Chương 854:
Nói về đánh nhau hay là về đông người thì Thẩm Đông Tinh đều không hề sợ, chỉ là đối phương bỗng nhiên đánh đến bất ngờ như vậy nên cần chút thời gian kêu gọi.
“Không cần giúp đỡ, chuyện nhỏ thôi, yên tâm ăn cơm của cậu đi”
Diệp Phi vẫy tay bảo Thẩm Đông Tinh ngồi xuống, còn đi vào bếp lấy canh gà hầm đông trùng hạ thảo ra, múc cho mỗi người một chén canh thơm ngào ngạt.
Chung Thiên Sư, Độc Cô Thương và Miêu Phong Lang cũng không căng thẳng, vẫn sảng khoái ha ha uống canh.
Miêu Phong Lang còn gắp một cái đùi gà, gặm nhấm từng miếng, răng cậu ta rất khỏe, cắn một cái là nước bay khắp nơi.
“Không cần?”
Thẩm Đông Tinh hơi ngẩn ra: “Anh Phàm, nhưng mà đối phương có mấy trăm người lận đó.”
“Tuy biết là các anh đều ghê gớm nhưng mà đối phương xông tới đông như ong vỡ tổ, chắc chắn là sẽ bị thương”
Một đấu một thì Thẩm Đông Tỉnh tin là cả hội Thương Lang cũng sẽ không có ai có thể đụng đến Diệp Phi, dù là hơn mấy chục người cùng tấn công cũng vẫn không thể làm được gì Diệp Phi, nhưng mà có đến mấy trăm người, đối mặt với dao kiếm vô tình không có mắt, ai biết là sẽ bị đánh lén lúc nào chứ.
Trên tivi cũng có nhiều đại cao thủ vẫn suýt bị binh lính đánh chết đấy thôi.
“Bình tĩnh, thật sự là chuyện nhỏ.”
Diệp Phi hơi nghiêng đầu nhìn Miêu Phong Lang: “Phong Lan, uống canh xong thì đi ra ngoài biệt thự xử lý bọn chúng”
Miêu Phong Lang đẩy ghế ra đi về phía cửa lớn.
Diệp Phi hô lên: “Uống chén canh đi đã”
“Không vội, giết hết rồi uống sau.”
Miêu Phong lang ngậm nửa cái đùi gà ngất ngưởng đi ra cổng.
Mẹ kiếp, khí phách vậy sao?
Có được không vậy?
Vẻ mặt Thẩm Đông Tinh nghi ngờ: “Anh Phàm, bên ngoài có hơn mấy trăm người, một mình anh ấy, cũng được sao?”
Diệp Phi vỗ vỗ vai Thẩm Đông Tinh: “Ăn cơm đi, đánh tí là xong ngay thôi.”
Anh còn tiện tay tắt camera.
“Á á á!” Thẩm Đông Tinh đang định nói thì đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết, liên tục không ngừng, cứ như là đua nhau hét vậy.
Tiếng kêu cuối cùng càng chói tai như là tiếng lợn bị chọc tiết, lại còn là tiếng hét trâu bò của Hắc Lang.
Nhưng mà hắn ta cũng chỉ la được ba giây thì sau đó đã dừng.
Một lát sau, toàn bộ ngôi biệt thự trở nên yên lặng, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Diệp Phi và Chung Thiên Sư vốn không thèm quan tâm, thờ ơ lạnh nhạt ngồi gắp đồ ăn ăn cơm, thỉnh thoảng còn hỏi nhau xem ngày mai ăn món gì.
Chưa được bao lâu, Miêu Phong Lang ngậm xương gà quay vào nhà.
Cậu ta ngồi xuống nhổ xương gà ra, bưng canh lên uống.
“Xử lý xong rồi?”
“Đậu xanh, anh đóng kịch đúng không?”
Giết mấy trăm con gà cũng không thể nhanh như vậy”
Thẩm Đông Tinh không kiêm được la lên, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài tìm hiểu đầu đuôi.
Vừa ra khỏi cửa thì hắn đã bị chấn động.
Xác người đầy đất…