Nếu Nailia không nói sai đâu?

Cái bình thủy tinh đắt đỏ không phải do Nailia mang đi, mà là… do Umarcie thì sao?

Hắc Vu đến vì Nailia, kết quả cuối cùng là Umarcie đã chiếm được Nailia.

Rõ ràng không ai từng hoài nghi cô ta.

Howard nhíu mày suy tư trong chốc lát, sau đó gọi người chuyển ghi chép đi lại của Umarcie đến.

Ông lấy ra hai tấm bản đồ da dê, ném một cây bút lông ngỗng cho Ylang: “Cô đánh dấu toàn bộ nơi từng bộc phát ôn dịch ra. Dựa theo trình tự thời gian, màu từ nhạt đến đậm.”

Còn ông tức thì cắn một cây bút lông ngỗng khác, nhìn ghi chép đi lại của Umarcie, vòng trên tấm bản đồ khác những nơi Umarcie từng dừng lại.

Ylang thở dài: “Ngài cứ tin tôi như vậy, cho là tôi nhìn một cái tin tức là có thể nhớ kỹ nhiều điểm gặp ôn dịch vậy sao?”

Howard vẻ ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Cái này đơn giản hơn lặng yên chép trọn vẹn một phương trình nguyên tố ma pháp gấp vạn lần.”

Ylang: “…” Khó trách ông cho nàng cơ hội cùng tra án, hoá ra là bởi vì màn “biểu diễn” lần trước tại trang viên của Louis.

Hai người nhanh chóng vòng từng khu nhỏ trên bản đồ.

Hai bản đồ đặt tới cùng một chỗ…

Vòng đen chằng chịt gần như hoàn toàn trùng khớp, kể cả độ đậm nhạt! Nói cách khác, Umarcie ở đâu, gần đó sẽ nhanh chóng bộc phát ôn dịch.

Ylang và Howard cùng hít một hơi lạnh.

Cái này không thể dùng từ “khéo léo” để giải thích.

“Umarcie có thể quang minh chính đại tiếp cận bất cứ đội ngũ, để lại bình thuỷ tinh mà không khiến người hoài nghi, sau đó lại bằng vào kinh nghiệm giải quyết hậu quả phong phú để xông lên đầu tiên, lấy đi nó.” Ylang thở nhẹ nói, “Nếu Umarcie là Hắc Vu, bình thủy tinh kia là công cụ thả ôn dịch, vậy cô ta hoàn toàn có thể không tốn sức tiêu diệt từng đội quân.”

“Còn biến thành công thần.” Howard nheo mắt, “Đồ ma giả cuối cùng biến thành ác ma?”

“Đây là lý do không còn một người sống.” Ánh mắt Ylang ngốc trệ, “Bởi vì chỉ có người quen mới có thể vào giữa đội ngũ mà khiến người khác không phòng bị.”

Howard cong khóe miệng: “Vậy đáp án lực lượng siêu tự nhiên đã có, không phải bá tước ma cà rồng có thể dịch chuyển tức thời đến trước mặt.”

Ylang buông tay: “Sao ngài cứ như không bỏ qua chuyện này nhỉ.”

“Sao cô bắt đầu hoài nghi Umarcie Kyle?” Howard tò mò hỏi, “Cô rất thưởng thức cô ta. Thưởng thức thường khiến người mù quáng.”

Ylang suy tư lát: “Có lẽ cũng nên cảm ơn đại tiểu thư Babic.”

Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Trước khi rời khỏi trang viên, nàng vô tình nghe thấy một cô gái quý tộc mập mạp nói một câu, đúng là lời Babic đánh giá Umarcie.

“Đồ dối trá hèn hạ như Umarcie Kyle đáng đời bị như vậy! Tôi đã sớm nói cô ta tuyệt đối không phải thứ gì tốt! Trời, các người chẳng lẽ không ngửi thấy, dưới quần cô ta toàn là mùi cỏ rêu hư thối sao!”

“Thành kiến.” Ylang quan sát đại sảnh toà thị chính trên bậc thang, “Ngay từ đầu, tôi có thành kiến với Babic. Nhưng vừa thấy tin tức ngài cho tôi, kiến thức sự quả cảm nhanh nhẹn của vị đại tiểu thư này, tôi ném đi thành kiến, thử… lại xem kỹ Umarcie.”

“Babic đã chết.” Howard nói, “Trong đại sảnh có quá nhiều người, cô ta không có khả năng không bị nhiễm.”

“Đúng vậy.” Mắt Ylang nóng lên, “Có lẽ trên thanh súng trong tay cô ấy toàn là máu của mình.”

Vị nữ quan viên bị tất cả mọi người nhận định là kiêu căng cứng đầu thật ra lại là một chiến sĩ chính thức.

Howard nhìn cánh cửa gỗ màu đen mở hờ.

Không ai biết, lúc này đại công tước đưa ra một quyết định ảnh hưởng sâu xa.

Ông bỏ thành kiến với phái nữ đi, dùng một ánh mắt khách quan, công chính khác đi nhìn họ, đặt họ ở địa vi ngang hàng với nam.

“Roland Babic, tuy chưa từng gặp mặt, nhưng trong lòng tôi đã có bóng dáng sinh động của cô.” Ylang mín môi, nuốt xuống sự chua xót.

“Tạm thời không nên đánh rắn động cỏ.” Howard bình tĩnh mà nói, “Hắc Vu rất nguy hiểm. Tra rõ thủ đoạn của cô ta trước đã.”

“Vâng!” Ylang gật đầu mạnh.

Cả tòa nhà nhanh chóng được dọn sạch sẽ.

Các kỵ sĩ mở mọi cửa sổ, cách ly tại chỗ đất trống dưới bậc thang một giờ, sau đó mới tiếp cận mọi người.

“Chị họ!” Một thiếu nữ mặc váy xanh nhạt nhào vào lòng Umarcie, “Xin lỗi chị, em sai rồi, em sai rồi, em không dám đi tìm Babic, em tránh về trong nhà. Bọn họ nói cho em biết, chị cho rằng em ở bên trong, xông vào cứu em… Huhu chị, đều là em không tốt! Em chỉ muốn tại kiếm chút mặt mũi trước mặt mọi người, em thật sự không muốn đoạt Nailia với chị, thật đấy! Chỉ có chị tốt với em nhất, chỉ có chị!”

“Được rồi, không có việc gì là tốt rồi.” Umarcie vuốt tóc của cô, “Douniasha, về sau chúng ta sẽ ở chung như trước.”

“Babic đã chết thật rồi sao?” Douniasha cẩn thận hỏi.

“Đúng vậy,” Umarcie thở dài, “Phút cuối cùng cô ấy là một anh hùng, chị nghĩ cuộc đời này chị sẽ không quên cô ấy.”

Douniasha đỏ mắt, đặt cằm trên vai Umarcie.

Khoé môi Umarcie hiện nụ cười như có như không.

Cách đó không xa, một giọng dễ nghe lại có chút nhát gan vang lên: “Umarcie…”

Umarcie nhìn lại, trông thấy Nailia bị hai thị vệ kẹp cánh tay.

“Umarcie, anh biết mình sai rồi, xin cho anh thời gian để chứng minh hết thảy! Anh thề, tình yêu của anh với em là thật, tuyệt đối không có chút dị tâm!”

“Ừ, em tin anh.”

Howard bình tĩnh phất phất tay, để thị vệ thả Nailia.

Đôi người yêu này ôm nhau.

10 phút sau, hai bóng hình cao lớn thần không biết quỷ không hay đi vào bên Howard. Bọn họ là thám tử lâu năm Howard vừa phái ra.

“Báo cáo trưởng quan, đã lục soát từng nơi trong toà thị chính, không phát hiện bình thủy tinh.”

Howard xua tay để bọn họ lui ra.

“Bây giờ còn không biết rốt cuộc cô ta dùng cách nào thả ôn dịch, tùy tiện bắt rất nguy hiểm.” Ông phiền não nhíu mày, “Phải làm thế nào để không kinh động mà vẫn lấy đi bình thủy tinh trên người cô ta đây?”

Ylang nhún vai: “Có lẽ chỉ có người đàn ông của cô ta có thể.”

Howard nhíu mày: “Đề nghị hay. Ta sẽ lựa mấy đứa đẹp trai nhất trong quân đội ra.”

Ylang: “…”

Ethel Capri bình tĩnh lại.

Mọi người cũng biết, đại tiểu thư nhà Babic nhanh chóng quyết định phong tỏa toà thị chính, giờ mới tránh khỏi đại họa.

Chẳng qua cũng không ai biết vì sao vị đại tiểu thư kia phải làm như vậy.

Chuyện này có lẽ vĩnh viễn sẽ không có đáp án.

“Khó trách lúc tôi nhắc tới bình thủy tinh, Umarcie sợ tới mức xé hỏng váy trên người, vội vã rời đi…” Ylang thở dài, “Chúng ta chú ý tới nó, vì vậy cô ta không dám để bất cứ ai nhìn thấy ở toà thị chính.”

“Ừ.”

“Hơn nữa, ở đây xuất hiện một vấn đề.” Mắt đen Ylang phát ra ánh sáng, “Bọn họ đang nói xạo! Ý tôi là, tổng đốc và thân tín của ông ta đang nói xạo! Tình báo bọn họ chuyển lên nói trên người Hắc Vu cũng có hắc ôn dịch mà? Bọn họ nói cơ bản không thể bắt được Hắc Vu, chỉ có thể đối phó như những thi thể đen kia, sau khi giết chết tại chỗ thì thiêu hủy, nhưng trên người Umarcie đâu có hắc ôn dịch!”

Howard nghiêm túc tự hỏi.

Rốt cuộc, ông thở nặng một hơi: “Ta biết rồi.”

Ylang nhìn về phía ông.

Mắt Howard kết băng: “Cho tới giờ cũng không tồn tại đại quân Hắc Vu.”

Ylang: “?”

“Ha,” Howard cười lạnh,“ Nếu Umarcie vẫn dùng thủ đoạn như vậy để giết người… Quân đội chết vô ích, quốc vương sẽ không trả tiền đền bù tổn thất, không có tiền quân, không có tiền an ủi gia đình người đã chết, càng không có khen thưởng diệt địch. Trái lại, tổng đốc và đám thân tín của gã sẽ bị hỏi tội vì vô năng.”

Ylang hít một hơi lạnh: “Vì vậy bọn họ cần một vài thi thể vô danh để tạo ra ‘đại quân Hắc Vu đại quân’!”

“Không sai.” Howard nói, “Thả tin tức giả, lợi dụng mỏ vàng giả, thành công khiến vô số bình dân mất tích thần bí, hơn nữa tất cả mọi người đang giúp Campbell che dấu hành tung của những ‘người mất tích’ kia. Cho dù có người mất tích quá lâu, cũng sẽ không ai để ý.”

“Không biết là quân sư nào cho ông ta ‘ý tưởng thiên tài’ này.” Ylang phẫn nộ nắm chặt tay.

“Chân tướng như thế nào sẽ nhanh chóng có đáp án.”

Mới nói đến đây, chỉ thấy một đội kỵ sĩ giáp vàng cưỡi ngựa đến.

Đoàn trưởng kỵ sĩ nhảy xuống lưng ngựa, giao một bản ghi chép điều tra kỹ cho Howard.

Howard lật qua loa một lần, nhìn về phía Ylang: “Rất không may, chúng ta hoàn toàn đoán đúng. Số người hổng giữa thợ mỏ núi Bitche và người mất tích gần như ăn khớp với ‘Hắc Vu bị diệt’.”

Ylang cắn môi, không biết nên nói gì.

Howard vuốt thái dương: “Thật sự là nên để học sinh lớn mật lên tiếng mà! Tờ tình báo đưa cô lúc trước có hai con số: thương vong, diệt địch. Cô cũng đoán được thương vong, sao lại bó tay bó chân, không nghĩ tới khả năng khác?”

Mặt Ylang vô cảm: “Nếu dùng tục ngữ phương Đông cổ xưa, hành vi bây giờ của ngài gọi là ‘mã hậu pháo’ hay hiểu là nói vuốt đuôi đấy.”

Howard khó được cười to vài tiếng, đưa Ylang đến sở chỉ huy.

“Ta sẽ sai người giám thị Umarcie nghiêm mật.” Ông nắm tay, “Đã đến lúc thu lưới chuyện thợ mỏ rồi.”

Đêm này Ethel Capri máu chảy thành sông.

Howard cũng không kinh động Umarcie.

Hôm Nailia khai ra mỏ vàng giả núi Bitche Umarcie cũng có mặt, cô ta biết rõ Howard nhất định sẽ bắt tay điều tra. Bây giờ đã có kết quả, Howard bắt đám quan chức có liên quan tới vụ án cũng hợp tình hợp lý.

Sau khi thẩm vấn, họ phát hiện Howard và Ylang quả nhiên đã đoán trúng chân tướng.

Lúc trước tổng đốc Campbell không tra ra nguyên nhân ôn dịch là để trốn tránh trách nhiệm, gã vẽ ra một ‘đại quân Hắc Vu’ không tồn tại. Dù sao người gặp Hắc Vu đã chết, chết không đối chứng. Đồng thời gã cố ý dùng vàng giả dẫn bình dân tới núi Bitche đào quáng, thỉnh thoảng bắt đi một đám với tư cách ‘quân dự bị Hắc Vu’.

Gã mang binh đuổi giết Ylang cũng là vì một cô bé vô tình tiết lộ chuyện vàng cho Ylang.

Trước Ylang, Campbell đã xử lý vô số người ngoài lắm miệng.

Sau khi Campbell chết, phó tổng đốc Kathy phụ trách những chuyện này. Tên não đầy ruột già này thấy lộ chuyện, vội vàng đổ mọi trách nhiệm lên người Campbell, nói mình trong sạch.

“Không sao,” Ánh mắt Howard lạnh lùng, “Hình quan của ta sẽ cạo dần chất béo ông kiếm được ra.”



Ylang nghe được mấy tin tức này khi ở trong lòng Ma Thần đại nhân.

Hắn thừa dịp trong toà thị chính loạn ôn dịch lẻn về xe ngựa Louis, sau khi trời tối hắn mang Ylang đi tham dự việc tập kích bắt và thẩm vấn của Howard.

Ylang có thể nhìn ra được, hắn rất thích những cảnh máu me giằng xé.

Là một tên cuồng bạo lực.

“Này, ban ngày anh ở gần đây à? Cảm giác được thân thể của anh chứ?” Nàng nhỏ giọng hỏi hắn.

Hắn lặng yên đi men theo bóng mờ ven đường: “Xuất hiện ngắn qua.”

“Thời gian?”

“Hai rưỡi.”

Ylang nhẹ nhàng rung lông: “Lúc ôn dịch bùng nổ là ba giờ. Nói cách khác, chỉ có lúc ôn dịch bắt đầu bị nhiễm, anh mới có thể cảm ứng được thân thể của anh…”

Hắn cong khóe môi: “Không sai.”

“Bí mật ở ngay trên người Umarcie!”

“Xuất phát.” Hắn hăng hái đi về phía trước, tiếng nói bị ném xa tại sau lưng.

Hắn nhanh chóng tới tường ngoài trang viên nhà Umarcie. Lui ra sau vài bước, hắn chạy về phía tường vây, xông tới, trước khi hết sức bắt được đầu tường, linh hoạt xoay mình đi vào.

Ylang sợ hãi thán phục không thôi. Thật là bản lĩnh làm trộm xuất thần nhập hoá.

Nàng nhỏ giọng nói thầm: “Công phu này của anh trộm được cả vương miện nhỉ?”

“Xời~,” Hắn giễu cợt, “Thần Minh sao có thể để ý loại vật này?”

Hắn đã rơi vào giữa đám Tulip, yên tĩnh ở ẩn, chờ đợi lớp thị vệ tuần tra ban đêm đi qua.

Ylang nhìn quanh, phát hiện phẩm chất của Tulip nơi đây thật quá bình thường, ngay cả đám không tươi tốt trong vườn mộ hoàng gia cũng tốt hơn chúng gấp mười lần.

Khó trách trong đợt tẩy trừ lớn của Howard vừa rồi, cơn lốc ảnh hướng đến sự trong sạch của bộ máy chính trị trên đất phong cũng không cuốn vào nhà Kyle.

Hậu nhân của đồ ma giả bảo vệ vinh quang, cũng không làm bậy với đám tham quan.

“Nhưng Umarcie sao phải làm Hắc Vu?” Ylang khó hiểu, “Liệu có phải bị Thần Ôn gì đó khống chế không?”

“Ý cô là lĩnh chủ Ôn Dịch Kelthudrad?” Hắn mỉa mai, “Ngụy Thần không thể khống chế loài người, chỉ có thể khống chế loài bò sát dị dạng.”

Ylang chớp chớp mắt: “Lĩnh chủ Ôn Dịch? Giống kiểu lĩnh chủ Thâm Uyên à?”

“Bắt nguồn từ sự sợ hãi của loài người với bệnh tật.”

“Ôi!” Ylang cảm thán, “Vẫn là loài người chúng tôi giỏi nhất, chúng tôi có thể tạo Thần.”

“Ngụy Thần không phải Thần.” Hắn nghiêm túc chỉnh lại, “Chúng không có Thần Cách, chẳng qua chỉ là một bùn nhão hôi thối.”

Ylang chần chờ hỏi: “Nếu loài người có thể chiến thắng sợ hãi, liệu Ngụy Thần có tiêu vong không?”

“Có lẽ đi?” Hắn mỉa mai nhếch khóe môi, “Ta mới nghe chuyện này lần đầu.”

Thị vệ tuần tra ban đêm rời khỏi hoa viên, Ma Thần nhanh chóng lẻn về khu nhà chính.

Hắn leo lên tường ngoài, những cái cửa sổ khắc hoa và bình đài lại khiến hắn như giẫm trên đất bằng. Ylang ngồi xổm trên vai hắn, cảm giác mình như dán vách tường bay.

Tầng ba có một phòng sáng đèn, hắn nhảy tới từ sân thượng cách sáu thước. Lúc mở hai tay, Ylang thậm chí cho là hắn định nhảy lầu.

Hắn bắt được bệ cửa sổ.

Ylang run sợ, không dám phát ra tiếng động quấy rầy hắn.

Lông nàng cùng dựng ra sau lưng, như một con nhím căng thẳng.

Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, buông lỏng một tay.

Thân thể hơi nghiêng, đuôi Ylang cũng thẳng băng.

Hắn bắt lấy nàng, dùng răng ngậm cái đuôi của nàng, sau đó dễ dàng nâng tay, nắm vững bệ cửa sổ, lật đi lên.

Ylang yếu ớt nói thầm: “Tôi sẽ không ngã xuống.”

Hắn yên lặng mở cửa sổ nhảy vào, giấu người sau rèm cửa nhung dày màu đỏ thẫm.

Ylang nghe thấy giọng Umarcie. Cô ta đang nói chuyện với phụ thân mình là bá tước Kyle.

“Phụ thân, con hiểu, Babic đáng được tôn kính, con sẽ dứt bỏ oán hận, cẩn thận chuẩn bị một bản điếu văn.”

“Ai,” Một giọng nam hùng hậu thở dài, “Hai đứa đều là trẻ ngoan, đáng tiếc tuổi trẻ nông nổi, không thể ở chung.”

“… Cô ấy không thích con.” Umarcie nói, “Nhưng bây giờ nói những thứ này đã không có ý nghĩa. Phụ thân, ngài biết rõ con chưa bao giờ quan tâm ánh mắt của người khác, từ trước tới nay con chỉ để ý vinh quang của gia tộc. Con sẽ vững chân bước đi, lại khiến cho danh hiệu ‘đồ ma giả’ sáng lên!”

“Đứa nhỏ ngốc,” Bá tước Kyle lại thở dài một tiếng, “Mẹ con chết sớm, từ khi thận ta suy kiệt, lưng con đeo quá nhiều áp lực, muốn chấn hưng vinh quang của gia tộc. Kỳ thật không cần như vậy, thả lỏng chút, không phải con và Nailia kia rất ổn sao? Hãy hưởng thụ cuộc đời đi con! Babic không có ở đây, con cũng không cần lại hờn dỗi chạy tới chỗ nguy hiểm với nó. Nghỉ chút đi, kết hôn với Nailia, sinh người thừa kế nhỏ cho ta thế nào?”

“Cha!” Giọng Umarcie hơi xấu hổ, “Con và anh ấy mới quen chưa tới một tuần!”

“Cảm giác thời gian của mình giờ không nhiều, muốn hôn tay trao con cho một thanh niên khỏe mạnh cường tráng.” Bá tước Kyle nói.

“Ôi, đừng nói chuyện ma quỷ vậy! Người sẽ sống lâu trăm tuổi! Giờ đã muộn, con đỡ người lên giường ngủ.”

“Ha ha, đừng cho là ta không biết con sốt ruột đi làm cái gì! Nhân dịp tuổi trẻ, chơi vui đi, không cần quá tiết chế!”

“Cha!”

Umarcie đã đi ra khỏi phòng ngủ bá tước Kyle.

Cục bông Ylang nhẹ nhàng rung người, nghĩ thầm: “Lúc bọn họ nói chuyện không có vấn đề gì, hoàn toàn không giống cuộc họp bí mật của gia đình Hắc Vu tà ác.”

Ma Thần đại nhân về theo đường cũ, hắn ngồi trên rào sân thượng, bình tĩnh nhìn chăm chú phía ngọn đèn sáng.

Hắn nhanh chóng đi tới bệ cửa sổ Umarcie.

Ylang kiêu ngạo nghĩ: “Ở cùng hắn một chỗ, thế giới này cơ bản không giấu được bất cứ bí mật.”

Hắn ngồi trong bóng tối, bóp nàng trong tay, cuốn cái đuôi nàng quanh đầu ngón út, sau đó ném xuống dưới chơi.

“Này, tôi không phải bóng bật!” Ylang nhỏ giọng kháng nghị.

“Xuỵt.” Hắn nói.

Dưới ánh trăng, mặt bên hắn trắng lạnh, lúc nheo mắt có cả hai khí chất lười biếng và sắc bén.

Ylang lé mắt nhìn hắn, không khỏi lại cảm thán: mình đúng là quá ưa nhìn!

Trong phòng, Nailia và Umarcie bắt đầu cuộc nói chuyện ngọt ngào.

“Ngài bá tước có chửi, mắng em không? Xin lỗi Umarcie, vì ở cùng anh, em phải gánh chịu nhiều như vậy!”

“Nailia thân yêu, anh chính là người tình được trời cao tạo ra dành cho em. Từ tên của anh đến dung mạo dáng người, mỗi thứ đều khiến em vừa gặp đã yêu!”

Thanh niên tràn đầy tinh lực cơ bản không chịu được lời tâm tình trêu chọc.

Trong phòng nhanh chóng truyền ra tiếng động không hài hòa.

Cục bông Ylang nhạy cảm cảm thấy động tác ném nàng của Ma Thần trở nên cứng ngắc.

Nàng lặng lẽ hắng giọng một cái, cố ý ngắt lời: “Cô ta bại lộ, bại lộ, cô ta nói vừa thấy tên Nailia đã yêu! Chứng cớ! Đây là chứng cớ!”

Ma Thần đại nhân rõ ràng đồng ý suy luận không có tính phán đoán ăn khớp của nàng: “Không sai, đây là chứng cớ.”

“Đúng đúng,” Ylang nghiêm túc nói, “Để kiếm được càng nhiều nữa chứng cớ, chỉ có thể cố nhẫn nại một chút.”

Hắn khinh bỉ nói: “Quả là sự trao đổi dịch thể nguyên thuỷ dơ bẩn như dã thú.”

“Đúng!” Ylang không tiết tháo đồng ý, “Cả đời tôi cũng sẽ không làm chuyện này!”

“Rất có giác ngộ.” Hắn duỗi ngón tay, ấn giữa hai con mắt nàng.

Cục bông Ylang vô thức co lại.

Sau nửa giờ, trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại tiếng thở mạnh.

“Nailia thân yêu, anh giỏi quá!”

“Ôi, cưng yêu, em thật đẹp!”

“Cha đề nghị chúng ta nhanh chóng kết hôn.” Giọng Umarcie lười biếng, lộ ra chút thoả mãn, “Nailia, nếu muốn kế thừa tước vị, anh chỉ có thể ở rể.”

Im lặng.

“Umarcie,” Giọng Nailia kiên định, “Như vậy không được. Nhà Gardner chỉ còn mình anh, anh không muốn để cho dòng họ của nhà mình kết thúc trên tay anh.”

“Nailia!” Umarcie cường thế, “Thế cục bây giờ như nào anh rất rõ ràng, nếu như không có em, có lẽ anh cơ bản không thể sống đến lúc lấy vợ sinh con, chẳng lẽ anh không nghĩ qua ư? Lúc này mà anh còn bám dòng họ gì chứ!”

“Sống chết không do người, nếu anh chết đi, vậy là chuyện không có biện pháp, cha mẹ sẽ tha thứ anh. Nhưng nếu anh sống lại vứt bỏ dòng họ của mình… Xin lỗi, Umarcie, anh không làm được.”

“Chẳng lẽ anh chuẩn bị chia tay với em sao?” Umarcie khổ sở nói.

“Không, đương nhiên không phải!” Nailia thiết tha, “Gả cho anh, Umarcie. Anh biết rõ em có rất nhiều anh em họ, bất cứ ai trong họ cũng có thể kế thừa tước vị mà? Anh đã nghĩ qua Umarcie, anh không thể gia nhập vòng quan hệ của quý tộc, không bằng chúng ta đưa tài sản đến nông thôn, làm chủ trang viên giàu có được không?”

“Không được!” Umarcie kích động, “Anh sẽ không bao giờ hiểu, em đã trả giá bao nhiêu, bỏ qua bao điều vì vinh quang của gia tộc!”

“Nhưng Umarcie,” Nailia chậm rãi nói, “Nếu em gả cho một nam quý tộc ngang mình… Em cũng không thể giữ lại dòng họ mà.”

“Bằng không vì sao em phải tìm anh!” Umarcie không lựa lời nói.

“Hả, cái gì?” Nailia khó tin, “Umarcie, chẳng lẽ chúng ta không phải vừa gặp đã yêu sao?”

Umarcie phẫn nộ gào thét: “Anh làm em giận điên rồi!”

“Bịch!”

Có người bị đá xuống mặt đất.

“Xin lỗi, đều là anh không tốt…” Nailia tủi thân xin lỗi, “Là anh không tốt, chúng ta cẩn thận ngẫm lại chuyện này.”

“Đêm nay anh ngủ sàn nhà.” Umarcie lạnh lùng nói, “Đừng lại nói chuyện với em, có lẽ khi mặt trời lên em có thể khôi phục tâm trạng.”

“Được được.”

Trong phòng cũng không có tiếng.

Xem ra đêm nay sẽ không kiếm thêm được gì.

Cục bông Ylang lén lút hỏi: “Chúng ta có nên đi vào trộm cái bình thủy tinh kia không?”

“Không, chắc chắn đã giấu rồi.” Hắn cầm lấy thành sân thượng, nhảy xuống như mọc cánh.

Ylang cẩn thận trèo lên trên đầu.

Hắn xoay tay nắm được bệ cửa sổ tầng tiếp theo, nhanh chóng trượt xuống mặt đất, sau đó áp sát theo bóng mờ hoa viên, dễ dàng xoay mình nhảy lên thành tường.

“Tôi ở lại chỗ này!” Cục bông Ylang dũng cảm lắc lắc lông, “Ngày mai sau khi trao đổi, anh làm thánh quang xuất hiện ở đây, Umarcie chắc chắn sẽ nghĩ là vấn đề của mình, không chừng cô ta sẽ đi xem xét bí mật kia, lộ ra sơ hở.”

“Ta lo lắng.” Sau khi dừng lại một lúc, hắn bổ sung, “Lo lắng cho sự an toàn của ta.”

“Không có chuyện gì đâu!” Ylang nháy mắt, “Anh đặt tôi ở chân tường, không ai thấy được tôi.”

Hắn do dự trong chốc lát, đồng ý.

“À đúng rồi!” Cục bông Ylang nhớ tới một chuyện quan trọng, “Đợi đến lúc ban ngày, anh có thể giúp tôi nhặt linh hồn của vị đại tiểu thư Babic chết ở toà thị chính không?”

“Hửm? Vì sao.”

“Đây là lần đầu Umarcie thả ôn dịch trong thành thị! Nói không chừng đúng là vì Babic phát hiện gì đó, Umarcie không thể không giết cô ấy. Hơn nữa, sao Babic biết rõ toà thị chính sắp bộc phát ôn dịch? Chữa trị linh hồn của cô ấy, không chừng có thể đạt được manh mối quan trọng.” Ylang chớp mắt.

“Được.” Hắn híp mắt, “Nhưng đã qua một ngày, linh hồn chưa chắc còn có thể tìm về. Hơn nữa, cô định dùng thứ gì để trao đổi?”

“Đây là chuyện chung của chúng ta!” Ylang kháng nghị, “Tôi làm những chuyện này cũng là vì giúp anh tìm thân thể mà!”

“Ha, cô âm mưu chiếm thân thể ta.” Hắn nhẹ giọng, ấn nàng lên tường, chống nàng nhảy ra ngoài.

Ylang bị ấn thành một cái bánh tráng nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play