Minh Dạ đứng ở bên Lăng Cảnh và Tần Ly, ánh mắt có chút u oán. Tần Ly cho dù ở trong lòng Lăng Cảnh vẫn cảm nhận được hơi thở u buồn tản mát trên người Minh Dạ, nghiêng mặt nhìn về phía hắn, quả nhiên lại thấy mặt hắn tủi thân nhìn mình. Tần Ly giật giật khóe mắt, rời khỏi lòng Lăng Cảnh, lau nước mắt khóe mắt. "Ca, mấy năm nay huynh với mẹ thế nào?"

Lăng Cảnh cúi đầu nhìn Tần Ly, trong mắt tất cả đều là ánh sáng sủng nịch ấm áp. "Huynh và mẹ đều tốt, chỉ rất nhớ muội và cha. Vốn định sau lần lịch lãm này sẽ lên đường đến đông đại lục tìm hai người, không ngờ muội lại tìm đến trước. Mười lăm năm, không ngờ muội đã trưởng thành đại cô nương."

"Ca, huynh và mẹ thật sự tốt không đó? Huynh đừng gạt muội." Trong mắt Tần Ly vẫn có chút sầu lo. Vừa rồi nghe Lăng Cảnh và Minh Dạ nói chuyện, nàng cũng nghe ra một ít manh mối. Chỉ sợ ca ca nàng hiện tại hành động chẳng phải tự do như vậy, vậy mẹ nàng......

Lăng Cảnh xoa xoa mái tóc Tần Ly, "Ly nhi, muội phải tin tưởng ca ca. Có một số việc muội không cần tham dự, ta rất nhanh có thể giải quyết."

"Không, ca, muội biết huynh không hy vọng muội lo lắng. Nhưng là, chúng ta là người một nhà, có chuyện gì huynh cũng không được gạt muội, mà chúng ta phải cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết." Trong mắt Tần Ly lóe ra ánh sáng kiên nghị.

Kỳ thực dù Lăng Cảnh không nói, Tần Ly cũng có thể đoán được. Mẹ nàng hiện ở Lăng gia khẳng định sống không tốt, năm đó cho dù bà lập gia đình cũng không thể khiến người kia hết hy vọng, sau thì làm sao có thể dễ dàng buông tha bà chứ? Nếu mẫu thân nàng thật sự sống tốt, thì làm sao có thể mười mấy năm không về tìm bọn họ? Tuy rằng vừa rồi Lăng Cảnh tận lực khiến mình nhìn qua thật bình tĩnh, nhưng ảm đạm nơi đáy mắt của hắn không lừa được mình.

Minh Dạ thấy Lăng Cảnh có chút do dự, đi qua vỗ vai hắn: "Huynh phải tin tưởng Ly nhi, nàng có thể nhanh như vậy tới tìm tìm các người, đã nói lên năng lực của nàng. Huống hồ huynh đệ ta đây cũng không phải hàng giả, có thể hỗ trợ ta nhất định giúp."

Ngay lúc ba người tán gẫu, hai con rối của Tần Ly còn đang công kích huyết đồng biên bức, thủ hạ của Lăng Cảnh sống sót không nhiều lắm, hiện tại đang ở một bên nghỉ ngơi. Thấy hai con rối một quyền chính là một con huyết đồng biên bức, trong mắt đều có chút kinh ngạc.

Lăng Cảnh dẫn Tần Ly đến trước mặt thủ hạ: "Bọn họ đều là thủ hạ của huynh, cũng không thuộc Lăng gia. Về sau muội là đại tiểu thư của họ, hiện tại gặp mặt, nhận thức một chút."

Mấy nam nhân đều sửng sốt, trong mắt đều là ánh sáng không thể tin. Trong bọn họ có một người trẻ tuổi tên A Đồ, vừa thấy Tần Ly hai mắt đều nhìn thẳng. Mẹ nó chứ, đây là muội muội của thiếu gia nhà bọn họ à? Quả nhiên là người một nhà, thiếu gia bộ dạng phong thần tuấn lãng, tiểu thư này cũng là mạo nhược thiên tiên.

A Đồ gãi đầu, lau máu tươi dính đầy mặt, cười ngu ngơ: "Đại tiểu thư, ta tên A Đồ, là thủ hạ của thiếu gia. Đại tiểu thư, có thể tìm được cô thật sự là quá tốt, thiếu gia luôn nhắc tới cô đó! Không ngờ dung mạo của đại tiểu thư đẹp tựa thiên tiên, khiến mấy tiểu tử xấu xí chúng ta thấy mà ngây người!"

A Đồ nói xong, vỗ mỗi người một cái vào đầu, lạnh lùng nói: "Đều choáng váng, còn không mau vấn an đại tiểu thư!"

Mấy người bị A Đồ vỗ, đều là một bộ nhe răng nhếch miệng. Có thiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi vuốt gáy mình: "A Đồ ca, huynh thật sự rất bạo lực."

"Xú tiểu tử, nói cái gì đó?" A Đồ làm bộ lại giơ tay.

Thiếu niên lập tức chạy, lẻn đến phía sau Tần Ly: "Đại tiểu thư cứu mạng!"

Mấy người Lăng Cảnh và Tần Ly bật cười, thủ hạ khác cũng cười phá lên. Nhưng sau khi cười xong một đám lại suy sụp, trải qua một trận chiến vừa rồi, huynh đệ bọn họ đã mất mấy người. Nhìn tay chân còn lại của bọn họ rải rác đầy đất, trong lòng mỗi người đều rất không dễ chịu.

Tần Ly hiểu tâm tư bọn họ, vốn đều là huynh đệ đến lịch luyện, lại vĩnh viễn ở lại nơi này, thậm chí cả thi thể cũng không nguyên vẹn. "Đừng có nghiêm mặt khóc tang nữa mà, mấy huynh đệ đã dùng sinh mệnh mình bảo vệ chủ tử, chúng ta phải vĩnh viễn nhớ kỹ bọn họ! A Đồ, tìm vài người cùng ta sắp xếp lại thi thể bọn họ một chút, chúng ta mai táng cho bọn họ đã!"

Tiếng Tần Ly vừa dứt, A Đồ vội gật đầu, sau đó mấy người bước đến chiến trường thu dọn tàn cuộc. A Đồ cùng thiếu niên lúc nãy thấy mấy người Tần Ly cũng đi tới, vội xua tay: "Thiếu gia, đại tiểu thư, các người ở một bên nghỉ ngơi là tốt rồi, chúng ta có thể xử lý tốt."

"Nói gì vậy, bọn họ là vì bảo hộ ca của ta, vậy chính là ân nhân chúng ta. Yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không quên các huynh đệ đó đâu." Tần Ly nói xong, không để ý A Đồ ngăn trở, bắt đầu khuân vác thi thể.

A Đồ và chúng thủ hạ đều ấm áp trong lòng, đại tiểu thư chẳng những đẹp người, mà tâm cũng đẹp như vậy! Bọn họ thật là có phúc, có thể nhìn thấy thiếu gia gặp lại đại tiểu thư.

Lăng Cảnh và Minh Dạ thấy Tần Ly nhanh như vậy đã hoà hợp với mọi người, đều bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu kia lại còn hiểu lòng người hơn bọn họ.

Đoàn người chôn thi thể, Tần Ly tự mình dùng linh lực đem một khối cự thạch tạo ra thành mộ bia, hơn nữa tự mình khắc tên những người đó, sau khi làm xong mọi chuyện, Tần Ly cùng bọn họ đi tiếp.

Đi qua nơi chiến đấu với huyết đồng biên bức, ở đằng trước xuất hiện một sơn động. Trong sơn động bất chợt phiêu ra một dòng khí âm hàn, nhìn qua âm trầm khủng bố.

Mấy người A Đồ đang dò xét bốn phía sơn động, chạy về báo: "Thiếu gia, bốn phía không có đường."

"Xem ra chỉ có thể xuyên qua sơn động, cũng không biết trong động có quái vật gì không, nhìn qua quá khủng bố."

"Đừng nói nữa, tóc gáy đều dựng đứng hết lên rồi." Mấy người bủn rủn cả người.

Lăng Cảnh, Tần Ly và Minh Dạ cùng đi về phía trước đi, thủ hạ vội theo đi qua.

Trong huyệt động tối đen một mảnh, ba người Tần Ly biến ra linh quang chiếu đường phía trước. Trong động truyền ra tiếng nước "Tí tách", trên đất có chút trơn ẩm, bên trong cũng không có tiếng gì kỳ quái.

Nhưng đi tới đi lui Tần Ly phát hiện người bên cạnh cũng không thấy, vừa mới rõ ràng đều ở ngay bên mà! "Ca ca, Dạ, hai người nghe thấy không?"

"Đừng gọi, tiểu nha đầu! Lão tử đã dùng hỗn độn khí cách ly các ngươi, hiện tại bọn họ không tìm thấy ngươi!"

Trong chỗ sâu bóng tối có tiếng già nua, thanh âm hùng hậu đã có chút vô lực. Tiếp, truyền đến một trận tiếng "ào ào".

Tần Ly cảm giác mình hiện tại đang đứng ở một thế giới riêng, tựa hồ hoàn toàn cách ly với bên ngoài.

"Ai?" Tần Ly hỏi. Bên trong đến cùng là ai, lại có thể lặng yên không một tiếng động tách bọn họ ra. Thực lực Minh Dạ là thánh cấp, lại không có chút phát hiện.

Tần Ly hỏi quanh quẩn trong sơn động trống trải, truyền đến từng đợt tiếng vang.

Yên tĩnh một lát, giọng nói lại truyền đến: "Đừng hỏi, ngươi đi tới sẽ biết. Tiểu nha đầu, ngươi sẽ không không dám đi tới chứ?"

Tần Ly rùng mình, nhưng nghĩ đến bên ngoài ca ca cùng Minh Dạ đang ở sốt ruột tìm kiếm mình, nàng cũng bất chấp tất cả. Dù sao mình cùng lắm là không ra được, chẳng đi qua nhìn xem đến cùng là ai đang tác quái.

Nàng chậm rãi đi về phía trước, bước đi trầm ổn mà thong thả, từng bước một tiếp cận bóng tối. Nàng vận khởi linh lực ngưng tụ thành linh quang trước người, chiếu đường đằng trước.

Huyệt động càng sâu càng lạnh, trên đất nước đã ẩm giày. Đầu tiên lọt vào trong tầm mắt là một hồ sâu, trên đỉnh không ngừng có giọt nước mưa chảy xuống thủy đàm, gợn sóng trên mặt nước. Lại đi tiếp vào bên trong hàn khí quá nặng, dường như có một tòa băng sơn đang tản hàn khí ra bên ngoài, còn có thể thấy hàn khí bị linh quang chiếu rọi xuống hình thành một đoàn sương mù màu trắng.

"Ta đã đến!" Tần Ly nói xong, không thể không vận chuyển linh lực toàn thân, chống cự hàn khí truyền ra.

"Tiểu nha đầu, ngươi tiếp tục đi về phía trước." Thanh âm đến nơi đây đã càng ngày càng thấp, tựa hồ thanh âm lúc ban đầu kia đã tiêu hao toàn bộ lực lượng.

Mái tóc và trên lông mi Tần Ly đã kết một tầng sương trắng, sắc mặt cũng có chút trắng bệch. Nàng hơ ấm quần áo, trên mặt u ám. Đây tuyệt đối không phải hàn khí bình thường, dù vận chuyển linh lực cũng không thể chống cự. Vốn nàng muốn dùng huyền hỏa sưởi ấm, nhưng nghĩ đến Quỷ Hủ thạch, nàng vẫn từ bỏ. Quên đi, dù sao còn có thể chịu được.

Bước đi của Tần Ly càng ngày càng chậm, rốt cục thấy được phía trước có ánh sáng. Nhìn kỹ, ánh sáng kia loé ra từ vách tường. Trên vách tường có hai thiết liên màu trắng, hàn khí chính là toát ra từ trên thiết liên.

Trên hai thiết liên thô to có một nam nhân, hắn buông đầu xuống, tóc dài dày tán loạn che khuất mặt. Quần áo toàn thân chỉ để che khuất thân thể, đã không nhìn ra màu sắc. Nam nhân khoanh chân ngồi dưới đất, hai chân cũng cũng bị xiềng xích, nhìn qua tựa hồ đã không có khí lực.

Tần Ly đi đến một địa phương an toàn, thấy thiết liên tỏa ra không đến chỗ nàng đứng, liền dừng cước bộ.

"Ta đã đến, nói cái gì thì ngươi nói mau chút, ta còn phải đi tìm bằng hữu của ta." Tần Ly trên mặt có chút không kiên nhẫn, rất không thích cảm giác bị người dắt mũi này.

Lại nói Lăng Cảnh, Minh Dạ cùng một đám thủ hạ vốn đi về phía trước, Minh Dạ và Lăng Cảnh đồng thời cảm giác được một tia cổ quái. Hai người nhìn bên cạnh, phát hiện không thấy Tần Ly.

Lăng Cảnh dừng lại bước chân, vội vàng hỏi: "Dạ, Ly nhi đâu?"

"Nơi này có cổ quái, vừa rồi nàng còn ở bên cạnh ta mà! Ta lại không phát hiện nàng mất tích, thật sự đáng chết!" Minh Dạ nhìn bốn phía, một quyền đấm vào vách tường trong sơn động.

A Đồ đi đến bên Lăng Cảnh: "Thiếu gia, nơi này sẽ không thật sự có cái gì quỷ quái chứ? Chúng ta tách ra tìm xem đi, đại tiểu thư là một cô gái nếu phát hiện mình tách ra khỏi chúng ta, sẽ có bao nhiêu sợ hãi!"

"Không, các ngươi ở chỗ này chờ, nếu một lát đều tách ra, lại càng không dễ làm." Lăng Cảnh lắc đầu nói.

"Ta đi cùng huynh!" Minh Dạ cắn chặt răng, một mặt cáu giận.

Lăng Cảnh gật đầu, hai người lập tức ngưng tụ linh quang chiếu sáng, đi về phía trước. Nếu đây là sơn động bình thường, nhất định sẽ có cuối. Hai người bọn họ biết, Tần Ly nhất định còn ở trong sơn động, chỉ là không biết vừa rồi đến cùng là rẽ ra đường nào.

Bên kia, Tần Ly vừa dứt lời, xiềng xích trên tường liền phát ra tiếng "ào ào", nam nhân ngẩng đầu lên, tóc cùng râu che khuất khuôn mặt, làm cho người ta không thấy rõ dung mạo. Chỉ có cặp mắt màu đỏ kia bắn ra hai u quang mang theo thống khổ lẫn ao ước.

"Tiểu nha đầu, trên người ngươi có phải có thiên địa thần hỏa?" Giọng nói nam nhân có chút khàn khàn, thanh âm hữu khí vô lực.

Tần Ly nhíu mày, không ngờ nam nhân này lại biết trên người nàng có huyền hỏa.

Nam nhân dừng một chút nói: "Ngươi không cần phủ nhận, lão tử sẽ không nhận lầm, hơi thở kia nhất định là thiên địa thần hỏa. Lão tử hiện tại không có khí lực cùng ngươi vô nghĩa, ngươi chỉ cần đáp ứng mở khoá liên này cho ta, lão tử để lại ngươi đi ra ngoài."

Tần Ly cũng không tiến lên, đôi mi thanh tú nhíu lại: "Vì sao ta phải mở xiềng xích cho ngươi? Nơi này hàn khí bức người, hai khoá thiết liên cũng khẳng định không phải vật phàm. Phải vây khốn ngươi như vậy, vậy đại biểu ngươi rất nguy hiểm. Ta sao biết sau khi mở thiết liên cho ngươi, ngươi sẽ không lấy oán trả ơn? Lại nói, không có lợi gì, ta vì sao phải giúp ngươi?"

"Tiểu nha đầu ngươi cũng có chút dũng khí, còn dám cò kè mặc cả với lão tử, ha ha, không tệ. Ngươi không phải vội vã đi tìm bằng hữu ngươi sao? Nếu ngươi không đáp ứng mở xiềng xích cho lão tử, vậy ngươi liền vĩnh viễn cũng đừng nghĩ rời nơi này. Lão tử đến đến ba, nếu ngươi không gật đầu, lão tử sẽ làm thịt ngươi!" Nam nhân nói, ánh mắt lộ ra sát ý.

Tần Ly vẫn đứng ở nơi đó, một câu cũng không nói. Tuy rằng nàng chẳng phải thập phần khẳng định, nhưng đã chỉ có mình có thể mở xiềng xích, hắn hẳn là sẽ không giết mình. Cùng lắm thì đánh cược một phen, nàng không tin nam nhân này thật sự sẽ giết mình.

Nam nhân thấy Tần Ly không động, một cỗ hơi thở lộ ra, lại dùng không khí vô hình kéo Tần Ly đến trước mặt. Động tác của hắn cương mãnh hữu lực, tốc độ lao nhanh, nhảy lên, bàn tay to túm lấy, giơ Tần Ly lên không trung.

Tần Ly trong lòng cứng lại, mình lại không hề có sức phản kháng. Động tác của hắn thật sự quá nhanh, căn bản không kịp phản ứng. Sắc mặt nàng bỗng chốc xanh tím một mảnh, nhưng ánh mắt chỉ hư một chút rồi lại lắng đọng lại.

Nam nhân mở mắt hổ nhìn Tần Ly trên tay, trong mắt tràn ngập tơ máu. "Tiểu nha đầu, ngươi lại không sợ lão tử? Ha ha ha ha, ngươi lại không sợ lão tử!"

Nam nhân như điên cuồng ngửa mặt lên trời cười to, thanh âm như chuông đôngg inh tai, Tần Ly có chút chống cự không được. Trong Huyền giới Khuynh Nhan cũng chấn động, dù lực lượng của hắn hiện tại, căn bản không giúp được Tần Ly.

"Ngươi...... Cười...... Đủ chưa?" Tần Ly gian nan phát ra tiếng, trong thanh âm lộ ra bất khuất.

Tiếng cười của nam nhân im bặt, chậm rãi thả tay, lại ngồi trở lại trên đất. Hắn tựa hồ bỗng chốc lại suy sụp, Tần Ly có chút không nhìn thấu hắn. Chớ không phải là nam nhân này bị xích thời gian quá lâu, có điểm thần kinh thác loạn?

"Ngươi...... giỏi lắm. Vừa rồi nếu ngươi cầu xin tha thứ, hiện tại nói không chừng đã bị lão tử giết. Tính khí nha đầu ngươi hợp khẩu vị lão tử, quên đi, ngươi đi đi!" Nam nhân không biết sao lại thế này, trong giọng nói có chút vắng lặng và thất vọng.

Thời điểm nam nhân buông tay Tần Ly an vị ở trên đất, nàng thở dốc ho khan nửa ngày mới nhuận khí. Nàng từ trên đất đứng lên chuẩn bị xoay người đi ra ngoài, nhưng mới bước nửa bước lại dừng lại ở đó. Nàng không biết sao lại thế này, chỉ là có chút đồng tình nam nhân này, không thể tàn nhẫn rời đi nơi này.

Tần Ly xoay người, đi đến trước nam nhân nói: "Ta có thể giúp ngươi mở xiềng xích, nhưng ngươi phải nói cho ta ngươi là ai, vì sao bị nhốt tại nơi này."

Nam nhân thấy Tần Ly không đi, trong mắt có chút kinh ngạc. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn phía trước, ánh mắt đã bay tới địa phương không biết tên. Hắn cười khổ hai tiếng: "Ta là ai? Vấn đề này còn thật là khó khăn với lão tử. Lão tử là sỉ nhục của nhân loại và huyền linh thú, ha ha, bị nhốt tại nơi này bọn họ cho là quyết định nhân từ nhất. Huyền linh thú và nhân loại nhất định không thể trở thành bằng hữu, mà lão tử chính là tồn tại cấm kỵ, đơn giản là mẫu thân lão tử là một con người, phụ thân là thần thú hóa hình."

Tần Ly muốn hỏi vì sao bọn họ không giết hắn, mà lại khoá hắn ở đây, nhưng chỉ trong nháy mắt nàng liền phủ định quyết định này. Nếu nói cái gì là trừng phạt lớn nhất với kẻ mình hận, không phải giết hắn, mà là khiến hắn sống không bằng chết.

Tiếng nam nhân càng ngày càng yếu, Tần Ly nghe ra vô hạn bi thương và chua xót trong lòng hắn. Nàng đi lên phía trước, từ trong tay biến ra một đoàn huyền hỏa, tính toán mở thiết liên ra. Nhưng huyền hỏa đụng tới thiết liên chỉ thiêu đỏ thiết liên một chút, nhưng không có dấu hiệu gãy.

Nam nhân không ngờ Tần Ly sẽ tới mở xiềng xích cho hắn, trong mắt có một tia nghi vấn. "Ngươi không đánh gãy được thiết liên."

Tần Ly nhíu mày nói: "Tại sao có thể như vậy? Ngươi không phải nói thiên địa thần hỏa có thể mở thiết liên sao? Sao hoàn toàn không có hiệu quả?"

Nam nhân lắc đầu nói: "Nào có dễ như vậy? Tiểu nha đầu, ngươi là huyền linh sư?"

Tần Ly gật đầu, không rõ vì sao hắn hỏi như vậy.

"Tiểu nha đầu, có nghĩ trở thành võ giả?" Nam nhân hỏi tiếp.

Võ giả? Tần Ly có điểm không thể tin. Hiện tại cường độ của nàng đã có thể so với Long tộc, thân là huyền linh sư chỗ thiếu hụt đã xem như được bù lại. Nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ có thể trở thành võ giả, bởi vì điều này cơ hồ là không có khả năng, trong thân thể con người làm sao có thể có đồng thời chiến khí và linh lực chứ? Nam nhân khẽ cười một tiếng: "Sao cảm thấy khó tin? Trên đời này không có gì là không thể. Chiến khí và linh lực vốn chính là đồng căn đồng nguyên, chẳng qua sau này phát sinh diễn biến mà thôi. Ngươi chỉ cần nói cho lão tử, ngươi có muốn không."

"Muốn!" Tần Ly kiên định đáp, không có chút do dự.

"Ha ha, lão tử quả nhiên không có nhìn lầm, tiểu nha đầu ngươi thật đúng là hợp khẩu vị của lão tử, không giống những người khác dối trá làm ra vẻ. Lúc ngươi tiến vào có thấy hàn đàm?"

"Thấy." Tần Ly phát hiện biểu cảm và tâm lý của nam nhân này đều biểu hiện ở bên ngoài, làm cho người ta vừa thấy có thể hiểu ngay, không có chút ngụy trang lẫn tính kế. Không thể phủ nhận, nam nhân này cũng khiến nàng sinh ra hảo cảm.

"Ngươi ngâm mình xuống hàn đàm, đến đáy đàm, nước bên trong lạnh vô cùng. Chỉ cần ngươi có thể kiên trì trụ ở bên trong, thẳng đến khi không thấy rét lạnh mới thôi, ngươi có thể lên đây. Đến lúc đó, lão tử sẽ nói cho ngươi làm sao trở thành võ giả." Nam nhân nói.

Tần Ly gật đầu, đi tới thủy đàm. Đứng ở mép đàm, trong lòng nàng đã quyết, "Phù phù" một tiếng nhảy xuống. Vừa mới ở bên ngoài cũng không phát hiện thủy đàm này bất đồng, nhưng hiện tại nàng đã cảm nhận sâu sắc thống khổ trong đó. Mỗi lần trầm xuống một chút, nàng có thể cảm giác được vô số hàn khí chui vào xương cốt, tựa hồ đông toàn bộ máu nàng lại, băng hàn thấu xương.

Có điều cho dù như vậy, nàng vẫn cắn răng trầm xuống, mãi cho đến đáy đàm. Đáy đàm có chỗ nước tuôn ra, phát ra tiếng "Ùng ục ùng ục". Nàng ngồi trong đàm, vững vàng, cắn răng cảm thụ khí lạnh vô cùng chui vào thân thể mang đến đau đớn, buộc mình định ở nơi đó bất động.

Vô số giọt nước mưa bao vây quanh thân, hàn khí tiến vào làn da thẩm thấu vào máu. Nàng gắt gao cắn răng, hai tay nắm chặt thành quyền, gắng gượng.

Nam nhân vốn cho rằng Tần Ly vừa tiếp xúc với thủy đàm sẽ chịu không nổi, không ngờ đợi một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng lại có một tia hi vọng. Chẳng lẽ hắn thật sự có hi vọng rời nơi này sao? Vậy thật sự là quá tốt.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tần Ly cảm giác toàn bộ cơ thể đều đông lại, không còn cảm giác gì. Song nàng cũng không động, vẫn cố chịu. Dần dần nàng cảm giác cơ bắp trên người đang không ngừng co rút lại, kinh mạch đang không ngừng khuếch trương, như đang điên cuồng hấp thu năng lượng chung quanh.

Đây là có chuyện gì? Tần Ly cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng nàng cũng không đình chỉ động tác, thẳng đến khi loại lực lượng này càng ngày càng yếu, trên người nàng lại dần bồn chồn. Chẳng lẽ đây là đột phá cực hạn sau phản ứng sao, nàng cảm giác có chút kinh hỉ.

Ở bên ngoài, Lăng Cảnh và Minh Dạ chạy tới cuối sơn động, nhưng thấy một vách tường tối đen như mực, cái gì cũng không có. Sắc mặt hai người đều âm trầm đáng sợ, Minh Dạ đã có chút điên cuồng. Hắn cảm thấy chỉ trong chớp mắt, Tần Ly đã rời khỏi cạnh hắn, hắn thật sự hơi không tiếp thu nổi. Vì sao, tại sao có thể như vậy? Hắn lại đấm vào vách tường, suy sụp ngồi dưới đất.

Không ai sợ mất đi Tần Ly hơn hắn cả, hắn hiện tại thậm chí chẳng dám nghĩ cái gì. Sẽ không, nhất định là ảo giác, đúng, nơi này không phải có ảo trận sao? "A Cảnh, Ly nhi nhất định vẫn ở nơi này, có lẽ là chúng ta bị ảo giác mê hoặc. Đúng, nhất định thế, chúng ta lại đi tìm." Nói xong, hắn kiên định gật đầu.

Lăng Cảnh chưa từng gặp Minh Dạ thất thường như vậy bao giờ, Minh Dạ dù suy sụp lớn mấy đều có thể mặt không đổi sắc, lại có thể vì muội muội hắn biến thành cái dạng này, hắn cảm thấy muội muội mình về sau nhất định sẽ hạnh phúc. Hắn thở dài nói: "Dạ, huynh bình tĩnh một chút. Ta nghĩ muội ấy không có việc gì đâu, chúng ta không thể tự loạn trận tuyến."

Hắn kéo Minh Dạ đứng lên, sau đó đi theo Minh Dạ ra ngoài tìm.

Hai người ở trong động không biết bao lâu, vẫn không tìm được Tần Ly. Thần thái trong mắt Minh Dạ bỗng chốc ảm đạm, ngồi ở cửa động với đám người Lăng Cảnh, một mảnh lặng im. Ai cũng không mở miệng, ánh mắt đều nhìn vào trong động, hi vọng lập tức có thể thấy Tần Ly đi từ trong động ra. Trong lòng bọn họ đều hạ quyết định, chỉ cần Tần Ly không đi ra, bọn họ sẽ mãi ở nơi này chờ đợi.

Tuy Tần Ly không thấy tình huống bên ngoài, nhưng nàng cũng biết tốc độ của mình nhất định phải nhanh. Minh Dạ và ca ca không thấy mình nhất định sẽ sốt ruột, nàng không thể lãng phí thời gian. Trong thân thể vận chuyển năng lượng càng ngày càng nhiều, cơ thể cũng dần ấm lại. Nàng cảm giác trong cơ thể tựa hồ có một năng lượng khổng lồ còn chưa khai phá.

Hiện tại thế này chắc là có thể, nàng đã không cảm thấy rét lạnh, giống như từng cái lỗ chân lông trên da đều mở ra, máu toàn thân lưu thông không bị ngăn trở, chỉ có một loại thoải mái trước nay chưa có.

"Rào rào!"

Tần Ly bơi ra khỏi đàm, thả người nhảy ra khỏi mặt nước. Nàng bơi tới bên bờ, từ trong đàm đi tới trên bờ, dùng linh lực hong khô quần áo trên người.

Nàng bước nhanh đi vào bên trong, tới trước mặt nam nhân: "Kế tiếp phải làm như thế nào?"

"Tiểu nha đầu, ngươi qua đây!" Nam nhân vẫy vẫy tay, trong giọng nói có ý mừng.

Tần Ly đi đến đứng trước mặt nam nhân, tay nam nhân đặt lên đỉnh đầu Tần Ly. Tần Ly cảm giác trong đầu đau đớn, trong đầu xuất hiện một quyển sách kim quang lấp lánh, mặt trên viết bốn chữ to "Tầm nguyên bí quyết".

"Đây là cái gì?" Tần Ly mở hai mắt, có chút kinh ngạc hỏi.

Nam nhân nói: "Đây là công pháp làm sao để có thể đồng thời có hai loại chiến khí và linh lực, có bản công pháp này, ngươi có thể đem hai loại lực lượng trong thân thể tùy ý biến hóa, tùy ý kết hợp. Một lát ta sẽ truyền vào thân thể ngươi một đạo chiến khí, thì sẽ thành chiến khí chi nguyên của ngươi. Bản công pháp này còn có một chỗ kỳ diệu, chính là về sau bất luận ngươi thấy linh kỹ hay vũ kỹ của người khác, chỉ cần hắn hoàn toàn thi triển một lần trước mặt ngươi, ngươi có thể tìm kiếm chiến khí hoặc là linh lực căn nguyên trong thân thể hắn, do đó nắm giữ chiêu thức của hắn. Tương đương với học tập vô số linh kỹ và vũ kỹ."

Tần Ly càng nghe càng cảm thấy khiếp sợ, trên đời này lại có công pháp kỳ diệu như thế, quả thực sức mạnh ngang với Ngũ Hành huyền hỏa bí quyết, mỗi cái lại có một chỗ hơn người.

Nam nhân nói xong, bắt đầu ngưng tụ chiến khí trong cơ thể. Bởi vì hắn thật sự bị khoá rất lâu, chiến khí trong cơ thể thiếu thốn, chỉ mới ngưng tụ một lần, đã có chút kiệt lực. Hắn thừa dịp chiến khí ngưng tụ trong nháy mắt, "Phách!" một tiếng đánh chiến khí vào trong thân thể của Tần Ly.

Tần Ly cảm giác cơ thể đau đớn, có hai loại lực lượng bắt đầu đối kháng trong kinh mạch. Trên mặt của nàng hiện lên từng đợt dòng khí, nhìn qua dị thường khủng bố.

"Mau vận chuyển Tầm nguyên bí quyết, vững vàng, tỉnh táo lại!" Nam nhân thấy Tần Ly hơi sốt ruột, lập tức quát.

Tần Ly cũng không dám trì hoãn, ngồi trên thảm, bắt đầu vận chuyển công pháp. "Ý niệm là thần, căn nguyên làm gốc, thiên địa vạn vật, đều có căn nguyên, tìm căn tìm nguyên, hóa dụng tự thân......"

Tần Ly không ngừng mặc niệm công pháp, vận chuyển chiến khí và linh lực từng chút từng chút trong kinh mạch, một vòng lại một vòng, thẳng đến khi hai lực lượng không đối kháng nữa mới thôi. Cuối cùng, linh lực trở về bên trong Linh Hải, chiến khí dồn trong đan điền.

Nam nhân thấy hơi thở trên người Tần Ly đã không cuồng bạo nữa, dần dần bình ổn lại, yên lặng gật đầu. Nha đầu kia chẳng những nghị lực kinh người, cả thiên phú cũng là cao như vậy, trong thời gian ngắn vậy đã học được căn bản Tầm nguyên bí quyết. Xem ra mình lúc này thật đúng là được ông trời chiếu cố, đi ra ngoài có hi vọng rồi.

Tần Ly chậm rãi mở mắt, cảm thụ trong cơ thể có hai loại lực lượng, cảm thấy vô cùng vui sướng. Nàng cảm giác linh lực của mình đã tới đỉnh cao nhất, vừa mới yên lặng đã phá tan bình chướng, lên đến huyền linh hoàng cửu giai đỉnh phong. Chiến khí cũng theo linh lực tăng lên, hiện tại đã là võ hoàng sơ giai.

Nam nhân gật đầu, khóe miệng giơ lên một độ cong. "Ngươi thử dùng chiến khí ngưng thành chưởng, sau đó lại vận hành thần hỏa."

Tần Ly đi đến trước mặt nam nhân, chiến khí màu trắng ngưng lại trên chưởng, "Phanh!" một tiếng oanh kích trên thiết liên, huyền hỏa đồng thời phát ra, ngay tại lúc chiến khí đánh vào thiết liên, "Đinh!" một tiếng, một tiếng thanh thuý này lại rất dễ nghe, bởi vì thiết liên ở tay trái của nam nhân đã bị chặt đứt.

Tần Ly thấy biện pháp này hiệu quả, lại đi tới bên kia, lại "Đinh!" một tiếng, một cái khoá khác cũng đứt ra. Cuối cùng chính là xiềng xích trên đùi nam nhân, hai lần nữa, bốn tiếng thanh thúy qua đi, nam nhân đã khôi phục tự do.

Nam nhân nhìn hai tay mình, thân thể ở hơi rung động. "Lão tử rốt cục tự do! Lão tử rốt cục tự do! Lão tử...... Rốt cục tự do!" Giọng hắn chợt cao chợt thấp, một cảm xúc phức tạp tràn dâng trong lòng. Hắn không biết nên biểu đạt tâm trạng của mình hiện tại như thế nào, giọng nghẹn ngào.

Tần Ly cũng vì nam nhân cao hứng, nàng có chút hiểu tâm trạng hiện tại của hắn. Vui quá mà khóc phỏng chừng cũng không đủ để hình dung trạng thái phức tạp của nam nhân hiện giờ. Nàng luôn lẳng lặng đứng ở nơi đó, chờ nam nhân từ từ ổn định tâm trạng.

Nàng thấy có vết thối rữa trên tay chân nam nhân nhíu mày, từ trong Huyền giới lấy ra hai bình đan dược đưa tới trước mặt nam nhân. "Ngươi ăn nó, sẽ giúp ngươi khôi phục."

Nam nhân không ngờ tiểu nha đầu này còn mang theo nhiều đan dược như vậy, quan sát phát hiện đều là cửu phẩm đan dược, trong mắt cả kinh nói: "Ngươi là luyện dược sư?"

"À, ờ." Tần Ly cảm thấy dù cho nàng là luyện dược sư, cũng không cần kinh ngạc như vậy chứ? Nhưng nàng xem nhẹ tuổi của mình. Nàng hiện tại chỉ có mười lăm tuổi, mười lăm tuổi cao cấp luyện dược sư, trên đời có thể có mấy ai?

Trong lòng nam nhân bị chịu đả kích, không ngờ mình còn đụng phải một tiểu biến thái. Đổ ra một viên đan dược rồi ăn vào, sau đó đưa bình trả lại cho Tần Ly.

"Ngươi cầm đi, coi ta như cảm tạ lễ vật ngươi. Ta còn chưa biết ngươi tên là gì đó?" Tần Ly phát hiện mình không biết gọi hắn như thế nào, vẫn không thể mãi gọi hắn là "này, này" được.

"Lục Kình Thương!" Nam nhân nói xong, hỏi: "Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì?"

"Tần Ly." Tần Ly trả lời xong thì hơi nhíu mày nói: "Ngươi có thể đi không? Chúng ta rời nơi này đã, ta lo lắng bằng hữu ta tìm không thấy ta sẽ sốt ruột."

Lục Kình Thương gật đầu nói: "Đi thôi!"

Tần Ly đỡ hắn đi ra ngoài, thời điểm ra ngoài, hắn phất tay, một thứ giống như sương mù tản ra, sau đó Tần Ly phát hiện chỗ bọn họ đứng chính là nơi nàng mất tích.

Lăng Cảnh và Minh Dạ hiện tại là nội tâm dày vò, trong lòng tuyệt vọng càng ngày càng mãnh liệt, trước mắt đã tối đen một mảnh, nhìn không một chút hi vọng.

Đúng lúc này, A Đồ lơ đãng ngẩng đầu thấy hai bóng đang đi ra từ trong động, trong đó có một người đúng là Tần Ly. Hắn kích động hô to một tiếng, dùng ngón tay chỉ cửa động: "Đại tiểu thư!"

Lăng Cảnh và Minh Dạ cơ hồ đồng thời nghiêng đầu, thấy một bóng dáng Tần Ly mặc váy xanh đi ra. Hai người không để ý gì nữa, lập tức chạy tới chỗ Tần Ly, Minh Dạ vội ôm chặt Tần Ly vào trong lòng. "Ly nhi, thật là nàng sao?"

Tần Ly bị Minh Dạ ôm trong lòng, lực đạo khiến nàng có chút không thở nổi. Nàng vỗ nhẹ lưng Minh Dạ, trấn an thân thể vẫn luôn run rẩy của hắn.

Tần Ly cảm giác được gáy hơi ươn ướt, thân thể chấn động. Hắn, đang khóc sao? Tay nàng vỗ Minh Dạ cứ như vậy dừng giữa không trung.

Minh Dạ từ nhỏ đã không có cha mẹ, trong gia đình chưa bao giờ một chút ấm áp, Tần Ly đã thành mềm mại lẫn ràng buộc duy nhất trong lòng hắn. Hắn vừa nãy đầu óc trống rỗng, luôn ép mình không được nghĩ linh tinh, chỉ có như vậy hắn mới giữ được một chút lý trí còn sót lại. Nhưng một khắc nhìn thấy Tần Ly, mọi thứ cố giữ nháy mắt liền tan rã.

Tần Ly không ngờ Minh Dạ lạnh lùng cứng cỏi lại khóc vì nàng, thì ra nam nhân này đã yêu nàng sâu tận xương tuỷ rồi? Hoá ra tình cảm của hắn dành cho mình đã sớm sâu nặng hơn mình gấp trăm ngàn lần. "Dạ, ta không sao!"

Lăng Cảnh thấy bộ dáng Minh Dạ hiện tại, trong lòng vui mừng. Hắn đi đến cạnh Tần Ly, thấy nam nhân quần áo tả tơi, tóc tai bù xù hơi có chút kinh ngạc. "Ly nhi, vị này là?"

Tần Ly có thế này mới nhớ tới Lục Kình Thương còn ở nơi này, khẽ đẩy Minh Dạ ra nói: "Đây là Lục Kình Thương Lục tiền bối, vừa rồi ta ở trong động lạc đường thì gặp hắn."

Tần Ly không nói hết mọi chuyện ra, sợ sẽ tạo thành rắc rối không cần thiết.

Lục Kình Thương cũng hiểu ý Tần Ly, vì thế nói: "Tần nha đầu, ngươi có muốn lấy bảo vật chân chính của mộ này không? Lão tử có thể mang ngươi đi tới chỗ mộ thất của lão hỗn đản. Ở nơi này ta rất quen thuộc, đây là Thiên Diễn đại trận, nếu không có người dẫn đi, rất khó đi ra ngoài."

Tần Ly hiểu Lục Kình Thương chỉ ai, chắc hắn có khúc mắc rất sâu với chủ nhân ngôi mộ. Hắn biết đường, vậy không thể tốt hơn. "Được, vậy phiền toái ngươi dẫn đường đi!"

"Đi, lão tử dẫn các ngươi đi ra nơi này!" Lục Kình Thương nói xong, đi trước dẫn đường cho mấy người.

Vừa rồi tình huống trong động Tần Ly không muốn nói, Minh Dạ và Lăng Cảnh cũng đã nhìn ra, bởi vậy đều không hỏi. Chỉ cần nàng không bị tổn thương, có thể an toàn trở về, bọn họ đã rất thỏa mãn.

Lục Kình Thương dẫn mấy người vòng trái quẹo phải, xoay ngược xoay xuôi, vòng vo hồi lâu mới đi đến một phòng nhìn qua không có gì khác biệt. Nhưng bọn họ đều phát hiện trận pháp này xảo diệu, trên đường lại không gặp một ai.

"Các ngươi đều biết, trong trận này hư hư thực thực, kỳ thực nơi này chính là mắt trận, mắt trận ở ngay phía dưới." Lục Kình Thương chỉ dưới đất.

Mấy người lại cả kinh, thiết kế này thật đúng là xảo diệu, ai sẽ nghĩ đến bảo vật chân chính sẽ ở dưới đất? Lại còn là mắt trận!

Mấy người mở cửa, Lục Kình Thương lại thả ra một đoàn sương khói, bọn họ phát hiện một chỗ tường tối lại. Mở vách tường, mấy người lục tục đi vào. Sau tường có một cầu thang xuống dưới, có chút u ám.

"Tần nha đầu, trên bậc thềm có ngọn đèn, ngươi châm là được." Lục Kình Thương nhắc nhở.

Tần Ly không ngờ hắn quen thuộc nơi này như vậy, biến ra một ngọn huyền hỏa, châm đèn. Đến phía dưới, phát hiện nơi này dĩ nhiên là một lăng mộ dưới lòng đất.

"Tần nha đầu, bảo vật chắc bị lão hỗn đản kia đặt trong mật thất sau quan tài, các ngươi ai muốn thì vào đi thôi! Ta có chuyện phải làm, các ngươi đi vào trước." Lục Kình Thương nói xong, dẫn bọn họ tới phía sau, sau đó tìm kiếm trên quan tài một chút, rồi mở cửa mật thất.

Mấy người Tần Ly vừa vào mật thất, chợt nghe thấy bên ngoài "oanh" một tiếng. Nếu không phải nơi này xây dựng rất rắn chắc, nàng cũng lo lắng nơi này có sụp không.

Trong phòng một trận đất rung núi chuyển, khóe miệng Tần Ly có chút run rẩy. "Khụ khụ, chúng ta đi vào xem đã!"

Mấy người tới thì thấy trước mặt có một án kỷ, phía trên bày hai thứ, một quyển trận pháp, mặt trên viết [ Thiên Diễn trận ], còn có một cái lọ trong suốt, bên trong là một đoàn oánh quang màu trắng. Trên lọ trong suốt viết bốn chữ "Hỗn độn căn nguyên".

Sau một lúc lâu, Lục Kình Thương bước vào, nhìn qua thần thanh khí sảng, tựa hồ tâm trạng không tệ. Hắn đi đến bên án kỷ, cười ha ha nói: "Lão hỗn đản kia thiên tân vạn khổ mới lấy được Hỗn độn căn nguyên lại không thể luyện hóa, thật sự là báo ứng!"

Tần Ly không hiểu ý của hắn, chờ câu dưới của hắn.

"Cái này chính là Hỗn độn căn nguyên, chính là thiên địa linh khí biến thành, giống thần hỏa của ngươi. Hỗn độn căn nguyên này chính là vật báu vô giá, sau khi luyện hóa còn có khả năng tương lại chạm đến cửa thần cấp. Ngươi phải biết rằng, tu vi sau khi đến thánh cấp đỉnh phong nếu muốn lên nữa, quả thực khó như lên trời. Nếu không thể hấp thu thiên địa căn nguyên khí, trên cơ bản tu vi chỉ đến thế, đây là nguyên nhân vì sao khắp đại lục đều không có cường giả thần cấp."

"Tần nha đầu, có phải ngươi thấy kỳ quái lão hỗn đản kia vì sao không luyện hóa Hỗn độn căn nguyên? Nếu hắn luyện hóa Hỗn độn căn nguyên, như vậy sẽ không chết sớm như vậy. Nhưng Hỗn độn căn nguyên này đã có linh trí, nhất định không thừa nhận hắn, bởi vậy mới dùng Phong Thần Chung chứa ở trong này. Phong Thần Chung cũng là một kiện linh khí, hơn nữa là thần khí cao cấp, có thể chứa vạn vật thế gian."

Tần Ly nghe đến đây gật đầu, nhìn Minh Dạ và Lăng Cảnh nói: "Hai người các huynh ai tới luyện hóa?"

"Tần nha đầu, ngươi mở Phong Thần Chung ra, thả nó ra, nó muốn tự mình lựa chọn chủ nhân." Lục Kình Thương nói tiếp.

Tần Ly không ngờ nó còn tự lựa chọn chủ nhân, vì thế dùng linh lực của mình mở Phong Thần Chúng. Hiện tại Phong Thần Chung không nhận chủ, bởi vậy chỉ là một cái lọ đựng đồ.

Đoàn oánh quang màu trắng bỗng chốc bay ra khỏi Phong Thần Chung, tựa hồ đã rất lâu chưa tiếp xúc với bên ngoài, bay quanh trên nóc nhà, bay đi khắp nơi. Qua nửa canh giờ, nó mới từ phía trên bay xuống dưới, vờn quanh mấy người.

Nó đầu tiên xoay một vòng quanh Lăng Cảnh, sau đó lại bay đến bên người Minh Dạ, nhưng mãi chưa dừng lại hẳn, lại vòng quanh mấy người một lát, cuối cùng dừng bên người Tần Ly. Đoàn quang phát ra tiếng "tê tê", sau đó dừng lại sát mặt Tần Ly, cọ trên mặt của nàng.

Trong ánh mắt Lục Kình Thương nhìn Tần Ly có chút khó lường, chẳng lẽ trên người nha đầu kia còn có cái gì hắn không nhìn ra sao? Hắn lại nhìn chăm chú nửa ngày, vẫn không phát hiện manh mối. Nhưng hắn khẳng định, nha đầu kia sợ là không đơn giản.

"Ly nhi, xem ra nó lựa chọn nàng, nàng mau luyện hóa nó đi, chúng ta ở trong này hộ pháp cho nàng." Minh Dạ thấy đoàn quang không ngừng cọ mặt Tần Ly, hận không thể đi lên hất văng nó ra. Hắn hiện tại chỉ cần nhìn thấy người khác, cho dù là động vật thân cận Tần Ly đều sẽ có loại xúc động mạnh mẽ.

Tần Ly vừa thấy Minh Dạ nhìn chằm chằm quang đoàn, trong lòng hiểu rõ, bất đắc dĩ bĩu môi. Nàng gật đầu nói: "Vật nhỏ, ngươi nguyện ý nhận ta là chủ sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play