Thiếu niên đối diện nhìn chằm chằm Tần Ly, bị một câu của nàng nghẹn một hơi ở ngực. Hắn ở Thanh Vân tông tốt xấu cũng là nhân vật thiên tài, có bao nhiêu người ước gì có thể kết giao với hắn. Ở bên ngoài, người nào nhìn thấy hắn không phải cung kính đón chào, chỉ mong có thể nói với hắn một câu, không ngờ cô gái này cũng dám nói với mình như vậy, quả thực là không có mắt nhìn.

"Ta có thể nói chuyện với ngươi là phúc khí ngươi đã tu luyện, ngươi cũng dám đối xử với ta như vậy?" Thiếu niên càng nghĩ càng giận, vốn gương mặt trắng nõn giờ hơi đỏ ửng, đương nhiên đây là tức giận.

Tần Ly nhíu mày, đứa nhỏ này thật đúng là không đáng yêu, hiện tại xem ra cũng không giống Phượng Tiêu lắm. Nàng lạnh giọng: "Ta cũng không cầu nói chuyện với ngươi, ta còn muốn ăn cơm nữa, nếu không có việc gì vậy phiền ngươi nhường một chút."

Thiếu niên "hừ" một tiếng, xoay người bước đi ra cửa tửu lâu.

Người trong tửu lâu tuy rằng không biết thiếu niên, nhưng quần áo trên người thiếu niên bọn họ vẫn nhận biết, đúng là trang phục của nội tông Thanh Vân tông, nói vậy thiếu niên kia ở Thanh Vân tông địa vị không thấp. Bọn họ ít nhiều biểu cảm trên mặt đều có chút kinh dị, có âm thầm lắc đầu. Tiểu cô nương này cũng dám nói vậy với đệ tử Thanh Vân tông, quả thực chính là muốn chết. Nhưng bọn họ cũng đều không có lá gan đi lên đáp lời với thiên niên, ánh mắt nhìn Tần Ly có chút trốn tránh. Có chút không có ý tốt, trên mặt có vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

Thần thái và phản ứng của người trong tửu lâu không thoát khỏi ánh mắt của Tần Ly, nhưng nàng không cần. Cho dù thiếu niên này thân phận cao quý tới đâu, chọc nàng cũng không ăn được đồ tốt.

"Phượng Tiêu, Lam U, các ngươi muốn ăn cái gì thì tự chọn, hôm nay mời các ngươi ăn một bữa no nê." Tần Ly bỏ qua phản ứng người khác, nới với Phượng Tiêu và Lam U ở đối diện.

Lam U cũng chú ý tới phản ứng của người trong tửu lâu, khó chịu nhíu mày.

Phượng Tiêu quay đầu quát: "Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nam tử à?"

Phượng Tiêu quát vậy, người trong tửu lâu đều chấn động, tiện đà cúi đầu hoặc xoay người. Tần Ly và Lam U bị hắn chọc cười, hai người không nói gì lắc đầu.

Ba người gọi một bàn đồ ăn, Bạch Diễm trực tiếp chạy lên bàn ăn.

Mấy người Tần Ly ăn tương đối no, đang chuẩn bị đứng dậy, thiếu niên kia lại đi tới cửa tửu lâu. Hắn nhìn tửu lâu, biểu cảm trên mặt có chút ảo não. Đứng ở cửa tửu lâu, nhìn qua có chút do dự.

"A, kia không phải xú tiểu tử vừa rồi sao? Sao trở lại nhanh như vậy?" Phượng Tiêu nhìn thiếu niên ở cửa, tò mò than thở một câu.

Tần Ly thấy thiếu niên đang nhìn tửu lâu bộ dáng ảo não, hiểu rõ cười nói: "Hắn tám phần là tên mù đường, không tìm được nơi muốn đến, lại vòng trở lại."

Thiếu niên quả thật là tên mù đường, vừa nãy thái độ của Tần Ly khiến hắn tức giận, trên đường cũng không tìm người khác hỏi đường, bởi vậy đi nửa ngày lại trở về.

Phượng Tiêu cảm thấy buồn cười, không nghĩ tới tiểu tử này dĩ nhiên là tên mù đường.

"Thôi, không có gì đáng xem. Chúng ta một lát đến nơi khác đi dạo đi?" Tần Ly đứng dậy, đi đến quầy chỗ lấy ra linh thạch thanh toán, rồi cùng Phượng Tiêu và Lam U đi đến cửa.

Lúc này, có hai người một nam một nữ mặc quần áo màu xanh giống thiếu niên đi đến bên hắn, ba người giống như đang nói cái gì đó.

Mấy người Tần Ly đi ra một nửa, trong đó thiếu nữ nhìn qua lớn hiện thiếu niên một chút vừa vặn quay đầu thấy Tần Ly. Đầu tiên chú ý tới bộ dạng nàng, trong lòng ít nhiều hơi đố kỵ, lại thấy Bạch Diễm trên vai Tần Ly, ánh mắt có chút tỏa sáng. Bạch Hổ này nhìn qua nho nhỏ, nhưng bộ lông màu trắng nhìn rất chói mắt, trên trán nó còn có hình trăng lưỡi liềm, tuy không quá rõ ràng, vẫn bị nàng thấy được, vừa thấy sẽ không phải huyền linh thú bình thường.

Nàng đi qua, ngắm Bạch Diễm nói: "Bạch Hổ thật đẹp! Vị cô nương này, ngươi bán Bạch Hổ này không?"

Tần Ly quay đầu nhìn thiếu nữ hỏi: "Ngươi đang nói chuyện với ta?"

"Lại là ngươi! Thất sư tỷ, vừa rồi chính là cô gái này!" Thiếu niên quay đầu nhìn Tần Ly bước ra cửa, sắc mặt lại tức giận.

Thiếu nữ dùng ánh mắt trấn an thiếu niên, sau đó nhìn Tần Ly: "Tất nhiên là nói chuyện với ngươi, ta rất thích Bạch Hổ trên vai ngươi, ngươi bán cho ta như thế nào?"

"Ngại quá, đây là đồng bọn của ta, không bán." Tần Ly nói xong cũng không tiếp tục lưu lại, cất bước đi về phía trước.

Nam tử luôn đứng bên cạnh thiếu nữ, nhìn qua lớn hơn hai người kia một chút. Vào lúc Tần Ly đi ra tửu lâu hắn đã chú ý tới nàng, bị khí chất phiêu dật như tiên, không nhiễm phàm trần trên người nàng hấp dẫn. Hắn một mực yên lặng ở một bên xem, không nói gì.

"Này, ngươi đứng lại cho ta!" Thiếu niên vốn trong lòng đầy lửa giận, thấy thái độ Tần Ly đối sư tỷ hắn cũng thế, tiến hai bước cản đường nàng.

Tần Ly thấy thiếu niên chắn ở phía trước, hơi nhíu mày: "Tránh ra!"

Tay phải thiếu niên nắm chặt bảo kiếm, sẵng giọng nói: "Không để ngươi đi đó?"

Tần Ly ra tay như điện, một đạo linh quang kiếm bắn ra. Sau khi đến huyền linh hoàng, linh khí chính là màu trắng, hiện tại thực lực của nàng đã là huyền linh hoàng thất giai đỉnh phong, một đại linh quang trắng tinh bắn về phía thiếu niên.

Nam tử luôn ở một bên quan sát nháy mắt di động tới bên thiếu niên, cũng là một đạo linh quang kiếm, đánh nát linh quang kiếm của Tần Ly.

Tần Ly thấy nam tử tùy tay giương lên đã phá linh quang kiếm của mình, đuôi lông mày khinh động, nàng không khỏi ngước mắt cẩn thận quan sát nam tử.

Nam tử đối diện một thân áo bào màu xanh, tóc đen tung bay, dùng một bạch ngọc trâm tốt nhất cố định. Trên lưng treo một cây sáo ngọc, nhìn qua tựa như thư sinh thanh nhã. Tướng mạo hắn chẳng phải quá chói mắt, mà thuộc loại ưa nhìn.

Nàng gặp qua nam tử cũng không thiếu, trong đó đủ tướng mạo kinh người, tỷ như Minh Dạ lãnh liệt, Vệ Khanh yêu nghiệt, Ngự tà mị còn có Vân Diên giỏi tính kế. Những nam tử đó đặt ở chỗ nào đều là kinh tài tuyệt diễm, nhưng nam tử trước mắt tựa như một khối phác ngọc, ôn nhuận như nước.

"Cô nương, vừa rồi là sư đệ ta không đúng, ta làm sư huynh thay hắn xin lỗi ngươi." Nam tử dứt lời, kéo thiếu niên đến bên cạnh, sau đó làm tư thế mời.

Thiếu niên đã bị một đạo linh quang kiếm vừa rồi của Tần Ly làm cho ngu ngơ, hắn chẳng thể ngờ tu vi Tần Ly cường đại như vậy. Hắn tốt xấu cũng đã đi vào võ hoàng, cảm thấy thực lực của mình ở bên ngoài cũng hẳn là thật xài được, không ngờ cô gái nhìn qua không khác hắn mấy lại lợi hại như vậy. Hắn hiện tại chỗ nào còn có nửa điểm bộ dáng kiêu ngạo, ngây ngốc nhìn Tần Ly.

Tần Ly nhìn nam tử, gật đầu với y, không quay đầu lại đi tiếp. Phượng Tiêu cùng Lam U đi phía sau nàng.

Thiếu nữ cũng bị động tác Tần Ly vừa rồi sợ ngây người, nhưng kinh ngạc qua đi trong lòng nàng lại thêm một tia ghen tị. Thiếu nữ này chắc chắn không phải người của mấy thế lực lớn, bằng không thực lực mạnh như vậy nàng không có khả năng chưa nghe qua. Nàng ở Thanh Vân tông nói như thế nào cũng là đệ tử có địa vị, tự nhận diện mạo không kém, bình thường ở nội tông cũng rất có uy vọng, nhưng sợ với thiếu nữ này, nàng cảm thấy trên người chẳng có ưu thế gì. Nàng nhìn bóng lưng của Tần Ly, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh.

Nam tử cũng luôn nhìn bóng lưng của Tần Ly, trong lòng nghĩ nếu còn có thể gặp lại nàng thì tốt rồi. Nhưng ngẫm lại mình còn có việc chưa xong, liền vỗ thiếu niên đang ngây ngốc: "Đi thôi, làm xong chuyện sư phụ giao phó đi đã."

Tần Ly cùng Phượng Tiêu, Lam U một đường lên phố, tuy rằng vừa rồi chuyện đã xảy ra ít nhiều ảnh hưởng tâm trạng của nàng, nhưng nghĩ lại, cảm thấy không cần vì việc đó mà nhiễu loạn tâm trạng của mình, vì thế liền cùng bọn họ đi dạo trên phố.

"Tiểu Ly, vừa rồi nên để ta giáo huấn tên xú tiểu tử kia, cũng dám kiêu ngạo như vậy, vừa thấy cũng không biết trời cao đất rộng." Tần Ly đã nghĩ thông suốt, không thèm quan tâm. Nhưng Phượng Tiêu càng nghĩ càng không hài lòng, muốn đánh tên đó một trận.

Lam U tuy rằng cũng tức giận thái độ của thiếu niên kia, nhưng hắn chú ý thiếu nữ kia nhiều hơn. Nghĩ đến ánh mắt nàng ta nhìn Tần Ly lúc nãy, trong lòng cũng rất không thoải mái.

Bạch Diễm vốn hoài niệm lúc mình còn ở bản thể, thường xuyên ở trên người Tần Ly, hơn nữa hiện tại bộ dáng của hắn tương đối không dẫn người chú ý, nhưng không ngờ vẫn dẫn tới phiền phức.

Tần Ly thấy bộ dáng Lam U và Bạch Diễm đều rầu rĩ không vui, lắc đầu nói: "Chuyện qua rồi, nghĩ lại làm gì. Chúng ta thật vất vả mới có cơ hội thả lỏng tâm trạng, nên an tâm thả lỏng đi, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì."

Ba người Phượng Tiêu thấy Tần Ly nói có đạo lý, cũng cảm thấy mình hờn dỗi có điểm dư thừa, vì thế đoàn người cao hứng đi dạo phố. Một ngày này mấy người mua không ít đồ, lại làm Huyền giới phong phú lên.

Ở Giang thành một ngày, Tần Ly liền cùng mấy người Phượng Tiêu ra khỏi thành. Mấy người một đường đi, một đường dạo, thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày. Nhưng tốc độ của bọn họ cũng không tính là chậm, rốt cục hai ngày trước khi Thanh Vân tông tuyển nhận đệ tử đi tới sơn hạ Thanh Vân tông trong Thu thành.

Thu thành tương đương với kinh thành Nguyệt Diệu, xem như phần thiết yếu của Thanh Vân tông. Bởi vì người muốn báo danh tham gia khảo hạch tương đối nhiều, thời điểm Tần Ly đi đến Thu thành đã kín người hết chỗ. Toàn bộ trong thành nơi nơi là thiếu nam thiếu nữ chuẩn bị tham gia khảo hạch, ngay cả nhà trọ cũng đầy.

Mấy người Tần Ly liên tục hỏi rất nhiều nhà trọ đều không có phòng trống, phiền muộn không ít.

"Làm sao bây giờ, nhà trọ Thu thành đều đầy. Thanh Vân tông này danh vọng cũng thật cao, ngay cả mấy thành phụ cận cũng đều kín!" Phượng Tiêu buồn khổ nói.

Tần Ly cũng không ngờ sẽ nhiều người như vậy, Thu thành lớn hơn kinh thành Nguyệt Diệu, lại chật kín.

Ba người một hổ đứng ở trên đường, xem dòng người như nước chảy, nhất thời cũng không biết phải như thế nào mới tốt.

Tần Ly nghĩ một lát dụng ý niệm truyền âm cho mấy người: "Thật sự không được thì ở trong Huyền giới, dù sao ngoài thành nhiều núi, tùy tiện tìm một ngọn núi ở qua hai ngày."

Lam U và Phượng Tiêu cũng không nghĩ ra biện pháp tốt, vì thế Tần Ly đi ra ngoài Thu thành tìm nơi hẻo lánh, cùng mấy người vào trong Huyền giới.

Hai ngày này mấy người Tần Ly đều tu luyện, đến ngày khảo hạch, Tần Ly mới tìm một góc sau đó từ Huyền giới đi ra.

Thanh Vân tông có bảy ngọn núi, khảo hạch ở trên ngọn núi cao nhất. Thiếu niên thiếu nữ tham gia khảo hạch đều là gia thế hiển hách, từ trang phục và trang sức trên người có thể nhìn ra. Vào nơi này, trên cơ bản đều cho rằng tu vi mình rất cao, phần lớn là bộ dáng kiêu căng.

Một chiếc xe ngựa ngừng dưới chân núi, một ít thiếu niên thiếu nữ đều từ trên xe ngựa bước xuống, sau đó đi đến sơn môn.

Tần Ly mang theo Phượng Tiêu cùng Lam U đi bộ về phía sơn môn, cũng không quá chú ý thiếu niên thiếu nữ bên cạnh.

Thời điểm đi đến sơn môn, phát hiện sơn môn có hai đệ tử Thanh Vân tông mặc quần áo màu xanh, phục sức trên người bọn họ nhìn có chút quen mắt. Thấy trên cánh tay phải bọn họ đều có dấu hiệu một đóa tường vân, không khỏi nhíu mày. Thật sự là khéo, hoá ra ba người nàng nhìn thấy ở Giang thành chính là đệ tử Thanh Vân tông.

"Tiểu Ly, xem ra xú tiểu tử kia chính là người Thanh Vân tông. Hắc hắc, chờ ta thấy hắn, nhất định phải giáo huấn tên đó một chút." Phượng Tiêu vốn mau quên, nếu đời này không thấy mặt còn chưa tính, không ngờ oan gia ngõ hẹp, lại còn có cơ hội gặp mặt.

Tần Ly bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới kết giới chỗ sơn môn. Đến gần kết giới một ít thiếu niên thiếu nữ vừa cất bước đã bị lực đạo kết giới bắn trở về, có điều lực đạo không lớn, chỉ là không thể thông qua mà thôi. Tần Ly quan sát một chút, cảm thấy kết giới này chỉ sợ cũng là một loại phương thức khảo hạch. Nhưng ngẫm lại cũng phải, mỗi lần người tham gia khảo hạch nhiều như vậy, nếu từng bước từng bước khảo hạch phải chờ tới khi nào thì đi. Dùng biện pháp như vậy, ít nhất có thể đào thải một nhóm người rất lớn.

Tần Ly thấy có người đi qua, cũng nâng bước đi về phía kết giới. Nàng phát hiện kết giới này chỉ cần thực lực ngoài tôn cấp ngũ giai có thể thông qua, coi tu vi hiện tại của nàng, tự nhiên là dễ dàng bước qua.

Nàng ngẩng đầu nhìn sơn đạo, phát hiện cách một đoạn lại có một tầng kết giới như vậy ngăn cản. Chờ nàng tới trên núi, trên cơ bản đứng ở nơi đó thực lực đều trên vương cấp nhất giai. Dù là cản trở nhiều người như vậy, tới trên núi cũng có vài trăm người.

Người đi lên trên núi càng lúc càng nhiều, đến lúc mặt trời lặn toàn bộ sơn môn đóng cửa, không để cho người ta thông qua. Tần Ly với đám người tham gia khảo hạch tụ tập ở một chỗ, cùng đợi người tới đón bọn họ.

Bởi vì thời gian chờ đợi tương đối dài, rất nhiều người bắt đầu bắt chuyện. Tần Ly không có ý nói chuyện với người khác, một mình lẳng lặng đứng ở trong góc. Tần Ly tuy rằng rất bề bộn, nhưng tướng mạo của nàng với Phượng Tiêu cùng Lam U nổi bật nhất trong đám người, bởi vậy muốn người ta không để ý cũng không được. Trong tiếng nghị luận xung quanh, rất nhiều đều đang nghị luận ba người bọn họ, nhưng đều bị Tần Ly xem nhẹ.

Một lát sau, có một nam nhân mặc áo trắng viền xanh đi ra, trên cánh tay phải của hắn cũng có dấu hiệu một đóa tường vân, nhưng chất liệu và đường thêu khéo léo hơn nhiều sợ với đệ tử canh sơn môn, xem ra ở trong tông địa vị tương đối cao.

Thời điểm hắn đi tới, đám người dần yên tĩnh lại. "Mọi người yên lặng một chút, hiện tại sắc trời đã tối, một lát sẽ có người mang các vị đi xuống nghỉ ngơi, các ngươi có thể mang hai gã tùy tùng tiến vào. Chờ sáng mai tham gia khảo hạch, thông qua khảo hạch trở thành đệ tử nhập môn chính thức của Thanh Vân tông, không thông qua khảo hạch ngày mai là có thể xuống núi. Hôm nay đều nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai bằng tinh lực thật tốt nghênh đón khảo hạch."

Tiếng nam nhân trung niên vừa dứt, còn có một đám đệ tử mặc áo xanh bình thường dẫn người đi xuống, Tần Ly cũng đi theo một thiếu nữ đi tới trong một tiểu viện. "Vị cô nương này, cô hôm nay nghỉ ngơi ở đây đi, cần gì có thể bảo ta, ta tên Tiểu Hà."

Tần Ly thấy trong viện tử không hề thiếu phòng, lại hỏi: "Viện này ở đây bao nhiêu người?"

"Nơi này là mười người một viện, chuyên môn tiếp đãi người khảo hạch đệ tử. Một lát sẽ có người đưa đồ ăn tới, ăn cơm xong sẽ có thời gian tắm rửa."

Tần Ly gật đầu, tìm một phòng đi vào. Phòng rất đơn giản, bên trong đồ trang trí cũng không nhiều. Tuy rằng không lớn, nhưng vẫn tương đối sạch sẽ.

"Hai người các ngươi cũng tìm phòng đi, hiện tại người nhiều, không thể cùng ta ở cùng một gian phòng." Tần Ly nói với Lam U cùng Phượng Tiêu.

Lam U cùng Phượng Tiêu ở tại phòng bên cạnh Tần Ly, Tần Ly chờ ăn cơm chiều, tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm.

Sáng sớm hôm sau, có đệ tử đến gọi cửa. Người tham gia khảo hạch tự động lập đội, mấy nam nhân áo trắng viền xanh đi tới, sau đó có vài đệ tử nâng hai tấm bia đá giống tảng đá đi tới.

"Tốt lắm, hiện tại khảo nghiệm bắt đầu. Mời các vị xếp thành hàng, từng người lên một." Nam nhân trung niên ngày hôm qua nói.

Cạnh mỗi tấm bia đá có một người đứng, sau đó chợt nghe trung niên nam tử kia nói: "Khảo nghiệm đầu tiên là khảo nghiệm thiên phú của các vị! Mời các đệ tử tham gia khảo hạch đặt tay phải trên đá thiên phú, một lát mặt trên sẽ biểu hiện ra phẩm cấp thiên phú. Ánh sáng màu đỏ thấp nhất, là nhất phẩm. Ánh sáng màu vàng cao nhất, là thập phẩm. Người trên ngũ phẩm có thể tham gia khảo nghiệm thứ hai, mặt trên sẽ biểu hiện ra tu vi của các vị hiện tại, chúng ta cũng sẽ căn cứ tu vi của các vị để sắp xếp vị trí trong tông. Trên vương cấp ngũ giai sẽ trở thành đệ tử nội tông, trên hoàng cấp sẽ trở thành đệ tử thân truyền của trưởng lão hộ pháp."

Trong mấy trăm người đứng ở đây, mặc dù ở cấp bậc đều đạt, nhưng thiên phú bất đồng, về sau không gian trưởng thành sẽ khác. Tuy rằng tu vi có thể đến đạt trên vương cấp không thể nói không có thiên phú, nhưng thiên phú cao thấp đối với một thế lực lớn mà nói vẫn rất trọng yếu. Ngươi hiện tại thực lực có thể không phải mạnh nhất, nhưng thiên phú cần phải cao. Mà đá thiên phú khởi điểm cũng rất cao, thiên phú có thể đạt trên ngũ phẩm ở bên ngoài có thể coi là thiên tài.

Cấp bậc người ở Tây đại lục vốn tương đối cao, hơn nữa huyền linh sư nhiều, rất nhiều người cũng không thiếu đan dược giúp tăng tu vi. Bởi vậy có người tuy rằng thực lực cao, nhưng không có nghĩa là bọn họ thiên phú cao. Bởi vậy khảo nghiệm thứ nhất là thiên phú, để loại bỏ người thiên phú không cao.

Nam nhân trung niên nói xong quy tắc khảo nghiệm, thiếu niên thiếu nữ phía dưới bắt đầu líu ríu nghị luận. Có người sắc mặt lạnh nhạt, có người thập phần khẩn trương.

"Mọi người yên lặng một chút!" Nam nhân trung niên dứt lời, quảng trường lại yên tĩnh. "Được, vị thứ mất mời tiến lên, báo ra tên của ngươi."

Xếp hạng thứ nhất là một thiếu niên nhìn qua mười bảy mười tám tuổi, hắn có chút không yên đi tới, do dự một chút mới đưa tay đặt trên bia đá. "Số một, Trương Thừa."

Tay hắn đặt trên tấm bia đá, lập tức tỏa ra ánh sánh xanh.

Nam nhân lắc đầu nói: "Thật đáng tiếc, ngươi không thông qua, một lát sẽ có người đưa ngươi xuống núi."

Thiếu niên có chút uể oải, không ngờ thiên phú của mình còn kém một chút. Nhưng Thanh Vân tông quy củ như thế, không có khả năng vì hắn ngoại lệ, bởi vậy hắn chỉ có thể cúi đầu đi xuống.

"Vị tiếp theo!"

Người thứ hai là một thiếu nữ mười sáu bảy tuổi, tươi cười đi tới, không chút do dự đưa tay đặt lên. "Số hai, Lưu Anh!" Thiếu nữ thanh âm dương rất cao, hiển nhiên rất có tin tưởng.

Tấm bia đá nở rộ ánh sáng màu lam, nam nhân trung niên gật đầu nói: "Không tệ, thiên phú lục phẩm, thông qua!"

Kế tiếp, "Thiên phú ngũ phẩm, thông qua!"

"Thiên phú tam phẩm, không thông qua!"

"Thiên phú nhị phẩm, không thông qua!"

......

"Số 287, Thu Ca."

"Thiên phú thất phẩm, thông qua!" Tiếng nam nhân rơi xuống, ánh mắt mọi người trên quảng trường đều hướng về phía thiếu niên mười ba bốn tuổi. Nhỏ như vậy thiên phú thất phẩm, không thể không nói không phải thiên tài. Dù rất nhiều người đều đối bản thân tràn ngập tin tưởng, vẫn không khỏi nhìn qua.

Tần Ly luôn lặng im đứng ở nơi đó, không nói chuyện với người khác, chờ đến lượt mình. Nghe được người trung niên nói, nàng cũng không nhịn được ngẩng đầu lên.

"Thiếu niên kia ta biết, hắn là tiểu công tử thành chủ Thu thành."

"Thế à? Chẳng trách thiên phú cao như vậy."

Tần Ly nghe tiếng nghị luận phía dưới, biết thiếu niên này chắc rất có tiếng, bằng không cũng sẽ không có nhiều người từng nghe về hắn.

Thu Ca cũng không cảm thấy kiêu ngạo, trên mặt vẫn là bộ dáng lạnh nhạt. Người trung niên nói xong, hắn bước đến một bên chờ khảo nghiệm thứ hai.

Người thông qua khảo nghiệm thứ nhất trực tiếp đến tấm bia đá thứ hai, tham gia khảo nghiệm thứ hai. Tỷ như số 2 Lưu Anh, sau khi thông qua khảo nghiệm thứ nhất, bước đi đến tấm bia đá thứ hai, đưa tay lên.

"Võ vương ngũ giai, không tệ, thông qua! Về sau ngươi chính là đệ tử nội tông, về sau cần phải tu luyện thêm, tranh thủ có thể nâng cao một bước."

Lưu Anh vừa nghe, trên mặt tươi cười đầy mặt, gật đầu đi xuống.

Thời điểm đến lượt Thu Ca, hắn đi đến tấm bia đá đưa tay đặt lên.

"Võ hoàng sơ kỳ, không tệ, thông qua!" Nam nhân trung niên cười toe toét, liên tiếp gật đầu nói: "Ngươi đi trước nội tông chờ, sẽ có người an bày cho ngươi, ngày mai các trưởng lão hộ pháp sẽ đến tự mình chọn lựa đệ tử, về sau mặc kệ ở môn hạ của vị trưởng lão nào, đều phải nỗ lực tu luyện."

Thanh Vân tông có bảy ngọn núi, sáu ngọn núi xung quanh dành cho đệ tử ngoại tông, chỉ có đệ tử nội tông mới có thể ở ngọn núi cao nhất. Mà địa phương hoàn cảnh tốt nhất, là cho tông chủ, trưởng lão hộ pháp cùng đệ tử trưởng lão ở.

Mỗi một ngọn núi đều có trưởng lão bình thường tọa trấn, từ sư phụ đệ tử thủ hạ mới tới đệ tử, trên ngọn núi cao nhất là từ đệ tử hộ pháp trưởng lão đến sư phụ của đệ tử nội tông bình thường.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh liền đến phiên Tần Ly. Nàng để Phượng Tiêu cùng Lam U lưu lại trong viện tử, không đi cùng nàng.

"Vị tiếp theo!"

"Số 419, Tần Ly!"

(Thật sự ta không nghĩ cái gì đâu)

Tần Ly nhàn nhạt nói xong, đặt tay trên đá thiên phú. Ngón tay nàng vừa tiếp xúc với đá thiên phú, trên đá liền sáng lên một trận kim quang chói mắt.

Tần Ly mấp máy môi, vốn không định quá nổi bật, ai biết thiên phú căn bản không thể khống chế, nàng cũng không ngờ sẽ bỗng chốc lóng lánh kim quang mạnh như vậy. Vừa mới xem người khác đều là ánh sáng tương đối nhu hòa, sao đến mình lại thay đổi hả?

Kim quang loé lên, người trên quảng trường với hai người phụ trách hai bên đều há to miệng, một bộ biểu cảm khó có thể tin. Rất nhiều người vừa rồi thông qua đắc chí, nhìn đến ánh sáng của Tần Ly tái xanh như ăn phải ruồi bọ.

"Thập...... thập phẩm thiên phú!" Nam nhân trung niên gian nan nhả ra bốn chữ, có điểm tìm không thấy đầu lưỡi. Vẻ mặt của hắn vẫn đầm độn, ánh mắt nhìn Tần Ly tựa như phát hiện trân bảo.

Tần Ly trong lòng bất đắc dĩ, đành phải đi tới bên cạnh, hai nam nhân trung niên đều là một mặt chờ đợi nhìn nàng, những người khác cũng không thiếu tò mò cùng chờ xem nàng chê cười.

Đời chính là như thế, lúc mình thấp kém hơn người khác, luôn hi vọng người kia sẽ không hay ho, do đó tìm một chút tâm lý cân bằng.

Tần Ly ở dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đưa tay đặt lên. Dù sao cũng đã bị chú ý, nàng cũng lười ngụy trang. Hơn nữa nàng cảm thấy mình hiện tại địa vị càng cao, khoảng cách với bọn ca ca sẽ càng gần. Nếu sau này địa vị của nàng ở Thanh Vân tông cao, như vậy chỗ dựa của nàng sẽ lớn hơn.

"Huyền linh hoàng thất giai!" Tốc độ phát âm của nam nhân trung niên rất chậm, vừa nói xong mình cũng có chút không tin, nhưng bia đá biểu hiện sẽ không sai. "Tiểu cô nương, ngươi năm nay bao lớn?"

Tần Ly thật sự không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của hai người, nhỏ giọng trả lời: "Mười lăm tuổi."

Nam nhân trung niên tận lực thu hồi ánh mắt kinh ngạc của mình, ho nhẹ hai tiếng: "Khụ khụ, ngươi đi trước nội tông chờ đi, ngày mai trưởng lão hộ pháp sẽ tự mình lựa chọn đệ tử."

Tần Ly cũng không muốn đứng ở nơi này nữa, đi trở về tiểu viện gọi Phượng Tiêu và Lam U rời phòng khách, sau đó đi tới chỗ nội tông.

Tần Ly được an bày ở một viện tương đối cao, nơi đó dựa vào một thác nước, cảnh sắc hợp lòng người. Viện lớn hơn ở phòng khách, hơn nữa toàn bộ viện chỉ có một mình nàng. Trong viện có một hoa viên nhỏ, vừa vặn có một ít thảo dược, sử dụng đến cũng tương đối tiện. Trong viện có một phòng chính, còn có mấy gian nhà kề. Cái này là chỗ ở của Lam U cùng Phượng Tiêu, bình thường hai người nguyện ý ở trong Huyền giới cũng được, ở trong phòng cũng được.

"Các ngươi cảm thấy nơi này thế nào?" Tần Ly ngồi ở trong viện, nhìn cảnh đẹp núi non hỏi.

Phượng Tiêu và Lam U đều gật đầu, cảm thấy phong cảnh nơi này thật sự không tệ.

Đến ngày thứ hai, sáng sớm Tần Ly bị gọi đến giáo trường trong nội tông, nói là trưởng lão hộ pháp chuẩn bị tuyển nhận đệ tử. Tần Ly để Lam U và Phượng Tiêu ở lại trong viện, sau đó đi đến giáo trường.

Đến giáo trường, phát hiện chỉ có mười người, xem ra người trên hoàng cấp rất ít, hơn nữa nàng có tu vi cao nhất. Chậm rãi đi đến cuối đội, cúi đầu ai cũng chưa nhìn, chờ trưởng lão đến. Dù sao nàng vào môn hạ của trưởng lão nào cũng thế, bởi vì nàng tu luyện công pháp khác mọi người.

Đợi một lát, năm lão nhân mặc áo bào trắng tinh đi tới, mỗi người có hai đệ tử đi theo.

Tần Ly luôn cúi đầu, còn đứng ở cuối cùng, không lập tức nhìn về phía mấy trưởng lão đi tới, ngược lại là hai người theo sau trưởng lão cuối cùng thấy nàng. Một người trong đó là thiếu niên kiêu ngạo, tên còn lại là nam tử ôn nhuận như ngọc.

"Đại sư huynh, dĩ nhiên là nữ nhân kia!" Thiếu niên cắn chặt răng, cơn tức trong lòng lại tới nữa.

Nam tử nhìn Tần Ly trên mặt lộ ra một tia cười yếu ớt, cũng không trả lời thiếu niên.

Tần Ly cảm giác được có người đến, mới ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu thì thấy hai người đứng trước mình. Nàng bĩu môi, không ngờ thật đúng là oan gia ngõ hẹp, lại gặp mặt nhanh như vậy.

Năm vị trưởng lão hộ pháp đứng trước đội ngũ, xem tư chất của mấy thiếu niên thiếu nữ trong đội ngũ, một đám đều mặt mày hớn hở. Không ngờ lần này tuyển nhận đệ tử tư chất tốt như vậy, bọn họ cũng thật vui mừng.

Ở trong Thanh Vân tông, phàm là cấp bậc tăng lên tới cấp tiêu chuẩn là có thể thăng cấp lên trên. Tỷ như đệ tử chưa đến hoàng cấp thông qua tu luyện tấn chức đến hoàng cấp, như vậy là có thể xin đi theo trưởng lão hộ pháp, mà tu vi đến đế cấp có thể xin trở thành trưởng lão. Đương nhiên, quy tắc này cũng thông dụng trong tam đại thế lực khác.

Tu vi trưởng lão hộ pháp đều là đế cấp đỉnh phong đến thánh cấp, mà thực lực tông chủ Thanh Vân tông nghe nói ít nhất cũng đã tới thánh cấp mấy giai.

Bởi vì bọn họ tổng cộng có mười người, bởi vậy mỗi người đều lựa chọn hai đệ tử, Tần Ly và một thiếu nữ tên là Lã Khiết phân đến môn hạ của Phong trưởng lão. Phong trưởng lão được xếp trước nhất trong ngũ đại trưởng lão, xem như trưởng lão tu vi cao nhất và lớn nhất trong ngũ đại trưởng lão.

"Ở môn hạ của lão phu có tám đệ tử, thêm hai người các ngươi vừa vặn mười người. Tần Ly à, về sau ngươi ở trong mười người xếp thứ hai, Lã Khiết xếp thứ năm. Về sau hai người các ngươi ở môn hạ của lão phu tu luyện, nào, gặp qua đại sư huynh và tiểu sư đệ của các ngươi." Phong trưởng lão đưa Tần Ly và Lã Khiết đến trước mặt thiếu niên nóng nảy và nam tử ôn nhuận nói.

Đệ tử môn hạ của trưởng lão đều xếp theo thứ tự tu vi, hiện tại tu vi Tần Ly xếp thứ hai, bởi vậy sẽ thành nhị sư tỷ.

"Thì ra muội tên Tần Ly, ta tên Tiết Duệ, về sau chúng ta sẽ cùng ở môn hạ của sư phụ tu tập, có cái gì cần hỗ trợ đều có thể tới tìm ta."

Thì ra nam nhân này tên Tiết Duệ, Tần Ly gật đầu, xem như chào hỏi hắn.

Thiếu niên không chào hỏi với Tần Ly, mà nhìn về phía Lã Khiết bên cạnh nói: "Ta tên Bạch Việt, chào ngũ sư tỷ." Nói xong, thiếu niên còn cười với Lã Khiết, hai bên má còn có lúm đồng tiền nhỏ.

Lã Khiết cũng đáp lại nụ cười "Chào tiểu sư đệ." Sau đó mỉm cười với Tiết Duệ: "Chào đại sư huynh!"

Tiết Duệ gật đầu, nở nụ cười yếu ớt.

Lã Khiết cảm thấy nam tử này cho nàng một loại cảm giác rất thoải mái, nhìn thấy lần đầu tiên đã có hảo cảm với hắn. Nhưng thấy hắn cũng không nhiệt tình như đối Tần Ly, nụ cười xấu hổ có chút cứng ngắc.

Tần Ly không ngờ thiếu niên nóng tính này cười rộ lên còn rất đẹp mắt, nổi lên tâm tư đùa giỡn. "Tiểu sư đệ, ta cũng là sư tỷ đệ mà."

Bạch Việt thấy sư phụ nhìn hắn, cũng không dám phát hỏa. Tần Ly nhìn qua rõ ràng nhỏ hơn hắn, lại còn phải gọi sư tỷ, trong lòng một vạn lần không đồng ý. Hắn thu hồi tươi cười trên mặt, thấp giọng gọi một tiếng: "Nhị sư tỷ."

"Tiểu sư đệ, đệ chưa ăn cơm à? Tiếng nhỏ quá, vừa rồi đệ nói cái gì cơ, ta không nghe rõ." Tần Ly thấy Bạch Việt tâm không cam tình không nguyện, trong lòng chưa muốn buông tha hắn như vậy. Hoá ra là tạc mao thiếu niên, thậy thích ý mà.

Tạc mao: là chỉ người thường nổi khùng, giãy nảy lên nếu như bị chọc vào.

"Nhị sư tỷ." Bạch Việt cắn chặt răng, lúc này giọng đã lớn hơn một chút.

Tần Ly thấy Bạch Việt ẩn nhẫn mặt đều đỏ, tâm trạng bỗng chốc sáng sủa. Nàng thừa nhận mình hiện tại có chút đùa ác ý, nhưng ai kêu nơi này buồn như vậy chứ, nàng chỉ muốn tìm ít việc vui. "Chào tiểu sư đệ!" . Truyện mới cập nhật

Tiết Duệ vốn cho rằng Tần Ly là loại người tính cách rất lạnh, lại không nghĩ rằng nàng còn một mặt này. Hiện không biết vì sao, trong lòng hắn đột nhiên có chút hâm mộ Bạch Việt, hắn cảm thấy khoảng cách giữa mình với Tần Ly rất xa.

Phong trưởng lão cũng nhìn ra quái dị giữa mấy người, nghĩ rằng sau này mình cũng sẽ không tịch mịch nữa. Nếu Tần Ly biết mình thành việc vui của sư phụ, phỏng chừng cũng cười không nổi.

"Được rồi, các ngươi đã nhận thức, về sau sẽ giúp đỡ lẫn nhau. Hai người vừa tới, rất nhiều thứ phải mau chóng thích ứng. Hôm nay không có chuyện gì, các ngươi có thể trở về." Phong trưởng lão nói xong, dẫn theo Bạch Việt và Tiết Duệ đi.

Tần Ly một đường trở về, trước không trở về chỗ ở, chuẩn bị dạo quanh ngọn núi cao nhất. Hiện tại nàng nói như thế nào cũng là đệ tử nội tông Thanh Vân tông, không thể cả hoàn cảnh trong này cũng không quen thuộc. Thả người bay lên trời cao, chuyển động quanh rìa núi.

Thanh Vân tông không hổ là một trong bốn thế lực lớn, toàn bộ đàn sơn khí thế rất rộng rãi. Nàng thấy trên luyện võ trường còn có người đang tỷ thí, liền đỗ ở chỗ này nhìn một lát.

Xem xong tỷ thí, nàng liền tiếp tục bay trên núi, dù sao cảnh sắc phía trên vẫn đẹp hơn bên dưới. Bay nửa canh giờ, nàng cảm thấy hơi mệt, đáp xuống bên cạnh thác nước. Thác nước không quá lớn, từ thượng phong chảy xuống nơi nàng đáp xuống, nhìn qua tựa như được khảm một dải lục sắc, rất là xinh đẹp. Thác nước để quả thực là một thủy đàm lớn, Tần Ly đi đến thủy đàm.

"Ào ào" một tiếng, một bóng người vọt ra từ trong thủy đàm, một thân y bào màu trắng dán chặt trên người hắn, một đầu tóc đen bị hắn vung ở sau đầu. Tần Ly phát hiện trong thủy đàm là một nam tử, không ngờ nơi này lại còn có người, cước bộ thả chậm.

Nam tử này như tiên tử trong nước xuất hiện trước mặt nàng, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc còn vương bọt nước, ánh mặt trời chiếu xuống, lóng lánh nhiều điểm ngân quang. Mặt hắn có chút gầy yếu, nhưng cũng không khiến người ta có cảm giác nhu nhược. Mi như mực họa, mắt tựa hồ sâu, mũi như huyền đảm, môi hàm chu đan. Hầu kết hình cung xinh đẹp phía dưới nhẹ nhàng mấp máy, giọt nước nhẹ rơi xuống.

Dù sao cũng phải nói, nam nhân này tựa như trích tiên trên trời, chói mắt không giống chân nhân. Trong ấn tượng về nam nhân của nàng, dù là Minh Dạ, cũng không thể so sánh với vẻ ngoài của hắn. Ngũ quan hắn hoàn mỹ không giống chân nhân, trên người còn có một loại tiên khí phiêu dật.

Đoan Mộc Vân Nghệ từ trong thủy đàm lao ra, cảm thấy tâm trạng vô cùng thả lỏng. Vừa mở mắt thì thấy thiếu nữ phía trước sửng sốt, cũng sửng sốt một cái chớp mắt.

"Ngại quá, ta không biết nơi này có người." Tần Ly không ngờ trên đời này lại còn có nam tử mỹ mạo như thế, nàng vừa rồi lại háo sắc. Nàng lập tức xoay người rời đi, trên mặt hơi nóng.

"Chờ một chút!" Đoan Mộc Vân Nghệ từ trong nước lên bờ, dùng linh lực hong khô quần áo và tóc. Hắn đi đến trước mặt Tần Ly, đánh giá một phen, tiếng nói thanh nhuận phát ra giữa đôi môi: "Ngươi là đệ tử mới tới?"

Tần Ly gật đầu nói: "Ta vừa mới bái môn hạ của Phong trưởng lão, vốn đi dạo xung quanh núi, thuận tiện hiểu biết một chút hoàn cảnh trong tông. Vừa rồi đi mệt, thấy nơi này cảnh sắc xinh đẹp, muốn ở đây nghỉ một lát."

Đoan Mộc Vân Nghệ nhìn Tần Ly, thấy biểu cảm nàng không có chút dáng vẻ kệch cỡm, một thân bạch y thanh nhã như liên, khác với nữ tử ngày thường có ý đồ câu dẫn hắn, lòng đề phòng thả xuống. "Ngươi chọn đúng lắm, nơi này quả thật rất đẹp. Ngươi tên là gì?"

"Tần Ly."

"Đoan Mộc Vân Nghệ. Ta cũng rất thích nơi này, thời điểm tâm trạng không tốt sẽ đến thả lỏng một chút." Đoan Mộc Vân Nghệ báo ra tên của mình, nhưng Tần Ly tựa hồ cũng không có phản ứng, hoá ra nàng căn bản là không biết mình.

Tần Ly gật đầu nói: "Vừa rồi ta không quấy rầy ngươi chứ?"

Đoan Mộc Vân Nghệ nhẹ nhàng lắc đầu, bên môi nở một nụ cười yếu ớt, như hoa phù dung nở thấm vào ruột gan.

Tần Ly thấy hắn lắc đầu, không đặt lực chú ý ở trên mặt của hắn. Nàng nhìn thủy đàm nói: "Ngươi không để ý ta ngồi trong này một lát chứ? Vừa rồi bay có chút mệt mỏi."

"Ngươi ngồi đi, ta cũng muốn trở về." Đoan Mộc Vân Nghệ nói xong, liền xoay người rời đi.

Tần Ly thấy hắn phi thân đã không thấy tăm hơi, mấp máy môi. Nam nhân này chẳng những bộ dạng khuynh quốc khuynh thành, cả thực lực cũng mạnh như vậy. Nàng nhìn không thấu thực lực của hắn, ít nhất cũng đã đột phá đế cấp.

Tần Ly đi đến cạnh thủy đàm ngồi xuống, nghe tiếng nước chảy"ào ào", gió nhẹ thổi qua hơi ẩm, hít một hơi thật sâu, cảm thấy nơi này quả thật là địa phương đẹp. Nơi này địa thế rất cao, thực lực hơi chút yếu căn bản không lên được. Hơn nữa có thể hoạt động ở phạm vi này đều là các đệ tử trưởng lão, bởi vậy có thể nói nơi này rất yên tĩnh.

Bộ dáng như Đoan Mộc Vân Nghệ cũng chỉ có thể xuất hiện tại loại địa phương này, trách không được hắn sẽ thích nơi này.

Tần Ly ở bên thủy đàm ngồi một lát, cảm thấy tâm trạng rất thoải mái, liền chuẩn bị đi về trước. Sắc trời cũng không sớm, một lát chắc là đến lúc ăn cơm tối. Lấy địa vị Tần Ly hiện tại ở trong Thanh Vân tông, mỗi ngày đều có chuyên gia đưa hàng hóa đến trong viện.

Nàng phi thân rời thủy đàm, bay về nơi ở. Nơi này lại cách chỗ nàng ở không xa, về sau có thể thường xuyên đến ngồi nghỉ.

Tần Ly vừa bay đến chỗ cách viện không xa, chợt nghe đến phía sau truyền đến một tiếng gầm lên: "Tần Ly, ngươi đứng lại đó cho ta!"

Tần Ly không cần quay đầu cũng biết chủ nhân giọng nói này là ai, ngoài cái tên nóng nảy Bạch Việt, sợ là cũng không có người khác.

Nàng quay người lại, quả nhiên nhìn thấy Bạch Việt một mặt tức giận bay đến trước mặt nàng. "Tiểu sư đệ, thực khéo, chúng ta lại gặp mặt! Nhưng mà hiện tại đệ gọi thẳng tên của sư tỷ, như vậy không quá thỏa đáng rồi? Nói như thế nào ta cũng là nhị sư tỷ của đệ, đệ không lễ phép như vậy không tốt đâu."

"Hừ, cái gì nhị sư tỷ? Ngươi ba lần bốn lượt làm khó ta, hôm nay ta nhất định phải xả mối hận." Bạch Việt vừa nói xong, liền rút ra bảo kiếm bay tới Tần Ly.

Tần Ly thấy Bạch Việt tức giận đến đỏ bừng mặt, đuôi lông mày khẽ nhíu. Thấy trên thân kiếm của hắn lượn lờ chiến khí màu trắng, khí thế bất phàm, xem ra là chân khí.

Nhưng dù hắn có thực lực này, nàng cũng không để vào mắt. Vận dụng không gian lực phi thân đến phía sau hắn, sau đó một tay đoạt kiếm trong tay hắn. "Tiểu sư đệ, chút thực lực này của đệ muốn giáo huấn ta chỉ sợ còn chưa đủ, đề nghị đệ về tu luyện thật tốt rồi tính tiếp!"

- ---

......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play