CHương 773:

 

Diệp Phi nhìn về phía bầu trời đang dần tối: “Tôi sẽ để anh ta đi đoàn tụ với Triệu Nhược Sương nhanh thôi.”

 

“Diệp Phi, tiếp theo đây chúng ta phải làm sao?”

 

Tống Hồng Nhan dựa vào người Diệp Phi, chớp đôi mắt xinh đẹp nói: “Bây giờ chị không có chỗ dựa nào cả, chỉ có thể gửi hy vọng vào cậu thôi.”

 

Nhìn cô gái yếu ớt lạc lõng, Diệp Phi thật sự có nỗi xúc động muốn nuốt một phát vào bụng.

 

Yêu tinh này, lúc nào cũng hiểu được dịu dàng là vũ khí lớn nhất của phụ nữ, rõ ràng trong tay vẫn còn tập đoàn Ngũ Hồ và Vân Đỉnh hội, lại tỏ vẻ như để người khác tùy ý chém giết.

 

Nhưng anh có thể áp chế lửa cháy trong lòng rất nhanh, nhìn Tống Hồng Nhan cười nói: “Hôm nay chị nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai, chị đưa tôi đi gặp ông ngoại chị.”

 

“Cái gì Triệu Cái Thế, cái gì mà Tống Kim Ngọc, cái gì mà trúng độc chết người, chỉ cần trị khỏi bệnh cho ông ngoại chị, những vấn đề này đều sẽ được giải quyết hết”

 

Diệp Phi nhìn thẳng vào trọng tâm vấn đề: “Cả thế cục của nhà họ Tống, ông ngoại chị là người thấy rõ nhất”

 

Đương nhiên, anh còn một câu chưa nói, bệnh tình của Tống Vạn Tam đã bên bờ sống chết rồi, nếu không chuyện điều tra sẽ không kéo dài thế này mãi.

 

Cho nên anh phải nhanh chóng trị khỏi cho Tống Vạn Tam.

 

“Đi gặp ông ngoại chị?”

 

Mắt Tống Hồng Nhan sáng lên, sau đó võ đầu một cái: “Đúng nhỉ, cậu là thần y, chắc chắn có thể khiến ông chị khỏe lại”

 

“Ưm à…” Cô lại hôn Diệp Phi một cái: “Thưởng cho cậu thêm một cái.”

 

Diệp Phi vò vò đầu, bỏ người phụ nữ xuống, thay đổi cách nói chuyện: “Tôi đưa chị đến khách sạn Như Ý nghỉ ngơi, ngày mai cùng nhau đi gặp ông ngoại chị. “

 

Anh vốn định về biệt thự Phi Long, nhưng sợ là ngũ lôi của Chung Thiên Sư sẽ làm ồn, hơn nữa còn có Tống Đại Trung và Mễ Nhi theo cùng, nên quyết định đến khách sạn ngủ một đêm.

 

Tống Hồng Nhan ôm lấy cánh tay của Do gật đầu lia lịa: “Ừm, nghe theo cậu hết, có cậu ở đây, chị có thể ngủ một giấc ngon rš Diệp Phi cười đang muốn nói gì đó thì điện thoại lại reo lên, một dòng tin nhắn hiện lên, mở ra xem là Đường Kỳ Kỳ hỏi mình đang ở đâu.

 

Diệp Phi thuận tay định vị cho cô ấy thấy mình ở khách sạn Như Ý, nói có chút chuyện cần xử lý.

 

Đường Kỳ Kỳ ừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

 

Do cũng không để ý, liếc nhìn bầu trời một cái, tối đen không gì bằng, không có mưa nhưng mang theo một làn gió lạnh.

 

Tốc độ xe trở nên chậm đi trong vô hình.

 

Ba mươi phút sau, xe dừng lại ở khách sạn Như Ý, Tống Hồng Nhan bước ra trước, quét mắt nhìn xung quanh rồi nheo mắt.

 

“Chú Trung, chú ở 802, Mê Nhi 804, mật khẩu mở cửa đều là sáu số tám”

 

Diệp Phi nói những phòng đã được Thẩm Đông Tỉnh mở nói cho họ nghe, sau đó lại nhìn Tống Hồng Nhan: “Chị ở 803, không cần lo về chuyện an toàn, sẽ có người của liên đoàn võ thuật bảo vệ mấy người”

 

Nghe xong câu này, bọn Tống Đại Trung hơi kinh ngạc, không ngờ Diệp Phi có thể điều người của liên đoàn võ thuật đến.

 

“Ai da” Lúc Diệp Phi đưa thẻ phòng cho Tống Hồng Nhan, chân Tống Hồng Nhan đột nhiên bị trật, giãm phải bậc thềm trống, cả người mất trọng tâm quỳ một gối xuống đất.

 

Đầu gối đỏ lên trong tức khắc.

 

Do vội tiến lên đỡ cô: “Có sao không?”

 

“Không sao, chỉ là đầu gối đau quá”

 

Tống Hồng Nhan đáng thương nhìn Diệp Phi: “Không sao, chị có thể nhích lên phòng được. “

 

Do đỡ cô chầm chậm bước vào sảnh lớn: “Ngã thế này mà còn nhích?

 

Nhích đến tối à?

 

Tôi đỡ chị vào.”

 

Tống Hồng Nhan dựa hẳn hoàn toàn vào người Diệp Phi, để Diệp Phi nửa đỡ nửa bế cô tiến về trước.

 

Cô trầm mê cảm giác động chạm quen thuộc khiến người †a mềm nhũn cả người này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play