Chương 762:

 

Anh ta quen biết rộng vậy à?

 

Cô suy nghĩ có nên hay không khuyên nhủ cha mình trả Diệp Phi về không, có thể cho anh ta chút tiền rồi tống trở lại Trung Hải.

 

“Tôi sẽ không xin lỗi, bởi vì hai bản hợp đồng này, tôi có thể giải quyết, không có vấn đề gì hết”

 

Diệp Phi bình tĩnh kéo một cái ghế rồi ngồi xuống: “Mấy người cứ từ từ, đợi một chút, hai người kia rất nhanh sẽ tới đây”

 

“Giám đốc Nguyên, nhớ rõ những lời anh vừa hứa, hai bản hợp đồng ký xong chuyển tôi thành nhân viên chính thức, hợp đồng ký được sau đó phải được trích phần trăm”

 

Anh cười rồi nhắc Vương Tông Nguyên thêm một câu: “Đúng rồi, tôi còn không dùng hết một tuần lễ nữa, không thưởng gì sao?”

 

“Được, tôi đồng ý với anh, cái gì đã hứa thì tôi sẽ làm”

 

Vương Tông Nguyên cười ha hả, hắn ta còn cho Diệp Phi một like: “Nhưng tôi cũng có điều này cần phải nói, nếu hôm nay không xử lý xong hai bản hợp đồng này thì anh lập tức cuốn xéo”

 

Hắn ta quát lên: “Tập đoàn Như Ý không cần loại nhân viên thậm chí không biết vị trí mình ở đâu”

 

Diệp Phi chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Được, cứ vậy mà làm”

 

“Diệp Phi, từ khi nào anh lại trở nên như vậy chứ?”

 

Gương mặt Lý Mạt Mạt tràn trề thất vọng: “Lẽ ra tôi không nên giới thiệu anh tới đây, anh làm cho tôi thật mất mặt”

 

“Tôi biết rõ trong lòng anh còn có ý với tôi, muốn thể hiện bản lĩnh trước mặt tôi để tôi nhìn anh với con mắt khác hay tiếp nhận anh”

 

“Tôi hiểu tâm trạng của anh thế nào, nhưng anh không nên trở thành kẻ sĩ diện hão như vậy…”

 

“Anh làm vậy chỉ khiến tôi càng thêm chán ghét anh thôi”

 

“Hơn nữa trước đây tôi đã nói rõ ràng rồi, tôi với anh là không thể nào, cuộc hứa hôn năm đó chỉ là do cha tôi say rượu nói bừa thôi, ngay từ đầu đã không có bất kỳ giá trị nào”

 

“Anh cứ khư khư giữ lấy cái lời hứa vớ vẩn ấy mà theo tôi không buông thật sự quá nhảm nhí”

 

Trong lòng của Lý Mạt Mạt, Diệp Phi đã trở thành một kẻ không ra gì, kẻ không biết xấu hổ, cắn mãi không nhả cái lời hứa suông kia suốt mấy thập niên, Diệp Phi này sao không nhìn lại bản thân mình là ai chứ?

 

Lý Mạt Mạt cô là người mà Diệp Phi có thể mơ ước có được ư?

 

“Mạt Mạt, em đừng nóng giận, chỉ một giờ thôi mà, đợi một chút là được, đến lúc đó anh nhất định đuổi tên ngày khỏi công ty”

 

Vương Tông Nguyên tranh thủ mọi cơ hội để lấy lòng Lý Mạt Mạt, hắn ta bưng cho cô một lý trà và trấn an: “Em đã hết lòng giúp đỡ anh ta rồi, tất cả đều do anh ta tự làm tự chịu thôi, nên cha mẹ hỏi em cũng không cần áy náy”

 

Mấy nữ nhân viên nhìn Lý Mạt Mạt với ánh mắt thông cảm, bị loại người như Diệp Phi quấn lấy không tha, người ta đã giúp đỡ như thế rồi mà còn không biết điều, thậm chí còn làm mấy trò nực cười khiến người ta mất hết mặt mũi.

 

“Giám đốc Nguyên không đuổi nổi tôi đi đâu”

 

Diệp Phi thong dong rót một chén trà ấm, bình tĩnh nhấm nháp.

 

“Diệp Phi, đừng làm màu làm mè nữa”

 

Hơi thở Lý Mạt Mạt dần bình tĩnh lại, dáng vẻ đây chán nản nói: “Anh đi đi, không cần để giám đôc Nguyên tự mình đuổi đi đâu, anh chừa cho tôi chút mặt mũi được khô…” Lý Mạt Mạt đã vô cùng thất vọng về Diệp Phi.

 

“Ting…” Đúng lúc này, cửa thang máy đột nhiên mở ra, sau đó có một đám người ăn mặc ngăn nắp từ trong đó đi ra.

 

Người đi đầu tiên là hai người có dáng người tương tự nhau, đều có khí tràng mạnh mẽ, là hai người phụ nữ vô cùng xinh là đồ hiệu đẳng cấp quốc tế, cao ngạo, kiêu sa, sang trọng như một viên đá quý lấp lánh khiến người ta chỉ dám từ xa ngắm nhìn, không dám lại gần nửa bước.

 

Hai người đều đang đeo kính râm to bản, sóng vai nhau đi đến, chỉ một nụ cười hay cái nhíu mày thôi cũng hấp dẫn vô số ánh nhìn.

 

Hai người đẩy cửa bước vào, đồng thời tháo xuống cặp kính râm, để lộ ra khuôn mặt tỉnh xảo của mình.

 

Hai người này chính là Tô Như Hoa và Trần Sơ Nhiên.

 

“Xin hỏi anh Diệp Phi có đang ở đây không?”

 

“Chúng tôi đến đây ký ra hạn hợp đồng…” Mười mấy nhân viên trong phòng đều trợn tròn mắt nhìn tình cảnh trước mặt, đúng là bị dọa tới ngây người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play