Hạ Huỳnh mang theo đồ ăn đã được đóng hộp lên xe của Bạc Kiến Từ, đồ ăn ngon vậy cô đương nhiên phải nhớ trong nhà còn có một Lạc Niệm Niệm.
“Hiện tại em cảm thấy có chút không chân thật, anh em thế mà đồng ý rồi ư?” Cô thậm chí muốn véo mình xem thử có phải nằm mơ hay không.
Bạc Kiến Từ cười nhẹ nói: “Thực ra anh em chỉ sợ em bị tổn thương, anh ấy cũng hiểu được quan điểm của em.”
“Cho nên hai người nói gì thế?” Hạ Huỳnh tỏ vẻ rất tò mò.
Bạc Kiến Từ xoa đầu cô, khóe môi chứa ý cười nói: “Đại khái nói là anh sẽ chăm sóc em thật tốt, để anh em yên tâm giao em cho anh.”
“Vậy thôi?” Hạ Huỳnh khẽ nhíu mày, dường như không thể tin lại đơn giản như vậy.
Bạc Kiến Từ thong thả gật đầu: “Bằng không có thể khó bao nhiêu.”
Hạ Huỳnh đột nhiên cảm thấy sự lo lắng của mình trước đó hình như hơi dư thừa, cô thật sự không ngờ sẽ giải quyết nhanh như vậy.
Nghĩ tới hai người được chấp thuận, lúc này trong lòng cô chỉ còn cảm giác nhảy nhót: “Anh em bảo em tìm thời gian dẫn anh về nhà, anh thấy hôm nào được?”
“Anh lúc nào cũng được, em quyết định là được rồi.” Bạc Kiến Từ cười nói.
Hạ Huỳnh lập tức lấy ra di động xem lịch trình của mình: “Hai hôm nữa em có một buổi chụp ảnh cho tạp chí, sau khi chụp xong em dẫn anh về nhà.”
Có điều chuyện này cô phải báo cho ba mẹ một tiếng vào buổi tối, bằng không đến lúc đó trực tiếp mang Bạc Kiến Từ về nhà, có lẽ sẽ dọa ba mẹ cô mắc bệnh tim mất.
Lần đầu tiên Bạc Kiến Từ cảm thấy mấy chữ “Dẫn anh về nhà” đẹp đẽ biết bao, mà anh cũng hy vọng sẽ nhanh chóng có một ngày những chữ này biến thành “Chúng ta về nhà”.
Hạ Huỳnh mang theo hộp cơm trở về chỗ ở, Lạc Niệm Niệm nghe tiếng động từ trong phòng đi ra, cô bạn lập tức nhìn cô từ trên xuống từ trái qua phải một lượt: “May mà không bị thương, bằng không chẳng thể đi chụp ảnh cho tạp chí.”
“Chẳng lẽ tớ thật sự đánh nhau với anh tớ à.” Hạ Huỳnh bĩu môi, “Huống chi tớ còn không đánh lại anh ấy.”
Lạc Niệm Niệm yên tâm, mũi cô hít hà lập tức ngửi được mùi hương: “Cậu mang về đồ ăn ngon gì à, thơm quá đi.”
“Thật sự là mũi chó mà.” Hạ Huỳnh đưa đồ ăn đã đóng hộp cho cô bạn, “Những món này chưa động tới đâu, tớ đặc biệt mang về từ Triều Tiên Cứ cho cậu nếm thử đó.”
Lạc Niệm Niệm hoan hô một tiếng, lập tức ôm Hạ Huỳnh kích động nói: “Hạ Hạ, cậu quả thực là người lương thiện nhất trên đời này!”
Người có thể dùng đồ ăn dễ dàng mua chuộc là đơn giản nhất, nếu Hạ Hoài Xuyên cũng vậy thì lúc trước cô không cần hoảng hốt lo sợ.
Buổi tối Hạ Huỳnh suy nghĩ trước sau, quyết định gọi điện thoại cho Lữ Tuyết Trân nói về chuyện này. Cô vốn tưởng rằng mẹ mình ít nhất sẽ kinh ngạc một lúc, nhưng cô nhầm rồi.
“Con mau đưa người về nhà cho mẹ xem, mẹ đã sớm cảm thấy hai đứa nên quen nhau rồi!”
***
Lần đầu tiên Hạ Huỳnh chụp ảnh cho tạp chí, còn là thương hiệu đích thân gửi lời mời để quảng cáo cho một loại nước hoa. Khi tới studio chụp ảnh, Hạ Huỳnh hào phóng bảo Lạc Niệm Niệm mua đồ uống cho tất cả nhân viên, cũng hy vọng việc hợp tác sau đó có thể thuận lợi.
Buổi chụp ảnh còn chưa bắt đầu, Hạ Huỳnh ở trong phòng nghỉ, thuận tiện xem câu hỏi phỏng vấn của ngày hôm nay.
“Là bởi vì ảnh hưởng của bộ phim mới à, tạo hình lần này trông khá thiên về tác phong chị đại chững chạc.” Lạc Niệm Niệm kiểm tra quần áo treo bên cạnh, “Cơ mà phong cách này rất phù hợp với loại nước hoa kia.”
Hạ Huỳnh thấy câu hỏi phỏng vấn đều nằm trong phạm vi cô có thể chấp nhận, thế là cô thả lại trên bàn.
“Còn tí nữa mới chụp, tớ có thể chơi di động không?” Cô hỏi.
Lạc Niệm Niệm lập tức lắc đầu: “Đừng cho là tớ không biết cậu liên lạc với ai, không được.”
Không bao lâu sau, nhà tạo mẫu sang đây trang điểm cho Hạ Huỳnh, bởi vì là lần đầu gặp mặt, nhà tạo mẫu cũng kinh ngạc bởi làn da của Hạ Huỳnh.
“Cô dưỡng da thế nào vậy, tôi đã trang điểm cho rất nhiều minh tinh, chưa từng thấy ai có làn da hoàn hảo bằng cô.” Nhà tạo mẫu không khỏi cảm thán.
Hạ Huỳnh lấy ra lý do chính đáng: “Chỉ là bình thường uống nhiều nước thôi.”
Nhà tạo mẫu đương nhiên không tin lời cô, e rằng làn da này trời sinh đẹp như vậy.
Hôm nay vì phối hợp với quảng cáo cho loại nước hoa này, trang phục lấy đỏ đen làm màu chính, giống như màu sắc của lọ nước hoa. Hạ Huỳnh có tỷ lệ vóc dáng chuẩn, phối với chiếc váy đỏ toàn thân trở nên lộng lẫy, cô vừa xuất hiện, tiếng tán thán khẽ khàng vang lên không dứt trong studio.
“Phản ứng của mọi người hơi quá rồi, tôi có chút ngượng ngùng.” Cô mím môi cười nói.
“Cô đẹp lắm!” Có nhân viên nói.
Hạ Huỳnh nói cảm ơn rồi bắt đầu tập trung chụp ảnh, tuy rằng đây là lần đầu cô chụp ảnh cho tạp chí nhưng không đến mức bối rối, cả quá trình chụp hoàn thành một cách thuận lợi.
Tới phần phỏng vấn, nhân viên hỏi cô thích mùi hương nào nhất.
Hạ Huỳnh gần như không hề nghĩ ngợi trả lời ngay: “Mùi hương tuyết tùng, mới ngửi sẽ cảm thấy mát lạnh, nhưng sau đó sẽ cảm thấy dịu nhẹ yên lòng.”
Sau khi kết thúc lịch trình thì trời đã tối, vừa lên xe Lạc Niệm Niệm không khỏi phàn nàn: “Hạ Hạ, cậu nói thật đi, ban nãy ý cậu nói là Bạc Kiến Từ phải không?”
Hạ Huỳnh rụt vai, cái này cũng bị nghe ra được à?
Thấy dáng vẻ chột dạ của cô, Lạc Niệm Niệm biết mình đoán đúng rồi: “Cậu dứt khoát nói thẳng cậu thích mùi hương trên người Bạc Kiến Từ cho rồi.”
Hạ Huỳnh nhanh chóng lắc đầu: “Tớ đâu có ngốc, chỉ là lúc đó nghĩ tới anh ấy nên trả lời vậy.”
“Cậu có biết hiện tại trên weibo có hai loại fan CP của Bạc Kiến Từ không?” Lạc Niệm Niệm nói.
“Hai loại nào?”
“Một là Kiến Hạ, hai là Bạc Kiến Từ và mối tình đầu.” Lạc Niệm tỏ vẻ ăn dưa xem kịch, “Fan hai bên thường xuyên xâu xé nhau, fan Kiến Hạ cho rằng Bạc Kiến Từ đối xử đặc biệt với cậu thì đã đủ để chứng minh rồi, fan mối tình đầu cho rằng có bài hát chứng minh, Kiến Hạ mới là giả. Mỗi lần xé nhau thật là trời long đất lở.”
Tuy rằng Hạ Huỳnh không hiểu hai nhóm người này, nhưng cô nghĩ rằng nếu có một ngày bọn họ phát hiện mối tình đầu gì đó cũng chính là mình, đoán chừng hình ảnh kia càng đặc sắc hơn.
***
Đã tới ngày hẹn gặp người nhà, buổi sáng Hạ Huỳnh ngồi trên xe Bạc Kiến Từ về nhà.
Cô mới vừa ngồi trên xe liền phát hiện cách ăn mặc hôm nay của Bạc Kiến Từ có thể dùng phong cách đàn anh khóa trên chỉn chu thuần khiết để hình dung, tóc chải thẳng thêm áo sơ mi trắng thoáng che đậy phần xương lông mày tinh tế, giảm bớt một chút sắc bén, ngược lại trông càng khôn khéo hơn.
“Hôm nay trông anh rất giống học sinh cấp ba.” Hạ Huỳnh sững sờ khen một câu.
Bạc Kiến Từ hơi ngơ ngác, lập tức cười nói: “Anh ăn mặc thế này không ổn sao? Trên mạng nói mặc như vậy sẽ cho trưởng bối ấn tượng tốt.”
“Rất tốt, mẹ em có khả năng cho rằng em dụ dỗ một học sinh cấp ba về nhà.” Hạ Huỳnh không phải chưa từng thấy Bạc Kiến Từ để mặt mộc, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy non mềm đến mức muốn véo.
Bạc Kiến Từ cười bất đắc dĩ: “Em lại nói bừa.”
Hạ Huỳnh cười tủm tỉm nói: “Bây giờ chắc anh không khẩn trương nhỉ?”
Ánh mắt Bạc Kiến Từ khẽ động, anh lập tức mỉm cười: “Không khẩn trương.”
“Vậy xuất phát thôi!”
Dọc đường đi, Hạ Huỳnh phổ cập chuyện trong nhà cho Bạc Kiến Từ, chú trọng hai con chó nuôi ở nhà.
“Cửu Vĩ Hồ và Bá Vương Long đều là do mẹ em đặt tên, Cửu Vĩ Hồ là chó Alaska, Bá Vương Long là chó Shiba.” Hạ Huỳnh nói, “Tuy rằng em không biết tại sao muốn đặt tên như vậy, nhưng chúng nó đều rất sợ người lạ, đến lúc đó em dạy anh làm quen với bọn chúng.”
Xe chạy vững vàng thẳng tới nhà họ Hạ, tâm trạng của Hạ Huỳnh rõ ràng trở nên căng thẳng. Cô không ngờ Bạc Kiến Từ không căng thẳng, ngược lại là cô.
“Ở đằng trước ấy.” Hạ Huỳnh vừa chỉ vào con đường vừa hít sâu.
Bạc Kiến Từ bình tĩnh quẹo vào, thậm chí còn bật cười thành tiếng: “Không phải đã nói ngay cả cửa ải khó khăn là anh trai em mà anh cũng vượt qua rồi thì không còn gì khó khăn ư?”
“Có lẽ là lần đầu tiên em dẫn bạn trai về nhà, cho nên có phần không thích ứng.” Hạ Huỳnh thở ra một hơi chầm chậm, “Anh ưu tú như thế, em nên thoải mái một chút.”
Khi nói chuyện hai người đã tới cổng biệt thự nhà họ Hạ, có người làm đi ra mở cổng, hai người thuận lợi lái xe tiến vào.
Vừa xuống xe, Cửu Vĩ Hồ và Bá Vương Long một trái một phải chạy tới, Hạ Huỳnh mới chuẩn bị dang tay ôm ấp chào đón hai chú chó này, ai ngờ hai con quẹo thẳng qua dưới chân Bạc Kiến Từ.
Hạ Huỳnh: “…”
Bạc Kiến Từ cũng khó hiểu: “Không phải em nói chúng nó sợ người lạ à?”
“…” Hạ Huỳnh nhếch khóe miệng hừ một tiếng, cô xem như đã nhìn ra cái này là sợ người lạ xấu xí đây mà.
***
Lần này Bạc Kiến Từ đến đây anh chuẩn bị rất nhiều quà, thậm chí còn bảo ông ngoại mình là Nhiếp Hòa Quân giúp viết thư pháp. Nhiếp Hòa Quân biết anh chuẩn bị quà cho anh trai của Hạ Huỳnh nên vui vẻ đồng ý ngay, cháu ngoại theo đuổi vợ đương nhiên ông cũng để tâm đến.
Lữ Tuyết Trân nghe được tiếng động thì lập tức chạy ra, sau khi thấy được Bạc Kiến Từ điển trai chân dài ánh mắt bà cũng sáng ngời, sau đó dùng ánh mắt uy hiếp con chú chó: “Cửu Vĩ Hồ Bá Vương Long đi sang một bên.”
Bà vừa nói xong hai chú chó lập tức rời khỏi Bạc Kiến Từ, cũng để anh có thể di chuyển bước chân.
“Con chào dì.” Anh ngoan ngoãn nói, “Con là Bạc Kiến Từ.”
“Dì biết dì biết, mau cùng dì đi vào, bên ngoài nóng lắm đừng đứng đó nữa.” Lữ Tuyết Trân kéo cánh tay Bạc Kiến Từ đưa anh vào trong nhà.
Hạ Huỳnh đứng bên cạnh chẳng hề được quan tâm, thậm chí như là không thấy cô. Có điều thấy Bạc Kiến Từ được hoan nghênh như vậy, cô coi như yên lòng.
Hạ Hoành Dân nghe tiếng động cũng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Bạc Kiến Từ ông không khỏi thầm cảm thán ánh mắt con gái mình tốt thật, người thật còn đẹp hơn trong tivi.
“Con chào chú.” Bạc Kiến Từ mau chóng chào hỏi.
Hạ Hoành Dân mỉm cười đánh giá anh, sau đó nói: “Cuối cùng đã nhìn thấy người khiến Tiểu Huỳnh nhà chú nhớ nhung.”
“Ba.” Hạ Huỳnh thẹn thùng hô một tiếng.
Lữ Tuyết Trân sai người bưng trà và bánh ngọt lên, bà nhìn thấy túi lớn túi nhỏ trong tay hai người, vừa vui vẻ lại bất đắc dĩ: “Đến chơi là tốt rồi mang quà làm gì chứ, Tiểu Huỳnh của dì lớn vậy rồi lần đầu tiên dẫn bạn trai về nhà đấy.”
Hạ Huỳnh suýt nữa trợn mắt, giọng điệu cũng bất mãn theo: “Mẹ, lời này của mẹ giống như con không quen được bạn trai ấy.”
“Mẹ cũng không nói vậy.” Lữ Tuyết Trân xua tay phủ nhận, lúc này bà vừa vặn liếc thấy Hạ Hoài Xuyên đang vào cửa, thế là cố tình ngụ ý: “Cơ mà con tốt hơn anh trai con nhiều, mẹ thấy anh con độc thân cả đời này rồi, sau đó sống cùng công ty suốt đời.”
Hạ Hoài Xuyên vừa tiến vào cửa: “…”
“Ồ, người bận rộn trở về rồi.” Lữ Tuyết Trân chẳng hề mang vẻ lúng túng bị phát hiện, bà vẫy tay với Hạ Hoài Xuyên nói, “Mau tới gặp em rể của con.”
Lời này của Lữ Tuyết Trân khiến cho Hạ Huỳnh và Bạc Kiến Từ đều đỏ mặt.
“Con gặp rồi.” Hạ Hoài Xuyên có chút bất đắc dĩ.
Hạ Huỳnh tiến đến bên tai Bạc Kiến Từ nhỏ giọng nói: “Em quyết định sau này thường xuyên dẫn anh về nhà, tiện thể kích thích mẹ em oán trách anh trai em.”
–
Lời tác giả:
Anh trai: tôi rất khó khăn…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT