Vị trí của Minh gia ở bãi đất trống hướng Tây Bắc, một mảnh đất to như vậy bị Minh gia chiếm cứ. Nhất là sau khi một ít tán nhân với tiểu thế lực đi vào cung điện, đất trống nhìn qua lớn rất nhiều.

Từ vị trí của Minh gia vừa vặn có thể nhìn thấy chỗ Minh Dạ và Tần Ly vừa nãy, Minh Kính Thiên cụp mắt ngồi ngay ngắn ở nơi đó, ánh mắt Minh Huyền Tề và Minh Chỉ Nhu nhìn chằm chằm vào động tĩnh Minh Dạ bên kia.

Minh Dạ đứng dậy rồi sải bước hướng tới chỗ đội ngũ Minh gia, nghĩ mau chóng nói xong, rồi hắn mau chóng rời đi. Minh gia với hắn mà nói một chút hương vị gia đình cũng không có, đây là lí do hắn hàng năm lịch lãm ở bên ngoài cũng không nguyện ý về nhà.

Từ nhỏ, tuy rằng hạ nhân trong nhà đối hắn cung kính, đứa nhỏ khác đều hâm mộ hắn, nhưng chỉ có hắn biết vị trí này bi ai. Đứa nhỏ khác còn có lúc làm nũng với cha mẹ, hắn đang luyện công, nghe gia gia dạy. Thời điểm những đứa trẻ khác đang chơi với nhau, hắn đang luyện công, nghe gia gia dạy. Nộ dung dạy chính là làm thế nào để trở thành một gia chủ tốt, làm sao để mang lợi ích lớn nhất cho Minh gia.

Về sau lớn hơn một ít, những đứa trẻ chi thứ đều coi hắn trở thành đối thủ, mỗi người đều nỗ lực siêu việt hơn hắn chỉ vì vị trí gia chủ lạnh như băng kia.

Tuy hắn là cháu trai gia chủ, nhưng lại chưa bao giờ hưởng thụ tình yêu của gia gia. Ở trong mắt gia gia hắn, chỉ có lợi ích của Minh gia. Hắn đã không phải cháu trai Minh Kính Thiên, chỉ là người thừa kế gia chủ Minh gia tương lai.

Dần dần, hắn bắt đầu tránh về nhà. Từ sau khi thành lập Minh điện, số lần hắn về nhà lại càng ít, nhưng dẫu hắn đã biểu hiện rõ ràng như vậy, gia gia hắn vẫn cố chấp sắp xếp mọi chuyện cho hắn như cũ.

Minh Dạ đi đến đứng nghiêm trước Minh Kính Thiên, đôi mắt lạnh như băng liếc về một bên cha và con gái Minh Huyền Tề, tiện đà nửa khép mắt đứng ở nơi đó, khóe miệng mím thành một đường, sắc mặt hơi không kiên nhẫn.

Minh Kính Thiên luôn mặt âm trầm, thấy Minh Dạ lạnh mặt đứng ở trước mặt mình, giọng lạnh lùng nói: "Dạ nhi, con bé kia là chuyện gì xảy ra?" Nói xong quét mắt tới chỗ Tần Ly, trong khẩu khí chất vấn bá đạo hàm chứa một tia áp lực tức giận.

Minh Dạ khẽ nâng đôi mắt, tản mát ra khí phách thượng vị giả (người bề trên). Hắn cùng Minh Kính Thiên đối diện, không hề có ôn nhu giữa ông và cháu. "Nàng tương lai sẽ là thê tử Minh Dạ ta, là nữ nhân ta yêu."

"Ngươi đừng quên, hiện tại lão phu vẫn là gia chủ, việc này không phải do ngươi làm chủ!" Minh Kính Thiên bất mãn thái độ Minh Dạ, trong mắt tinh quang hiện ra.

Minh Dạ lạnh nhạt nhìn Minh Kính Thiên: "Chuyện của ta không tới phiên người khác làm chủ!"

Minh Kính Thiên bị hơi thở lãnh liệt của Minh Dạ làm cho cứng lại, trong mắt tinh quang tối dần, có thần thái của người già. Tuy rằng trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng đối mặt cháu trai tuổi trẻ khí thịnh, khí thế của hắn đã yếu dần.

Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng "Mấy năm nay ngươi luôn lấy lý do tăng thực lực ở bên ngoài lịch lãm, gia gia cho tới bây giờ cũng không quản ngươi. Tu vi của ngươi bây giờ làm người thừa kế gia chủ mà nói cũng coi như đủ tư cách, cũng nên cử hành hôn lễ của ngươi với Tiểu Nhu thôi." Hắn không nói về thân phận của Tần Ly nữa, vòng vo đề tài.

Minh Chỉ Nhu nghe Minh Kính Thiên nói, trong lòng vui vẻ. Dạ ca ca, dù huynh không nguyện ý, cũng không dám vi phạm mệnh lệnh gia chủ gia gia? Hừ, cái nữ nhân ti tiện kia có cái gì tốt, chờ xem, ta sớm muộn gì cũng sẽ cho ngươi quỳ gối dưới váy thạch lựu của ta!

Minh Dạ lãnh ngạnh không kém Minh Kính Thiên, sắc mặt hắn như sương, ánh mắt lãnh liệt như đao. Mắt nhìn Minh Chỉ Nhu nói: "Cho tới bây giờ ta chưa từng đáp ứng mối hôn sự này, việc này do người sắp xếp, vậy người tự tìm người nào đó cưới nàng ta là được. Đừng để nàng ta xuất hiện trước mặt ta nữa, nếu không sẽ không chỉ đơn giản là ném trở về như vậy!"

Minh Chỉ Nhu một khắc trước còn đang âm thầm vui sướng, trong lòng nghĩ rất đẹp, một khắc sau đã bị ánh mắt lạnh như băng của Minh Dạ dọa khiếp sợ. Nàng vội cúi đầu, không dám tiếp tục đối diện với Minh Dạ.

"Làm càn! Đây là thái độ của ngươi với gia gia sao? Ngươi là người thừa kế gia chủ Minh gia, tương lai gia nghiệp Minh gia đều phải giao cho ngươi quản lý, ngươi sao có thể nói ra những lời này? Hiện tại chính là cho ngươi thú Tiểu Nhu làm chính thê, ngươi nếu không cưới con bé thì không thể, vậy cho nàng làm thiếp là được!" Minh Kính Thiên hét to một tiếng, tức giận đến xanh cả mặt.

"Ly nhi sẽ chỉ là thê tử Minh Dạ ta, hơn nữa là thê tử duy nhất của ta!" Trái tim Minh Dạ vốn đã lạnh như băng lại băng một phần. Mở miệng ngậm miệng đều là Minh gia và gia nghiệp, đây là gia gia hắn.

Minh Huyền Tề bất mãn: "Dạ nhi, ngươi và Nhu nhi là biểu huynh muội, từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Nhu nhi muốn bộ dạng có bộ dạng, muốn thực lực có thực lực, ngươi còn cái gì không vừa lòng? Con bé kia không môn đăng hộ đối với ngươi, sao có thể ở cùng nhau?"

Minh Dạ đã không muốn tiếp tục đứng ở chỗ này lãng phí thời gian, dù sao nên nói đều nói. "Các ngươi nói xong chưa? Ta vẫn là câu nói kia, đừng để nàng ta xuất hiện trước mặt ta, nếu không tự gánh lấy hậu quả!" Hắn vung tay áo, quay đầu bước đi.

"Ngươi sẽ không lo lắng an nguy của con bé kia sao?" Minh Kính Thiên híp một đôi mắt thế sự xoay vần nhìn Minh Dạ đưa lưng về phía mình.

Minh Dạ cũng không xoay người, chỉ hơi nghiêng đầu nói: "Thê tử của ta tự nhiên do ta bảo vệ, nếu ai dám đả thương nàng, ta tất hoàn trả gấp trăm lần!" Tiếng nói vừa dứt, không tiếp tục lưu lại, đi về phía Tần Ly.

"Nghiệp chướng, ngươi đứng lại cho lão phu!" Lời Minh Dạ nói hắn làm sao có thể không hiểu, đây là đang trái lại uy hiếp hắn mà! Thật sự là vô liêm sỉ, hắn lại vì một nữ nhân, cả gia nghiệp Minh gia cũng không để ý.

Minh Huyền Tề tức giận: "Dạ nhi, ngươi thật sự hơi quá đáng rồi đấy!"

"Dạ ca ca......" Minh Chỉ Nhu đuổi theo vài bước, nhớ tới cảnh cáo của Minh Dạ, lập tức ngừng bước chân.

Minh Dạ vừa đi, ba đạo thanh âm cùng nhau tuôn ra. Có điều hắn cũng không quay đầu, cả tạm dừng cũng không, cứ như vậy một đường tới chỗ Tần Ly.

Minh Dạ đi đến bên cạnh Tần Ly ngồi xuống, lãnh ý trên mặt còn chưa tan. Tần Ly nhìn Minh gia bên kia, đưa tay đặt trên mu bàn tay hắn. Nàng hiểu nỗi đau hiện tại trong lòng Minh Dạ, chẳng bao lâu sau nàng cũng ở trên vị trí kia.

"Đây là nỗi buồn của đại gia tộc, ta đã quen. Ly nhi, có đôi khi ta thật sự cảm thấy rất mệt, tình nguyện sinh sống tại một gia đình nhỏ, một nhà mấy người, cuộc sống điềm đạm."

"Dạ, đừng nghĩ nhiều như vậy, chàng hiện tại có ta, ta sẽ mãi cùng chàng." Tần Ly ngưng mắt nhìn Minh Dạ nói.

Minh Dạ nhìn Tần Ly cười, trong mắt băng hàn dần bị lo lắng thay thế.

"Đúng rồi, lúc đó ta vào điện là đi qua tìm chàng, còn chưa kịp gặp người Thanh Vân tông nữa. Chàng ở chỗ này chờ ta một lát, ta đi qua chào bọn họ đã." Tần Ly thấy lục tục có người vào đại điện, trên bãi đất trống thế lực càng ngày càng ít, thấy đám người Đoan Mộc Vân Nghệ bên kia, nói với Minh Dạ.

Minh Dạ không muốn Tần Ly đi qua, đi qua lại gặp nam nhân Đoan Mộc Vân Nghệ kia. Hắn mím môi nói: "Ta đi với nàng."

Tần Ly bất đắc dĩ mỉm cười, cùng Minh Dạ đi đến bên Thanh Vân tông.

"Thiếu chủ, chúng ta có vào không?" Lãnh trưởng lão thấy có thế lực đã vào trong điện, trong lòng ít nhiều hơi sốt ruột.

Đoan Mộc Vân Nghệ chắp hai tay sau người, nhìn đại điện nói: "Chờ một chút!"

Tần Ly đi về phía đám người Đoan Mộc Vân Nghệ, Minh Dạ và người Minh điện đi theo sau nàng.

Đoan Mộc Vân Nghệ nhìn thấy Tần Ly đi tới, ánh mắt ở trên người nàng đánh giá một chút, cười yếu ớt nói: "Vừa rồi ngươi không sao chứ?"

"Không sao." Tần Ly khẽ lắc đầu, sau đó thấy đám người Tiết Duệ đằng sau. Nàng gật đầu với Tiết Duệ, nỗi lo lắng của Tiết Duệ mới biến mất.

"Chúng ta cũng vào đi!" Đoan Mộc Vân Nghệ thấy Tần Ly không có việc gì, đi đầu tới đại điện.

Đoàn người Thanh Vân tông và đám người Minh Dạ cùng nhau đi tới đại điện, Minh Dạ lúc này nắm tay Tần Ly không buông, hắn cũng không muốn lại cùng Tần Ly tách ra một lần nữa.

Cửa đại điện mở một nửa, Đoan Mộc Vân Nghệ đi trước, đoàn người một đám đi vào cửa điện. Vừa tiến vào cửa điện, liền cảm giác được một trận không gian vặn vẹo.

Tần Ly cảm thấy hơi choáng váng đầu, lập tức nhắm hai mắt lại. Chờ sau khi cảm giác choáng váng mắt hoa cùng xé rách biến mất mới mở mắt. Thảo nào vừa rồi sau khi những người đó đi vào một chút tiếng vang cũng không phát ra, thì ra ở cửa có một đạo không gian cấm chế.

Vừa mở mắt, trước mắt là một mảnh sương mù dày đặc, căn bản không cảm giác được trong sương đến cùng có cái gì.

"Mọi người cẩn thận một chút!" Đoan Mộc Vân Nghệ nói xong, đi đầu tiến vào, tiếp là Minh Dạ và Tần Ly, sau đó là những người Minh điện và Thanh Vân tông khác.

Tần Ly và Minh Dạ xuyên mãi qua đám sương dày đặc, trước mắt ngoài sương ra thì chẳng thấy cái gì. Đột nhiên, một trận cuồng phong thổi tới, Tần Ly trượt chân, thân thể bỗng chốc hẫng xuống.

"Ly nhi, bắt lấy!" Minh Dạ dùng sức kéo Tần Ly, Tần Ly vừa quay đầu lại, phát hiện phía dưới là vực sâu vạn trượng. Đây là có chuyện gì? Rõ ràng là trong đại điện, làm sao có thể có vực sâu? Chẳng lẽ là trận pháp gì đó?

Nàng định vận dụng không gian lực bay lên, nhưng phát hiện năng lực khống chế không gian lực của mình lại biến mất, bất đắc dĩ chỉ có thể dùng sức kéo tay Minh Dạ hướng lên trên. May mắn mình cùng Minh Dạ ở cùng nhau, nếu vừa rồi chỉ có nàng, không phải sẽ ngã xuống?

Tần Ly thật vất vả mới lên được phía trên, nhìn Minh Dạ: "Dạ, chàng thử xem còn có thể sử dụng không gian lực không?"

Minh Dạ nghe Tần Ly nói, lắc đầu: "Không thể." Vừa rồi hắn cũng nghĩ phi thân xuống ôm Tần Ly lên, nhưng phát hiện ở trong này hoàn toàn không thể sử dụng không gian lực. "Chúng ta hiện tại chắc đang ở trong một ảo trận, hơn nữa trong trận có không gian cấm chế."

Tần Ly vội dùng ý niệm hỏi: "Khuynh Nhan, ngươi có thể nghe được ta nói chuyện sao?"

"Có thể, nơi này mặc dù có không gian cấm chế, nhưng cũng không cản trở liên hệ." Khuynh Nhan đáp.

Tần Ly có thế này mới yên tâm, sửa sang lại quần áo, liền cùng Minh Dạ đi qua sát biên. Bước chân của hai người trở nên rất chậm, không dám khinh thường.

Vách núi đen phía trước đường rất hẹp, hai người đi qua đó thì lại thấy đường phía trước chỉ nhỏ như ruột dê.

"Grào!"

"Ly nhi, nàng đứng ở phía sau ta đi." Minh Dạ đi đằng trước, cẩn thận đi về phía trước.

"Grào!"

Lại là một tiếng gầm rú, thanh âm càng ngày càng gần. Theo tiếng thét truyền ra, từ xa xa có một con Cuồng sư sáu cánh bay tới. Cánh chim đập vào gió tạo nên những phong nhận cuồng bạo, phong nhận đánh vào không gian xung quanh tạo nên những tiếng động lớn.

Thân thể cao lớn như một ngọn núi đáp xuống, chặn lại tất cả cảnh vật phía trước. Lợi trảo sắc bén như đao kéo lê trên đất, phát ra một tiếng "két", trên đất lập tức loé ánh lửa. Thân Sư to lớn vàng óng ánh một mảnh, toàn thân được kim mao (lông vàng) dài và rậm bao trùm, đầu Sư run lên, nhìn qua rất uy phong lẫm lẫm.

Mắt nó lớn như chuông đồng nhìn hai người Tần Ly và Minh Dạ, hình như vô cùng bất mãn. Lắc đầu phát ra tiếng phì phì trong mũi, bước từng bước đến chỗ hai người.

"Đây không phải ảo giác, xem ra ảo trận này hư hư thực thực, cũng không phải tất cả đều là ảo cảnh!" Minh Dạ rất khẳng định, con Cuồng Sư sáu cánh trước mặt này chẳng phải ảo trận tạo nên, mà là chân thật tồn tại. Hắn kéo Tần Ly không ngừng lui về phía sau, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

Tần Ly cũng cảm nhận được hơi thở cuồng bạo trên người Cuồng Sư, Cuồng Sư sáu cánh này tuy rằng chưa hóa thành hình người, nhưng thực lực chắc là ở thánh cấp.

"Nhân loại, các ngươi vội tới đưa bữa ăn đến cho bổn đại gia sao? Vừa vặn, bổn đại gia đã rất lâu chưa ăn cơm, hôm nay có thịt người ăn cũng không tệ. Tuy rằng hai người các ngươi hơi gầy, còn chưa đủ bổn đại gia dính răng, nhưng làm bữa ăn ngon cũng tốt." Cuồng Sư nói xong, lắc lắc đầu Sư vĩ đại, biểu cảm trên mặt đúng là của con người.

Minh Dạ phía trước ngân quang chợt lóe, Ngân Long thương biến ra.

Tần Ly nghĩ đến trong Huyền giới có hai Tử kim con rối, nói với Minh Dạ: "Dạ, không cần chàng động thủ. Chỗ ta vừa vặn có hai con rối đế cấp cửu giai đỉnh phong, để ta thử xem uy lực của chúng nó."

Minh Dạ suy tư một chút, gật đầu nói: "Nàng cẩn thận một chút, Cuồng Sư này đã tiếp cận thánh cấp."

"Chàng yên tâm, ta sẽ cẩn thận!" Tần Ly nói xong, lấy hai con rối ra. "Ngươi muốn ăn chúng ta, cũng phải xem xem ngươi có bản lĩnh này hay không!" Nói xong, liền thao túng hai con rối đánh tới.

Hai bộ áo giáp Tử kim dong thiết lóe ra lưu quang màu vàng, hai con rối một trái một phải xông tới Cuồng Sư.

"Hừ, không biết điều, cho rằng hai con rối có thể đối phó bổn đại gia sao?" Dứt lời, sáu cánh mở lớn, sáu trận gió tập trung ở trước thân hình thành một cơn lốc, gào thét xông tới con rối.

Tần Ly lập tức khống chế con rối tránh né, sau đó chỉ thấy con rối thần quyền oanh hướng về phía Cuồng Sư đối diện. "Oanh" một tiếng, một quyền đánh vào trên cánh chim Cuồng Sư.

Cuồng Sư vốn cũng không để ý một kích này, không ngờ quyền này đánh tới lông chim trên hai cánh nó đều rụng xuống. Nó "grào!" hét thảm một tiếng, dưới nổi giận cự trảo đã cào về phía con rối.

Cự trảo mang theo lực cương mãnh đánh vào trên người con rối, phát ra "Thứ!" một tiếng, nhưng cũng không giống tưởng tượng của nó, con rối chẳng những không hỏng, trên chiến giáp cả một chút dấu vết cũng không lưu lại.

Ánh mắt Tần Ly sáng ngời, Tử kim dong thiết này quả nhiên là thứ tốt, nếu có thể tìm được một ít thì tốt rồi, nàng có thể dùng kim chúc tạo ra một ít linh khí tương đối tốt.

Tâm trạng Cuồng Sư không tốt, lợi trảo nó lấy làm kiêu ngạo lại không thể phá hủy được cái đồ kim loại nát, thật sự là đáng giận.

"Thật sự là tức chết bổn đại gia, cho các ngươi nếm mùi vô địch gió xoáy!" Cuồng Sư ngửa mặt lên trời rống, sáu cánh vỗ nhanh, một cơn gió lốc cuồng bạo gấp mười lần lúc nãy dần hình thành. Trong cơn lốc lại còn mang theo lôi điện lực, xé rách không gian xung quanh, phát ra tiếng "Tư tư".

Tần Ly vừa thấy tình huống không ổn, công kích này tuy hai con rối không chắc sẽ hư hỏng, nhưng nàng không muốn mạo hiểm như vậy, lập tức thu con rối trở về.

Minh Dạ cũng phát hiện năng lượng cuồng bạo trong cơn lốc, lập tức che Tần Ly ở phía sau, tạo một linh quang thuẫn trước người.

Cơn lốc mang theo thế phá không cuốn về phía trước, đánh vào linh quang thuẫn phát ra tiếng vang "Phách phách!". Cơn lốc không ngừng đánh vào linh quang thuẫn để tiến về phía trước, có nguy cơ sắp vỡ vụn. Minh Dạ không ngờ cơn lốc này mãnh liệt như vậy, lại bỏ thêm một tầng linh lực nữa. Cuối cùng hai năng lượng chống cự nửa ngày, "Oành!" một tiếng, nổ mạnh trong không gian.

Minh Dạ lập tức mang theo Tần Ly lùi mạnh về sau mới giảm được nguy hiểm.

"Cái gì? Điều này sao có thể?" Cuồng Sư không thể tin nổi, trong đôi mắt như chuông đồng đầy vẻ không thể tin. . Truyện Võng Du

Minh Dạ gọi Ngân Long thương, đột ngột từ mặt đất mọc lên, thả người đâm tới người Cuồng Sư. "Không có gì không có khả năng!"

Trường thương như giao long rời bến, vẽ ra từng đường lưu quang màu bạc, hướng tới Cuồng Sư mà đi. Cuồng Sư lập tức vươn cự trảo vồ về phía ngân thương.

Minh Dạ nhắm vào cự trảo của nó, thả người nhảy lên, nương lực đạo này vọt lên. Sức mạnh thánh cấp quả nhiên không thể khinh thường, Cuồng Sư vốn muốn tránh, nhưng chỉ trong nháy mắt, trường thương của Minh Dạ mang theo khí thế phi long tận trời đánh úp về phía mắt nó.

"Phốc!" một tiếng, cuồng sư mù một con mắt, máu tươi chảy ồ ạt. Cuồng sư thét lên một tiếng, năng lượng toàn thân bắt đầu bạo động, Minh Dạ thừa dịp này phi xuống đất.

Minh Dạ dồn linh lực trên ngân thương, vờn quanh thân, sau đó động, một cỗ linh lực lao tới người cuồng sư.

"Oanh!" một tiếng, bụi đất bay lên, cuồng sư trọng thương ngã xuống đất. "Đừng, đừng giết ta, ta cho các ngươi đi qua!"

Cuồng sư ôm hai mắt của mình nằm rạp trên mặt đất, thân thể khổng lồ không ngừng run run, đã hoàn toàn không còn khí thế như lúc bắt đầu.

Minh Dạ cũng không muốn giết nó, dù sao tu luyện đến thực lực cao như vậy không dễ. "Được, ta có thể không giết ngươi!"

"Trong phòng nhỏ phía trước có chút bảo vật, các ngươi có thể lấy đi." Cuồng sư hơi nghiêng mình, dùng chân trước chỉ đằng sau.

Minh Dạ kéo Tần Ly đi về phía trước, ánh sáng Tần Ly trong mắt càng ngày càng thịnh. Vừa rồi là sức mạnh cường giả thánh cấp sao? Quả nhiên không giống bình thường.

Hai người đi qua người Cuồng Sư, đi không lâu thì phát hiện phòng nhỏ phía trước.

Tần Ly chỉ đằng trước: "Dạ, chàng xem!"

"Đi, vào xem!" Minh Dạ đi đằng trước, tra xét bốn phía, sau đó mới mở cửa ra. Hai người vào phòng, phát hiện trong phòng kê rất nhiều giá, trên giá dĩ nhiên là một ít linh khí bán thành phẩm và một ít chất liệu đặc biệt.

Trên giá thứ nhất là một ít khoáng thạch kim chúc khó gặp, trên giá thứ hai là một ít tinh hạch huyền linh thú, trên giá thứ ba là một ít linh thạch hiếm có. Tần Ly đi đến trước cái giá đầu tiên, trên đó không chỉ có một khối tử kim dong thiết lớn, mà còn có hồng tông thiết, khoáng thạch linh nguyên rồi vài loại khoáng thạch kim chúc trân quý.

Tần Ly vui sướng, quá tốt rồi, vòng Như Ý của nàng cũng có thể thăng cấp. "Dạ, có mấy thứ này, linh khí của chàng cũng có thể thăng cấp."

"Nàng vui là được rồi, những thứ kia nàng lấy hết đi! Nơi này đã có mấy thứ này, tin tưởng địa phương khác chắc cũng tương tự, chúng ta lại đi tìm xem." Minh Dạ khẽ cười nói.

Tần Ly gật đầu, bắt đầu thu mấy khối khoáng thạch trên giá thứ nhất bỏ vào Huyền giới.

"Trưởng lão, phía trước có gian phòng!"

"Đi, chúng ta đi qua nhìn xem."

Ngoài cửa có mấy tiếng bước chân, Tần Ly nghe ra trong đó có một người đúng là trưởng lão U Tuyền của U cung.

Tần Ly cùng Minh Dạ liếc nhìn nhau, cửa đúng lúc này "kẽo kẹt" một tiếng mở ra.

"Trưởng lão, trong phòng không hề thiếu bảo vật đâu!" Người nọ vừa kêu xong thì thấy Tần Ly và Minh Dạ trong phòng, biểu cảm trên mặt lạnh đi.

U Tuyền vừa vào cửa, thấy thủ hạ đối diện với hai người Tần Ly, nhìn một giá trống không, ánh mắt chợt lóe mở miệng nói: "Minh điện chủ, chúng ta lại gặp mặt!" Đối phương chỉ có hai người, bọn họ bên này có ba người. Hừ, thù vừa nãy trên đất trống hiện tại có thể báo. Con nít ranh cũng dám đối đầu với U cung, hôm nay khiến cho các ngươi chết trong này.

Đôi mắt già nua của hắn nhìn chằm chằm Huyền giới trên tay Tần Ly, phương diện này nhất định không hề thiếu thứ tốt, đúng lúc đoạt lại một thể.

Sặc mặt Minh Dạ cũng lạnh tanh, không ngờ lại đụng phải bọn họ. Vừa vặn, đã đụng phải, vậy vĩnh viễn ở lại chỗ này đi!

"Minh điện chủ, không biết vừa rồi trên cái giá này bày đồ gì thế, chúng ta đều đã tới nơi này, như vậy nên chia đều mới đúng." U Tuyền nói.

Tần Ly nhìn chằm chằm vào bọn họ, trong lòng cười lạnh: Lại còn muốn chia đều, thật đúng là không biết xấu hổ. "Nếu chúng ta không lấy ra thì?"

"Hừ, vậy đừng trách chúng ta lấy nhiều nạt ít!" U Tuyền ra hiệu bằng ánh mắt cho thủ hạ đằng sau, hai người đi tới phía trước.

"Xem ra U cung quả nhiên là đứng đầu hành vi minh tranh ám cướp mà, hiện tại đã vô cùng thuần thục!" Tần Ly lạnh lùng châm chọc.

Mặt U Tuyền âm trầm, trong mắt lóe u quang lạnh lẽo: "Hừ, ngươi cứ nói thêm hai câu cũng không sao, dù sao nơi này chính là nơi mai cốt của các ngươi!"

"Nơi này nhỏ, chẳng đủ duỗi người, các ngươi cũng không muốn bảo vậy bị tổn thất đúng không?" Tần Ly nói xong, liền cùng Minh Dạ đi ra ngoài.

Trong phòng có không ít bảo vật, cũng không thể bởi vì bọn họ đánh nhau bị tổn thất. U Tuyền đã coi đồ vật trong phòng thành vật trong tay mình, bởi vậy không có dị nghị, ba người cùng nhau đi ra ngoài.

Hai bên ra cửa, đứng trên đường nhỏ trước gian phòng. Cuồng sư sáu cánh kia trốn ở một bên, chờ xem bọn hắn ai thua, nó sẽ được ăn no nê. Tần Ly đã thấy nó, nhưng chẳng quan tâm.

Hôm nay nàng nhất định sẽ không để ba người này còn sống rời nơi này, tuy rằng chỉ có ba người, nhưng bên trong tốt xấu có trưởng lão U cung.

"Hai người các ngươi đi lên, bắt con bé kia." U tuyền nói xong, liền bay về phía Minh Dạ.

Hai người U cung khác liếc nhau, đều thấy được u quang đáng khinh trong mắt đối phương. Con quỷ nhỏ này bộ dạng thật không tệ, chờ bắt được nàng, huynh đệ bọn họ có thể hảo hảo hưởng thụ một phen. Loại chuyện này bọn họ cũng không phải lần đầu tiên, hiện tại thấy Tần Ly dung mạo trác tuyệt, có chút ngứa ngáy khó nhịn.

"Tiểu cô nương, đừng trách chúng ta độc ác, muốn trách thì trách các ngươi không đồng ý." Một người nói xong, ra hiệu ánh mắt cho tên còn lại, hai người quyết định tốc chiến tốc thắng. Bắt lấy nàng sớm một chút, là có thể hảo hảo hưởng dụng một phen. Về phần Minh Dạ, đã có U Tuyền trưởng lão đối phó.

Tần Ly khóe miệng giơ lên, lộ ra chút cười quỷ dị: "Các ngươi không phải thích lấy nhiều nạt ít sao? Vừa vặn, ta cũng rất thích! Tử Nhiễm!" Tần Ly gọi Tử Nhiễm. Tử Nhiễm trải qua tu luyện Huyền giới, đã khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, hiện thực lực tuy rằng chỉ đế cấp tứ giai, nhưng lôi điện lực của hắn không thể khinh thường. Tiếp, nàng lại lấy thêm hai con rối ra, đẩy đến xuất hiện trước mắt hai người.

Trong lòng hai gã thủ hạ của U Tuyền run run, cảm giác từ đá tới sắt. Vốn bên mình có ưu thế, hiện tại thành thế này? Hai người bọn họ thực lực chỉ là đế cấp tam giai, đối phó huyền linh thú kia đã khó khăn, hai con rối kia cho bọn hắn một loại cảm giác không tốt.

"Tử Nhiễm, bên kia có người chờ ăn đại tiệc đó, nhưng ăn sống cũng không tốt, vậy ngươi lo lắng giúp nó một phen đi!" Tần Ly nói.

Tử Nhiễm vốn không muốn động thủ, hắn hiện tại mỗi ngày tu luyện trong Huyền giới cảm thấy rất thoải mái, thực lực mỗi ngày đều có biến hóa. Nhưng chỉ bởi thế, hắn hiện tại đã bị Tần Ly bắt thóp. Không có biện pháp, nếu mình không nghe nàng, sẽ không thể đi vào trong Huyền giới tu luyện.

Trong lòng hắn nghẹn một bụng hỏa, trên hai tay lóe ra lôi điện lực chói mắt, phát ra tiếng "Đôm đốp đôm đốp", khiến da đầu hai người đối diện run lên. "Hai con người đáng giận các ngươi, cũng dám gây trở ngại ta tu luyện, nhanh chút đi chịu chết, ta còn trở về tu luyện!"

Hai người nào sẽ tiến lên chịu chết, đều nhìn về phía U Tuyền đằng trước.

Đáng tiếc U Tuyền cũng chẳng hơn bọn họ, thực lực của hắn là võ thánh nhị giai, vốn còn tin tưởng có thể bắt Minh Dạ. Nhưng Minh Dạ này cũng là tên giả heo ăn thịt hổ, hắn mãi vẫn luôn cất giấu thực lực của mình, hơn nữa bên cạnh còn có một huyền linh thú cường đại như thế nữa.

Hắn đẩy mạnh một chưởng dời đi, mang theo thế lôi đình, chưởng phong mang theo lực mạnh mẽ đánh về phía Mặc Nha. Minh Dạ đâm ngân thương tới, U Tuyền nhanh chóng dùng linh khí của mình ngăn cản. Bàn tay giơ lên, một chưởng đánh lệch.

"Vô sỉ, cũng dám lừa gạt ta!" U Tuyền phẫn nộ quát.

Hắn vốn đang coi trọng Ngân Long thương của Minh Dạ, cảm thấy thần khí ở trên người Minh Dạ không xứng bằng ở trên người hắn. Đáng tiếc hiện tại hắn đã không có thời gian rảnh mà nghĩ đến nó, chỉ nghĩ làm sao để bảo trụ tánh mạng.

Minh Dạ kỳ thực cũng không giấu diếm thực lực, thực lực của hắn hiện tại chính là huyền linh thánh sơ giai. Có điều sau khi hắn tiến vào thánh cấp là có thể tùy ý khống chế huyết mạch lực của mình, sẽ không bao giờ xuất hiện tình huống nguy hiểm nữa. Hắn chỉ hơi kích phát một chút, tu vi hiện tại đã là huyền linh thánh tam giai, vừa vặn cao hơn U Tuyền một giai.

Minh Dạ nhướn mày, đâm thêm một thương làm rơi khăn trùm đầu của hắn ta, còn cắt tóc của hắn ta xuống. "Hãy bớt sàm ngôn đi, ngoan ngoãn nhận lấy cái chết!"

U Tuyền hiện tại một chút hình tượng cũng không có, luôn phải tránh trái tránh phải, gian nan tránh thương của Minh Dạ. Minh Dạ cũng không vội giết hắn ta, ngược lại để lại vô số vết thương trên người hắn ta, tuy rằng chỉ bị thương ngoài da, nhưng máu vẫn nhuộm dần áo bào, quần áo rách tả tơi, quả thực như tên ăn mày.

Tần Ly thả hai con rối ra ngoài, tốc độ hai con rối như điện, ra quyền như mãnh hổ mới ra khỏi lồng, mang theo tiếng gió "Vù vù".

Hai thủ hạ của U Tuyển tránh thoát quyền phong sẽ bị lôi điện của Tử Nhiễm xuyên qua, tránh thoát tia chớp sẽ bị quyền đánh trúng. Nhưng chỉ sau một lát, hai người tóc cùng làn da cháy đen một mảnh, trên mặt trên người tất cả đều là vết thương. Hai người dần dần đã không lên được, ngã ngồi trên mặt đất nói: "Tiểu cô nãi nãi, ngươi vòng qua chúng ta đi, chúng ta cũng không dám nữa!"

"Dạ!" Tần Ly hô một tiếng, Minh Dạ đã đánh U Tuyền ngã xuống đất, một thương phế đi khí mạch của U Tuyền, để Mặc Nha dẫn hắn ta tới chỗ Tần Ly.

"A! Các ngươi muốn thế nào?" U Tuyền hét thảm một tiếng, run run hỏi. Hắn ta luôn luôn ao ước có thể có những người khác đi đến nơi này, nhưng đợi nửa ngày ngoài bọn họ lại không có người khác đi lại, chẳng lẽ là trời muốn họ chết sao?

Tử Nhiễm lôi điện vừa ra, hai thủ hạ đã ngồi phịch ở trên đất, Tần Ly đi đến trước mặt ba người nói: "U Tuyền trưởng lão, ngươi còn nhớ gia tộc lánh đời Tần gia?"

"Cái gì gia tộc lánh đời Tần gia? Không biết!" U Tuyền mâu quang chợt lóe, giả ngu nói.

"Không biết?" Tần Ly cầm Lưu Vân kiếm trong tay, đi đến trước mặt U Tuyền, một kiếm đánh gãy một cái gân tay hắn ta.

"A!" Máu tươi chảy mạnh, U Tuyền kêu thảm thiết một tiếng ngất đi. Hắn vừa mới bị phế khí mạch, vốn thân thể cũng rất suy yếu, làm sao có thể chịu được đau đớn nữa chứ?

Hai thủ hạ của U Tuyền từng nghe ẩn tộc Tần gia, trong U cung không người không biết, Tần gia này có thể biến mất ở tây đại lục, đều do U cung bọn họ và Liệt Diễm môn. Chẳng qua bình thường đều cho rằng chuyện này như công tích lan truyền, không ngờ hôm nay bọn họ bị hủy do chuyện này.

"Tiểu cô nãi nãi, chuyện lúc trước không liên quan tới chúng ta mà, khi đó chúng ta còn chưa gia nhập U cung đâu, ngài đại nhân đại lượng buông tha chúng ta đi!" Hai người run người dập đầu xuống đất, tiếng "thùng thùng" không ngừng.

Tần Ly hừ lạnh một tiếng: "Sự kiện kia không liên quan tới các ngươi, nhưng chuyện vừa rồi liên quan đến các ngươi nhỉ? Nếu thực lực chúng ta không cao, hiện tại quỳ trên mặt đất chính là chúng ta thôi? Đại gia hỏa, ngươi không phải rất lâu chưa được ăn thịt người sao?"

Thân thể cao lớn của Cuồng Sư sáu cánh run lên, sợ tới mức tim đập thùng thịch. Mẹ ơi, hai người kia cũng quá ác, ba người kia đều bị tra tấn không ra hình người. Nó bây giờ đã rất may mắn, may mắn mình cầu xin tha thứ sớm, bằng không hiện tại kết cục sợ là không khác ba người này.

Nó cười như khóc đi ra: "Tiểu tổ tông, ý ngài là bảo ta ăn ba người này sao?"

"Sao, chẳng lẽ vừa rồi ta hiểu sai, ngươi không phải nghĩ như vậy? Ngươi trốn ở một bên, không phải là xem bên nào đánh bại thì ngươi ăn sao?" Tần Ly nhướn đôi mày thanh tú.

"Ách, ta làm sao dám ăn các ngươi chứ? Ta chỉ muốn ăn ba người bại hoại này, ha ha ha ha!" Cuồng sư sáu cánh gượng cười, nghĩ rằng mặt mũi cái gì đều gặp quỷ đi thôi, bảo vệ mạng nhỏ quan trọng hơn.

Tử Nhiễm khinh bỉ nhìn Cuồng sư sáu cánh: "Ngươi cũng coi như là huyền linh thú cường giả, lại khúm núm với con người như vậy, quả thực là đã đánh mất mặt mũi huyền linh thú chúng ta."

Tần Ly dụng ý niệm truyền âm: "Tử Nhiễm, hiện tại ngươi đã cường đại như vậy rồi, tu luyện ở trong huyền linh không gian cũng thế, chắc không cần vào Huyền giới đâu nhỉ?"

Sắc mặt Tử Nhiễm cứng đờ, khí thế giáo huấn Cuồng Sư sáu cánh lúc nãy nào còn, lấy lòng nói: "Cái kia, ta cường đại rồi mới có thể bảo vệ ngươi mà! Chúng ta không phải hỗ trợ cùng có lợi sao?"

Tần Ly mặc kệ hắn, trợn trừng mắt: "Sao? Ba người này ngươi có ăn không?"

Cuồng sư sáu cánh chỗ nào còn dám có dị nghị, tuy rằng nó cảm thấy ba người này rất xấu, lão nhân kia lại rất già, nhưng nó chẳng dám nói Tần Ly ra mặt.

"Không, ngươi không thể làm như vậy!" Một thủ hạ của U Tuyền hô.

"Ngươi đồ tiểu tiện nhân, ta dù có thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!" Tên còn lại hô.

Cuồng sư thấy Tần Ly hơi nhíu mi, không nói hai lời lập tức ăn tên thủ hạ nhục mạ Tần Ly. Không nên trách nó không nuốt được, thật sự là trên hai người kia hình như có mùi lạ.

Tần Ly thấy Cuồng sư ăn ba người U Tuyền rồi, mới gật đầu: "Ngươi làm tốt lắm, hiện tại ngươi có thể đi rồi!"

Cuồng sư sáu cánh vừa nghe nói mình có thể đi rồi, tốc độ kia có thể sánh với tốc độ ánh sáng! Mẹ ơi, vẫn là bảo trụ mạng nhỏ quan trọng hơn, có đánh chết nó cũng sẽ không tái xuất hiện trước mặt hai nhân loại này, thật sự là rất mẹ nó khủng bố!

Tần Ly giật giật khóe miệng, nàng có khủng bố như vậy sao? Vừa nói để nó đi, bỗng chốc đã không thấy bóng.

Tần Ly cùng Minh Dạ về phòng vừa nãy, bỏ hết vật trên giá vào trong Huyền giới, mới tiếp tục đi về phía trước.

Đi về phía trước không xa, lại gặp một trận sương mù dày đặc. Minh Dạ nắm tay Tần Ly rồi đi qua, vừa đi vào sương mù dày đặc không bao lâu, chợt nghe đằng trước phát ra tiếng đánh nhau.

Tần Ly nghe thấy phía trước có tiếng kêu thảm thiết, định đi qua nhìn xem. Nếu là bình thường, nàng sẽ không quản sống chết của người khác. Nhưng hiện tại trong này dù sao có thủ hạ của Minh Dạ và một ít người Thanh Vân tông, nàng không thể cứ bỏ mặc. Dù sao cũng chỉ nhìn qua một cái, như vậy nàng sẽ an tâm.

Vừa đi qua thì thấy trên đất rải rác rất nhiều phần còn lại của chân tay đã bị cụt, đối diện có vô số huyết đồng biên bức đang quấn quít lấy người còn lại. Có một nam tử mặc áo bào màu tím đang vung kiếm chém huyết đồng biên bức bay quanh người hắn.

Thực lực Huyết đồng biên bức chẳng mạnh, cũng chỉ là thực lực đế cấp sơ giai, đối với mọi người nơi này mà nói cũng không có gì uy hiếp. Nhưng trăm đến hơn một ngàn huyết đồng biên bức thì không giống, tục ngữ nói nghĩ nhiều có thể cắn chết tượng chính là đạo lý này.

Tần Ly thấy trong những người đó không có người Thanh Vân tông và Minh điện, không định đi qua, nhưng nàng vừa mới bước nửa chân ra đã bị Minh Dạ kéo lại. "Lăng Cảnh!"

Hai chữ, khiến lòng Tần Ly run lên bần bật. Nàng nhìn nam tử đang vung kiếm, lập tức lấy hai con rối của mình ra.

Hai con rối vọt tới bên trong biên bức, cơ hồ là một quyền đánh chết một con. Áo giáp vàng trên người đã bảo vệ tốt bọn họ, răng nanh huyết đồng biên bức tuy sắc nhọn, vẫn không thể tạo thành chút tổn thương cho áo giáp.

Minh Dạ cũng cầm theo ngân thương gia nhập cuộc chiến, Tần Ly trực tiếp ngưng tụ một mảnh biển lửa luyện ngục.

Lăng Cảnh đang đau khổ chống đỡ, tu vi hắn hiện giờ cũng không cao như Minh Dạ, chỉ mới đế cấp cửu giai đỉnh phong, đối phó một lượng lớn huyết đồng biên bức, vẫn không kiên trì được thời gian dài. Hắn dù sao cũng là nhân loại, luôn sẽ có thời điểm hao hết thể lực, nhưng huyết đồng biên bức này tựa như vô cùng vô tận, dù thực lực của hắn cao hơn huyết đồng biên bức, vẫn có chút ăn không tiêu.

Thời điểm thấy hai con rối, trong lòng hắn cả kinh. Hiện tại thể lực hắn đã sắp hao hết, nếu lúc này lại có người công kích hắn, vậy hắn khẳng định không có lực đánh trả. Nhưng may mắn hai con rối kia đi về phía biên bức, hắn lập tức quay đầu nhìn lại, thấy Minh Dạ với một cô gái xa lạ.

"A Cảnh, vài vị trưởng lão Lăng gia kia đâu?" Minh Dạ đi đến bên người Lăng Cảnh nói.

Lăng Cảnh cười khổ: "Dạ, huynh không phải biết rõ còn cố hỏi? Ta ở cùng với họ cũng sẽ không gặp được loại tình huống này. Kỳ thực ta cũng là có ý tách khỏi bọn họ, chắc huynh cũng biết nguyên nhân."

Tần Ly cũng không lập tức đi qua, chỉ ở đó nhìn Lăng Cảnh bên cạnh Minh Dạ. Tóc y búi cao, mặc cẩm bào màu tím, ngọc thạch trên đai lưng tựa ánh trăng. Cao lớn vững chãi, tiêu sái phiêu dật. Tuy rằng trước trán buông xuống vài sợi tóc rối, cả người hơi suy sụp, nhưng cũng chẳng mất đi vẻ tao nhã của y. Nhất là nhìn thấy đôi mắt phượng cực kỳ giống mình, còn có khuôn mặt, hốc mắt nàng lại có chút ướt át.

Đây là cảm giác huyết mạch tương liên sao? Rõ ràng chưa từng gặp mặt, nhưng huyết mạch người thân ràng buộc lại làm cho bọn họ vô cùng quen thuộc.

"Ly nhi, qua đây." Minh Dạ thấy Tần Ly ngây ngốc đứng ở xa xa, cũng hiểu kích động trong lòng nàng. Hắn đã sớm muốn cho hai người gặp mặt, không ngờ thời cơ này nhanh như vậy đã tới rồi.

Tần Ly nghe Minh Dạ gọi nàng, chậm rãi từ trong tối đi ra ngoài. Lăng Cảnh nghe Minh Dạ gọi nàng Ly nhi, thân hình cũng vừa động. Hắn hơi nghi hoặc nhìn Minh Dạ, muốn từ trên mặt của hắn nhìn ra manh mối gì đó.

Minh Dạ cho Lăng Cảnh một ánh mắt, Lăng Cảnh lập tức xoay người nhìn phía Tần Ly. Ly nhi? Thì ra đây là muội muội mình với mẹ vẫn trông mong? Trong ấn tượng Ly nhi chính là một bóng dáng mơ hồ, hắn chỉ nhớ rõ nàng nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy. Ở trái tim bé nhỏ của hắn, luôn nghĩ sau khi lớn lên phải bảo vệ muội muội, tuyệt không để bất luận kẻ nào bắt nạt nàng.

Nhưng không ngờ lớn lên này chính là gần mười lăm năm, mười lăm năm, muội muội yếu ớt trong lòng hắn đã trưởng thành đại giai nhân duyên dáng yêu kiều tuyệt sắc.

Cổ họng Lăng Cảnh căng thẳng, mấp máy cao thấp một chút. Trong mắt phượng tràn đầy tưởng niệm và bất an, hắn đột nhiên có chút sợ hãi, đây có phải lại là một giấc mộng? Muội muội hắn lại từ đông đại lục ngàn dặm xa xôi tới tìm hắn và mẫu thân sao?

"Muội là...... Ly nhi?" Lăng Cảnh nhịn không được cũng có chút nghẹn ngào, ánh mắt không rời Tần Ly, sợ nàng sẽ biến mất trong sương mù dày đặc.

Mắt Tần Ly tràn ra một giọt thanh lệ, môi nàng khẽ mấp máy: "Ca ca."

Một tiếng ca ca, Lăng Cảnh rốt cuộc không kiềm chế được tình thân bắt đầu khởi động trong lồng ngực, bước một bước xa, kéo Tần Ly ôm vào. "Ly nhi, muội là Tiểu Ly nhi của ta?"

"Ca, là muội, muội là Ly nhi. Muội tới tìm huynh với mẫu thân!" Tần Ly cũng ôm chặt Lăng Cảnh, nước mắt ấm nóng thấm đẫm áo hắn.

Trong lòng Minh Dạ mặc dù có hơi chua, nhưng vẫn khống chế được bản thân. Quên đi, Ly nhi đợi lâu như vậy mới nhìn thấy tiểu tử này, để hắn tiện nghi một hồi đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play