Chương 480:

 

Hùng Thiên Nam khoát tay với bè cánh của mình, lên tiếng: “Chào mọi người”

 

Hai trăm người đồng thời đáp lại: “Chào cậu Nam”

 

Dáng người Hùng Thiên Nam thẳng tắp, khuôn mặt căng tràn sức sống. Giờ phút này, anh ta cảm giác mình là chúa tể đang đứng trên đỉnh cao của kim tự tháp, ai ai cũng phải ngước nhìn lên anh ta.

 

Lúc này đang có không biết bao nhiêu cô gái nhìn Hùng Thiên Nam bằng ánh mắt chăm chú đầy si mê. Cũng phải thôi, vì phái nữ hay có xu hướng khát vọng được một người đàn ông mạnh mẽ cao lớn che chở cho mình mà.

 

Hùng Thiên Nam ngẩng mặt lên thật cao ngạo mà nhìn đám người Diệp Phi và Hoàng Tam Trọng, ngạo nghẽ lên tiếng: “Diệp Phi, tao cho bọn mày một cơ hội cuối cùng. Quỳ xuống đất, dập đầu nhận lỗi, tự cắt hai chân rồi đưa Đường Kỳ Kỳ lên giường tao, tao sẽ tha cho mày một mạng.”

 

Diệp Phi nheo mắt lại, đáp: “Giờ tao đã quyết định sẽ cắt cả tay lẫn chân của mày”

 

“Diệp Phi, tao nói cho mày biết…” Hùng Thiên Nam gào vào mặt Diệp Phi: “Đừng có mà kiêu ngạo trước mặt tao, Hoàng Tam Trọng không bảo vệ được mày đâu, Hoàng Tam Trọng cũng thế”

 

Hoàng Tam Trọng ngậm điếu thuốc lá, nhìn Hùng Thiên Nam bằng ánh mắt như nhìn một tên ngu xuẩn, thầm nghĩ: “Đúng là thằng điên, mày không thấy được sự tài giỏi của anh Phi à?”

 

“Nếu như chỉ có mấy kẻ này đến đây, với chút khả năng nhỏ nhặt của lũ chúng nó…” Diệp Phi liếc mắt nhìn xung quanh, nói: “Hùng Thiên Nam, hai cái chân và hai cái tay của mày, tao lấy chắc rồi”

 

“Quá cuồng vọng!” Hùng Thiên Nam giận quá hóa cười: “Lát nữa thôi, tao sẽ cho mày biết hậu quả khi chọc giận tao là thế nào”

 

“Hậu quả?” Diệp Phi lạnh lùng cười: “Không phải hậu quả đó là tát mày hai cái, đập hai chai rượu lên đầu mày sao?”

 

“Khốn kiếp, còn dám phách lối nữa à?” Trương Huyền cầm điện thoại lên, quát: “Chú họ tao sẽ tới ngay thôi, lát nữa mày sẽ được chiêm ngưỡng sức mạnh của chú ấy”

 

Anh ta thật sự rất điên máu, một tên bác sĩ quèn mà cũng dám cả gan đe dọa bọn chúng sao!

 

Diệp Phi cười: “Thế à? Tao nghĩ, chú họ của mày sẽ khiến bọn mày thất vọng rồi.”

 

“Rùm…

 

Lúc này, lại có một đoàn xe hơi chạy tới, tổng cộng có mười chiếc Lincoln đen tuyền, tuy được lái với tốc độ không nhanh không chậm nhưng khí thế lại vô cùng mạnh mẽ.

 

Mười chiếc Lincoln đó đi ngang qua đám người mà tiến vào bãi đậu xe, sau đó dừng ở gần nơi Hùng Thiên Nam và Trương Huyền đang đứng.

 

“Cạch, cạch”“

 

Cửa xe mở ra, có ba mươi sáu người đàn ông cao to lực lưỡng mặc đồ tây màu đen bước ra, phần túi bên hông phồng lên, hai quả đấm to lớn vững vàng đặt ở hai bên người, vừa nhìn đã biết họ chuyên làm vệ sĩ hoặc tay đấm đá cho người khác. Khi thế của họ hoàn toàn cách xa lũ bè bạn của Hùng Thiên Nam và Trương Huyền.

 

Tiếp đó lại có một người đàn ông trung niên bước ra, ông †a mặc bộ đồ vest màu đỏ, tay cầm vòng châu Phật, mặt mũi hồng hào. Đó chính là Triệu Hồng Quang.

 

Tỏa ra khí thế hùng hậu khắp người, Triệu Hồng Quang không coi ai ra gì mà tiến về phía trước, những người đang vô tình chặn đường ông ta cũng như chim sợ cành cong mà lập tức tránh ra.

 

“Chú họ, chú đến rồi ạ”

 

Không đợi Triệu Hồng Quang dùng khí thế phong tỏa lấy Diệp Phi, hai mắt Trương Huyền đã sáng lên, anh ta sải bước đi qua chào đón chú họ mình: “Chú tới đúng lúc quá, có một tên không có mắt tới khiêu khích bọn cháu, còn làm cháu và cậu Nam bị thương nữa”

 

“Gã ta kiêu căng phách lối lắm, không chỉ khích bọn cháu gọi thêm người đến mà còn muốn làm gãy tay chân của cháu và cậu Nam nữa. Cháu nói chú họ của cháu tên Triệu Hồng Quang, thế mà gã ta lại chỉ xem chú họ là một quả bóng nhỏ bé thôi”

 

Trương Huyền thêm mắm dặm muối, nhất quyết muốn đồn Diệp Phi vào chỗ chết.

 

Sở dĩ Trương Huyền mời Triệu Hồng Quang đến đây là để có thể nghiền ép Diệp Phi trên mọi khía cạnh, khiến cho anh không thể có cơ hội được phản kháng.

 

Hùng Thiên Nam thấy Triệu Hồng Quang đã đến thì trong lòng càng thấy tự tin hơn. Cô bạn gái bên cạnh anh ta thấy Triệu Hồng Quang và những người khác đến thì hai mắt cũng sáng lên, vì những người này đều có xuất thân là quân đội chính quy.

 

Sau đó, những cô gái đó nhìn về phía Phi với vẻ mặt kiêu ngạo, nghĩ: “Tên này sắp xong rồi, vừa rồi gã ta dám hống hách trong hội quán thế nào thì ra đây sẽ phải co đầu rụt cổ thế đấy thôi. Con rùa thì chính là con rùa, vĩnh viễn không thể đối đầu với những người tai to mặt lớn”

 

“Vậy à?” Nghe cháu trai mình nói vậy, trong mắt Triệu Hồng Quang lóe lên một tia lạnh lẽo. Ông ta nắm lấy vòng ngọc Phật, lạnh lùng cười nói: “Tên khốn nạn nào dám xấc xược với tôi đấy? Không muốn sống nữa à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play