Chương 799:
“Đừng đọc máy cái tiểu thuyết vỉa hè rồi ra lòe người, như vậy sẽ khiến cậu mất mặt đó, sẽ phải trả giá lớn”
“Người trẻ tuổi muốn có thành tựu, quan trọng nhất là kiến thức thực, một mực dốc sức làm, chứ không phải kiêu căng tự tại”
“Nếu không, sớm muộn gì cũng không làm nên trò trống gì, còn uổng công ông Chu tin tưởng”
Hoa Thanh Phong khiển trách Diệp Phi, còn nhắc nhở ông Chu đừng nên bị lừa gạt.
Tống Kim Ngọc nghi ngờ nhìn Chu Trường Sinh: “Ông Chu, anh bạn nhỏ này là ở bệnh viện nào…”
Chu Trường Sinh cười nhạt một tiếng: “Tôi mời từ Long Đô tới, không phải tên lừa gạt gì”
Trần Tế Giới dán lên Diệp Phi một cái nhãn hiệu: “Không phải lừa đảo thì là tên nhãi ranh miệng còn hôi sữa rồi?”
“Ông Hoa không tin, cứ việc hạ châm”“
“Ngay khi mũi châm thứ chín hạ xuống, ông Tống sẽ run rẩy toàn thân, mắt lồi ra, máu trào ra từ miệng rồi cuộn tròn người mà chết”
Diệp Phi không cho Hoa Thanh Phong mặt mũi nào: “Bởi vì tám châm trước là dùng để khơi thông, còn châm thứ chín mà ông tính ra là đang chặn lại.”
“Máu và tỉnh khí được tám châm trước khơi thông, đang tính chảy tràn ra cơ thể, lại bị châm thứ chín này của ông mù quáng chặn lại.”
“Hậu quả là khí huyết bị nghịch, nội tạng bị tổn thương, tính mạng không được đảm bảo”
Diệp Phi phớt lờ ánh nhìn thù địch của hàng chục người, một hơi nói ra các triệu chứng và lý do.
Đám nữ quyến nhà họ Tống sửng sốt khi nghe lời nói tràn đầy tự tin của Diệp Phi nhưng nhanh chóng tỏ ra khinh thường.
Tuổi này của Diệp Phi, đừng nói là kiến thức về Tam Tài thông u, đoán chừng châm cứu cũng không biết, lấy gì ra mà chất vấn Hoa Thanh Phong?
Trần Tế Giới hừ một tiếng: “Tuổi còn trẻ, học không tốt sẽ đi lừa người.”
Hoa Thanh Phong trong lòng nhẩm qua một lần châm pháp, rồi nói với Diệp Phi: “Cậu trai trẻ, hôm nay tôi sẽ để cho cậu thấy châm thứ chín này rốt cuộc hại người hay cứu người.”
“Châm này hạ xuống, nếu ông Tống có việc gì, tôi sẽ đưa Thanh Phong Đường ở Long Đô cho cậu.”
“Nếu ông Tống không sao, sau này cậu không được hành nghề y, để không làm hại người khác và bản thân, cũng như gây phiền phức cho ông Chu”
Ông ta trực tiếp đánh cuộc với Diệp Phi: “Cậu trai trẻ, dám ứng chiến không?”
Tống Kim Ngọc bận bịu hòa giải: “Ông Hoa bớt giận, người trẻ không hiểu chuyện, được rồi, được rồi…”
“Chuyện khác có thể tính, nghi ngờ y thuật của tôi thì không được.”
Ánh mắt Hoa Thanh Phong lạnh lẽo nhìn Diệp Phi: “Không phải nghi ngờ châm thứ chín là tôi phỏng đoán sao? Đứng ra ứng chiến với tôi đi”
Trần Tế Giới và tất cả họ đều nhìn Diệp Phi với vẻ chế nhạo, họ không nghĩ rằng anh ấy có đủ dũng khí để chiến đấu, dù sao thì một kẻ nói dối sẽ không dám nhìn ra sự thật.
Một số nữ quyến nhà họ Tống cũng bĩu môi, tin rằng Diệp.
Phi sắp làm rùa rụt đầu”
Một người danh tiếng được quốc gia công nhận không phải người mà Diệp Phi có thể khiêu chiến.
Chu Trường Sinh hơi cau mày, nhưng Diệp Phi đã ngăn ông lại khi ông cố gắng nói điều gì đó.
Diệp Phi mỉm cười: “Được, nếu như châm thứ chín của ông Hoa không có chuyện gì, sau này tôi không luyện dược nữa, tôi về nông thôn ở”
“Một lời đã định”
Hoa Thanh Phong cũng ngăn Tống Kim Ngọc nói, sau đó châm cho Tống Vạn Tam mũi thứ chín.
Một loạt thao tác, nhanh chóng trên người Tống Vạn Tam có thêm một đường đỏ, khiến sắc mặt của ông cụ càng thêm đỏ bừng.
Hai cánh tay gầy cũng bắt đầu run run, khiến người ta cảm nhận được sức sống.
Diệp Phi phát hiện, y tá trung niên mập mạp vốn dĩ rất căng thẳng, nay đã trở lại vẻ đờ đẫn ban đầu.
“Thật tuyệt, thật tuyệt, tình hình của ông Tống đã được cải thiện: “Lâu rồi chưa nhìn thấy vẻ hồng hào như vậy, đây là khí huyết đã vận hành, cũng là sức sống”