Chương 771:

 

“Nếu không, ngày mai tôi tự mình đến nhà họ Tống đòi lại…

 

“Nói xong, anh đá văng Triệu Cái Thế ra.

 

Triệu Cái Thế chút nữa là tức chết, đi nhà họ Tống đòi công đạo?

 

Mày là cái gì chứ hả?

 

Chỉ là có tức giận cách mấy, bây giờ họ cũng chỉ có thể cúi đầu chấp nhận… năng lực chiến đấu của họ thua Diệp Phi quá nhiều.

 

Triệu Cái Thế có nảy ra ý định gọi điện thoại cho cảnh sát, nhưng lại sợ Diệp Phi chó cùng bứt dậu giết luôn cả mình, nên định đợi sau khi thoát khỏi nguy hiểm rồi tính tiếp.

 

“Cút đi”

 

Diệp Phi để bọn Triệu Cái Thế đi.

 

Diệp Phi không ở lại hiện trường lâu, sau gọi điện thoại bảo Thẩm Đông Hưng thu dọn tàn cuộc, anh liền kéo bọn Tống Hồng Nhan lên một chiếc xe thương vụ.

 

“Em Phi, cảm ơn em”

 

Vừa vào xe, Tống Hồng Nhan cũng không kiêng kị gì mà ôm chặt lấy Diệp Phi dịu dàng nói: “Nếu không phải cậu đến kịp lúc, có lẽ kết cuộc của chị sẽ rất thảm hại.”

 

Mặc dù Diệp Phi biết cô chắc chắn còn cách để tự bảo vệ mình, bây giờ thể hiện ra vẻ đáng thương như vậy chỉ là đang làm nũng thôi, nhưng con tim vẫn không kìm được mà xao động.

 

Mùi hương mờ ám ập vào cánh mũi, đập vào mắt là cảnh tượng đủ để khiến cho tất cả đàn ông trên đời này thần hồn điên đảo.

 

Núi tuyết lúc ẩn lúc hiện, miệng nhỏ hít thở không khí như hoa lan, con ngươi dập dờn nước trêu lòng người.

 

Người phụ nữ này là vậy đấy, mỗi bước chân nhấc tay cũng có trăm kiểu phong tình, trăm ngàn mê hoặc.

 

Diệp Phi cười: “Không sao là tốt rồi…” nhìn người đàn ông đã ngưỡng nộ từ lâu, ánh mắt như sao của Tống Hồng Nhan lay động, kích động không gì bằng.

 

Cô cười đen tối, một mái tóc dài, vươn hai cánh tay ra, bỗng dưng ôm lấy cổ của Diệp Phi.

 

Ngẩng cằm lên, hôn Diệp Phi!

 

“Chị phải thưởng cho em thật hậu hĩnh mới được”

 

Gương mặt xinh đẹp thật sự là sắc tựa đào hoa.

 

Hô hấp vô hình của Diệp Phi gấp gáp, ngay sau đó giật mình, dùng ngón tay ngăn cái miệng nhỏ dụ người của cô.

 

“Phần thưởng nói sau đi, chị nói là rốt cuộc giữa các người đã xảy ra chuyện gì với tôi trước đã?”

 

Không nói chuyện chính, Diệp Phi sợ mình sẽ không kìm nổi xúc động.

 

“Tên nhát như cáy này…” Tống Hồng Nhan liếc Diệp Phi một cái, biểu cảm có phần đau khổ như chưa thỏa mãn dục vọng: “Cậu đã ly hôn rồi, còn có giới hạn gì nữa chứ? Còn nhớ đến cô ta sao?”

 

Cô ta đương nên ý chỉ Đường Nhược Tuyết.

 

Không đợi được câu trả lời của Diệp Phi, Tống Hồng Nhan nghĩ đến Đường Nhược Tuyết, trái tim hoảng loạn lạ lùng, còn có một vẻ thất vọng như mấy đi.

 

Bản thân cô cũng không hiểu, mỗi lần nói đến Đường Nhược Tuyết, đa số là cô sẽ mất hồn khiến lòng tin bắt lấy được Diệp Phi vỡ vụn.

 

Diệp Phi nhìn cô cười nhẹ một tiếng: “Tôi chỉ muốn có thể cứu dì ra sớm nhất có thể thôi”

 

Tống Hồng Nhan thu lại tâm trạng hỗn loạn của mình, sau đó sa vào lòng Diệp Phi nói: “Cậu bảo mẹ tôi mang thất tinh tục mệnh đơn về, tuần trước, tuần trước độc chết hai đứa chắt nhà họ Tống…”

 

“Thất tỉnh tục minh đơn có độc sao?”

 

Nghe xong câu này, cơ thể Diệp Phi chấn động, sau đó mạnh mẽ lắc đầu: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.”

 

“Cho dù thuốc này không có hiệu quả cũng không thể có độc được, đều được tạo thành từ thảo dược trung y, tuyệt đối không thể độc chết người được”

 

“Hơn nữa mấy người bà Hùng cũng chứng kiến thuốc có khả năng diệt trừ sâu độc.”

 

Giọng điệu của Diệp Phi có vẻ tự tin: “Sao có thể biến thành thuốc độc được?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play