nói.

Tần Ly không ngờ nơi này còn có sự kiện đan dược, tò mò hỏi: "Sự kiện đan dược này là cái gì? Mỗi thế lực đều sẽ phái người tham gia sao?"

"Không sai, chắc con đã biết, hiện tại trong tây đại lục ngoài Thanh Vân tông chúng ta, còn có bốn thế lực lớn, hai đại gia tộc lánh đời. Ngoài mấy thế lực này, tây đại lục còn có một Dược cốc. Chẳng qua Dược cốc ngoài sự kiện đan dược, thời điểm khác đều phong bế, bởi vậy trừ bỏ mấy thế lực lớn, người còn lại cơ bản cũng chưa từng biết được. Sự kiện đan dược lần này thiếu chủ đề cử con và Dịch Băng cùng đi, bởi vậy trong vòng một tháng con phải lập tức trở về."

Tần Ly gật đầu: "Đồ nhi đã biết, trong một tháng nhất định sẽ trở về."

Tần Ly nói xong đứng dậy hành lễ, sau đó đi ra ngoài. Đến dưới núi, Tần Ly nhìn thấy Minh Dạ liền nói: "Vừa rồi sư phụ nói, một tháng sau có sự kiện đan dược."

"Phải, tí nữa thì ta quên chuyện này. Ta đã rất lâu chưa về Minh gia, loại chuyện này đều là lão nhân quản. Minh điện vừa mới quật khởi, còn không được tham gia hoạt động này." Minh Dạ gật đầu nói.

Tần Ly nói tiếp: "Cho nên trong vòng một tháng ta phải trở về."

"Sự kiện đan dược lần này Thanh Vân tông phải nàng?" Minh Dạ hơi hiếu kỳ nói. Sự kiện đan dược cơ bản đều là lão luyện dược sư có tư cách tham gia, Tần Ly gia nhập Thanh Vân tông còn chưa bao lâu, lại được phái đi tham gia sự kiện đan dược?

Tần Ly thấy biểu cảm Minh Dạ có điểm kỳ quái, chẹp miệng nói: "Vì sao nghe được ta đi tham gia kinh ngạc thế hả?"

"Chắc nàng không biết, sự kiện đan dược đều là một lão luyện dược sư có tư cách tham gia. Luyện dược thuật của nàng tuy rằng cao, nhưng vừa mới gia nhập không lâu, bởi vậy ta mới tương đối kỳ quái." Minh Dạ giải thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play