"Em... em đã nghe tất cả sao?" Lâm Hàm tái mặt nhìn bộ dạng lạnh lùng, xa cách của Lâm Nhã, trong lòng vô cùng hoảng loạn và lo lắng.

"Phải." Lâm Nhã dùng giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương "Vì vậy anh hãy cút xéo khuất khỏi mắt tôi như lời ba mẹ nói."

"Lâm Nhã, con bị làm sao vậy?" Triêu Kiều Oanh rất sửng sốt trước thái độ bất thường của Lâm Nhã.

Tuy lời nói của Lâm Hàm rất kinh hãi, nhưng... đứa con trai út năng động, đáng yêu của bà... hẳn không thể có được loại biểu cảm lạnh lùng, âm u đáng sợ như vậy chứ?

"Con không bị gì cả." Lâm Nhã bình tĩnh đáp lại, cậu cũng không muốn làm lớn chuyện tới mức bỏ nhà hay chán ghét ra mặt với ba mẹ của mình. Cậu vẫn còn quá nhỏ để có thể tự lập, nhưng mà... trong tương lai, cậu sẽ hoàn trả tất cả, những gì gọi là công ơn nuôi dưỡng, tiền tài lệ phí, cậu sẽ trả không thiếu một đồng. Lúc đó, Lâm Nhã sẽ không còn bất kỳ mối quan hệ gì với Lâm gia nữa.

Gia đình này... đã mang lại cho cậu quá nhiều nỗi thất vọng, và cả những sự lừa dối ích kỷ đó đem lại bất hạnh cho cậu.

"Nếu Lâm Hàm không rời khỏi đây, chính con sẽ tự rời đi. Ba mẹ không cần phải khó xử." Lâm Nhã híp mắt " Con đã đủ lớn để hiểu được mọi chuyện."

"Tiểu Nhã... anh sẽ rời đi, làm ơn em đừng chán ghét anh... anh... anh chẳng qua bị ma xui quỷ khiến..." Lâm Hàm run rẩy quỳ xuống bên cạnh giường của Lâm Nhã, biện hộ bằng một lý do tức cười hết mức.

"Ma xui quỷ khiến?" Lâm Nhã bật cười châm chọc, vậy kiếp trước hắn giam cầm cậu cũng là ma xui quỷ khiến sao? "Vậy sao? Đã thế tôi càng không thể chấp nhận được việc anh là anh trai tôi. Có một người anh như anh, quả là nỗi bất hạnh của cuộc đời tôi."

Lời nói của Lâm Nhã như hàng ngàn mũi tên bắn nát trái tim của Lâm Hàm, hắn không nghĩ rằng khi Lâm Nhã phát hiện ra việc này lại dùng những lời cay độc và nặng nề như vậy.

So với việc bị ba mẹ ép buộc rời đi, việc bị Lâm Nhã chán ghét càng khiến hắn đau đớn, tuyệt vọng không thôi.

Ngay cả Lâm Túc Sơn nghe được lời nói tuyệt tình của Lâm Nhã cũng không nhịn được nhíu mày, thái độ của Lâm Nhã... nghiêm trọng hơn ông tưởng.

"Lâm Nhã... con không nên nói như vậy... mẹ... mẹ nghĩ con sẽ cần một bác sĩ tâm lý, lúc đó con sẽ bình tĩnh hơn..." Triêu Kiều Oanh không thể nhìn nổi cảnh tượng huynh đệ tương tàn trước mắt, việc làm của Lâm Hàm khó có thể dung thứ... nhưng cứ như vậy mà mối quan hệ anh em tan vỡ, bà cảm thấy rất đau xót cho cả hai.

"Tùy mẹ." Lâm Nhã ngáp dài một cái "Bây giờ con phải đi ngủ, nhờ ơn của anh hai 'yêu dấu' mà con trai của mẹ bị cưỡng hiếp biến thành thằng trai bao rẻ tiền luôn rồi đây. Hay đó là chuyện mẹ muốn hả?" Lâm Nhã nghe tới chữ 'bác sĩ tâm lý' thì cực kỳ khó chịu, cậu không thể lý giải nổi suy nghĩ của bọn họ.

sao? sao ba mẹ lại thản nhiên làm ngơ để Lâm Hàm giam cầm cậu? Để hắn ta làm những chuyện loạn luân bẩn đó? Bọn họ còn coi cậu con trai ruột... không, bọn họ còn coi cậu con người không?

Mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, nhưng ký ức kinh khủng kia vẫn còn đó. Khúc mắc và chán ghét trong lòng Lâm Nhã vẫn không thay đổi được.

Lâm Nhã nhắm mắt lại, bỏ ngoài tai những lời khuyên ngăn của ba mẹ, cả những lời cầu xin tha thứ của Lâm Hàm.

Vô dụng thôi.

Gia đình, cậu chẳng còn tin tưởng nổi một người nào nữa.

Thà rằng tin vào những kẻ xa lạ, ít nhất, cậu sẽ bớt thống khổ và thất vọng hơn.

Lâm Nhã như chìm vào đáy biển lạnh lẽo và cô độc,  không ai biết được những gì đã xảy ra, không ai có thể cứu vớt cậu, kể cả khi người đó là Cố Tinh Hải.

Hiện tại, bọn họ chỉ là những người xa lạ.

Mà Lâm Nhã, sẽ mang theo những ký ức và ám ảnh đáng sợ này suốt cuộc đời còn lại.

Lâm Nhã lúc này, không thể ngây thơ, hiếu động, bốc đồng và trẻ con như trước kia được nữa.

Những hồi ức tốt đẹp đó, thật mờ nhạt và xa xôi.

Chỉ còn ác mộng và tuyệt vọng sót lại... dai dẳng và xuyên suốt trong tâm trí. Nó đang bào mòn mọi thứ.

Bây giờ cậu chẳng còn gì ngoài nghĩa vụ, báo ân cho người khác. Sua khi làm xong, có lẽ... cái linh hồn thối rữa này sẽ được ngủ yên.

A... nếu nhớ không lầm, cậu hiện tại đã được 8 tuổi.

Thời gian chuẩn bị tới mạt thế rất dài, 8 năm đủ để làm được rất nhiều thứ.

Lúc này, cậu chưa học cấp 2, không gặp Mạn Sanh, cũng không gặp Phù Hinh.

Tốt lắm! Cậu nguyện cả đời này không bao giờ nhìn thấy mặt bọn họ.

Lâm Nhã chắc chắn sẽ không chọn ngôi trường bình dân đó để gặp phải Phù Hinh vẫn Mạn Sanh. Cậu biết được Phù Hinh rất ghét Dương gia, không muốn dựa theo sự sắp xếp của người cha để học một ngôi trường danh tiếng và giàu có.

Vậy thì, cậu sẽ lựa ngôi trường danh tiếng và giàu có nhất.

Mọi thứ không còn giống kiếp trước.

Bọn họ sẽ không quấy nhiễu cậu một lần nữa.

Cậu... đã mệt mỏi lắm rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play