Béo hóng hớt muốn đi nhưng bị Đường Nam Châu ngăn cản.
– Việc vặt vãnh hóng hớt làm gì, mấy đứa chúng mày ở lại với bạn gái tao đi. – Cậu nói, sau đó đưa tay lên nhìn đồng hồ – Trong vòng một tiếng tao sẽ về.
– Ơ Béo, anh Châu đi gặp bạn cũ mày theo làm gì, ở lại hát karaoke với chị dâu đi. Chị dâu chơi bài không? Bốn chúng ta có thể chơi tiến lên. – Bạch Tử Trọng nhanh mồm nhanh miệng.
Trịnh Lực cũng góp thêm:
– Được đấy, được đấy! Chơi tiến lên đi!
– OK. – Tống Sa Sa đáp.
Thấy bốn người họ chơi bài tú lơ khơ, Đường Nam Châu dẫn nhóm Ếch Xanh đi. Anh Long trường 18, Đường Nam Châu có quen biết. Hồi cấp hai cậu từng có mâu thuẫn với cậu ta, cuối cùng cả hai đều giải quyết trong hòa bình.
– Đây là lần cuối cùng tao giúp mày đấy, Ếch Xanh. – Đường Nam Châu nói.
Ếch Xanh gật đầu như gà mổ thóc.
Xưa nay anh Châu ra trận đều oai phong lẫm liệt bốn phương tám hướng, Ếch Xanh hiểu rất rõ khả năng đánh đấm của anh Châu, người trải qua đào tạo chuyên nghiệp khác xa khả năng đánh đấm tay ngang của những tên cắc ké. Anh Châu ra tay chỉ có chuẩn.
Cậu ta đã thám thính nhóm Long trường 18 có khoảng bảy người, trong khi đó bên cậu ta có thêm anh Châu, không tính con mọt sách Dịch Minh thì chỉ có sáu người.
Thắng là cái chắc.
Tuy nhiên trời không chiều lòng người, vừa vào trong đã thấy bên kia có thêm năm người. Dù thế nào kết quả vẫn như cũ, bên thằng Long cũng chẳng đánh lại anh Châu, mà anh Châu chắc chắn sẽ dẫn bọn họ đi đến thắng lợi, tên Long cũng hứa sẽ không tẩn cậu ta nữa, mọi ân oán xóa bỏ từ đây.
Khi nhóm người ra khỏi quán karaoke, Ếch Xanh bỗng thấy nhẹ lòng, thời tiết nóng hầm hập như lò thiêu bỗng chốc trở nên dễ chịu làm sao.
Cậu ta bắt đầu khua môi múa mép với đám bạn bên cạnh:
– Thấy chưa, anh Châu lợi hại không. Đừng nói là năm thằng, mười thằng cũng chấp được hết.
Đám con trai thi nhau gật đầu hưởng ứng.
Anh Châu dân xã hội đã ra tay ắt thành chuyện,
Ếch Xanh xoa tay, cười nói:
– Cảm ơn anh Châu đã giúp em. Tối nay cho em được mời anh ăn một bữa được chứ?
– Đừng làm phiền tao, cút sang một bên.
Ếch Xanh hiểu rõ tính khí của anh Châu nên biết điều lôi lũ đàn em của mình đi, trước khi đi đã thanh toán hóa đơn ở quán. Lúc chuẩn bị ra về, đàn em của cậu ta đã hỏi:
– Anh Ếch ơi, anh Châu kia phải không? Sao anh ấy không quay lại quán karaoke?
Ếch Xanh ngẫm nghĩ rồi đáp:
– Đi xem thử, nhớ cẩn thận, đừng để bị phát hiện.
– Vâng…
Sau đó, Ếch Xanh cùng một đám đàn em sặc sỡ nhìn thấy anh Châu tiến vào một tiệm thuốc, chưa đầy một phút đã đi ra, hai tay trống trơn, có điều trên trán có thêm băng dán cá nhân.
Đàn em A nói:
– Đúng rồi, trán anh Châu có vết thương, do đồng hồ của thằng Long quẹt phải,
Đàn em B tiếp lời:
– Anh Châu để ý quá, vết thương bé tí tao không cần dán băng cá nhân đâu, mấy ngày sau nó tự lành ngay ấy mà!
Đàn em C:
– Nhưng mà nói đi nói lại, anh Châu đánh nhau cừ thật…
Ếch Xanh:
– Chúng mày không hiểu đâu. Tao nghe bọn trường 1 kể, anh Châu bây giờ là hoa đã có chủ, báu vật cực kỳ quý giá trong nhà đấy. Người có vợ với kẻ ế giống nhau được à? Ngày xưa anh Châu gãy xương sườn cũng có thèm kêu một tiếng đâu.
Khi Đường Nam Châu về, nhóm Tống Sa Sa vẫn đang hăng say chơi bài.
Ba chàng trai khổ không thể tả, thấy anh Châu về không khác nào nhìn thấy cứu tinh, như bỏ được củ khoai lang nóng bỏng vậy. Họ ném toàn bộ bài tú lơ khơ xuống rồi đồng loạt chạy đến chỗ cậu.
Trịnh Lực mừng rỡ:
– A anh Châu về rồi.
Bạch Tử Trọng nói theo:
– Anh Châu hát không?
Béo cũng hùa theo:
– Anh Châu chơi bài không?
– Không! – Bạch Tử Trọng và Trịnh Lực cùng lên tiếng.
Đường Nam Châu thấy lạ bèn hỏi:
– Có chuyện gì à?
Bạch Tử Trọng rất muốn khóc, muốn chửi thề Tống Sa Sa, nhưng cứ nghĩ mình chửi Tống Sa Sa thì rất có khả năng sẽ bị anh Châu đội bạn gái lên đầu trước mặt này đánh cho một trận tơi bời đành biết điều im lặng. Cậu đá lông nheo với Trịnh Lực, ý bảo “Chị dâu chơi bài lợi hại quá!”
Trong lòng Trịnh Lực: Đâu chỉ lợi hại thôi đâu! Quả thực đập ba bọn họ một trận ra trò!
Anh Châu vừa đi khỏi, Tống Sa Sa đã kiểm soát toàn bộ cuộc chơi. Họ chưa thắng được một lần nào, may là chỉ chơi bài đơn thuần chứ không bị thua đến mức mất cả đồ lót mất. Ngay cả người sôi nổi như Béo cũng phải dằn lòng sau này không nên chơi bài với bạn gái của anh Châu!
Quá! Đáng! Sợ!
Đường Nam Châu nhìn sang Tống Sa Sa thấy cô vui vẻ thì vui trong lòng, sau đó sờ cằm nói:
– Được rồi, bọn mày hát đi, đừng qua đây!
Qua cầu rút ván!
Quá đáng!
Siêu quá đáng!
Đường Nam Châu hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với sự giận dữ của ba người anh em, trở lại bên cạnh Tống Sa Sa và hỏi:
– Cậu muốn chơi bài nữa không?
Tống Sa Sa quan sát gáy cậu.
Nhận ra ánh mắt của cô cậu bèn bâng quơ nói:
– Không sao đâu, chỉ xước ngoài da thôi! Toàn bộ bọn kia đều bị tớ quật ngã, sau này chúng nó không dám tìm Ếch Xanh nữa.
Cậu vỗ bắp tay mình nhằm chứng minh:
– Bất kể ai đến tớ đều bảo vệ được cậu.
Tống Sa Sa mỉm cười.
– Ừm, hay quá!
Thấy cô cười Đường Nam Châu mới yên tâm. Cậu chỉ sợ bạn gái mình không vui song giờ cười rồi, vậy thì chứng tỏ đã không còn chuyện gì.
Thế là đi qua phía mọi người hát hò.
Sau khi nghỉ hát karaoke, Đường Nam Châu hỏi Tống Sa Sa muốn ăn gì, cô nói không muốn ăn, muốn về nhà. Cậu cũng không nghĩ nhiều bèn đưa Tống Sa Sa về. Đến khi thấy Tống Sa Sa đi vào cổng chung cư, cậu mới nhận ra có gì đó không đúng.
Suốt đường đi hình như cô gái của cậu không hề nói chuyện?
Cũng không đúng.
Lúc về, cô ấy còn cười với mình cơ mà?
Chắc là không giận đâu nhỉ? Có không? Hay là không có?
Đường Nam Châu mãi sau mới nhớ ra là nên gọi điện cho Béo:
– Lúc chiều bạn gái tao đang chơi bài với chúng mày đã xảy ra chuyện gì? Chúng mày có làm gì để cô ấy không vui không?
Béo sững người ra.
– Hả? Anh Châu! Oan cho bọn em quá! Ba đứa bọn em xin thề, tuyệt đối không hề chọc giận chị dâu. Chiều nay lúc chơi bài, chị dâu rất vui vẻ. Chơi thẳng tay với bọn em luôn mà. Lúc anh không ở đây, bọn em chăm sóc chị dâu hết lòng luôn.
Đường Nam Châu nghĩ một hồi lâu bèn cúp máy.
Béo thầm nói nghĩ ngợi trong lòng: Người ta nói rằng con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, thì anh Châu chính là bát nước đó. Cái kiểu mà đổ đi rồi thì cả cái bát cũng không lấy lại được! Nhưng mà thôi bỏ đi, anh ấy bây giờ là fan của Tống Sa Sa, miễn cưỡng thông cảm cho anh ấy vậy.
Đường Nam Châu sau đó còn gọi điện cho Bạch Tử Trọng và Trịnh Lực, nhận được đáp án như nhau, đến cả Trịnh Lực là người có bạn gái rồi còn khẳng định Tống Sa Sa không có bất kì biểu hiện gì là không vui.
Thế là, Đường Nam Châu mới yên tâm.
Nhưng mà qua mấy hôm, Đường Nam Châu mới biết là mình yên tâm sớm quá rồi.
Hai tư sáu Tống Sa Sa có lớp Ngữ pháp, Đường Nam Châu biết cô thích yên tĩnh nên bình thường đều không qua quấy rầy cô, chỉ lúc cô học đàn buổi tối mới qua đưa cô về nhà. Song mấy hôm nay, Tống Sa Sa không cho cậu đưa cô về nữa mà nhắn tin qua nói là có cô đến đón rồi.
Hơn nữa buổi tối lúc gọi điện cô cũng không hé môi nói tiếng nào.
Bình thường cô hay kể chuyện trong lớp với cậu, có lúc thầy giáo khen cô, cô bắt chước y chang giọng của thầy lúc khen cô như thế nào, âm điệu cuối câu cao lên một chút, mang theo một chút vẻ tự mãn.
Nhưng mà liên tục năm ngày, cô đều không nhắc đến.
Đường Nam Châu khẳng định cô chắc chắn không vui rồi, hơn nữa còn đang giận anh, nhưng mà giận cái gì, tại sao lại không vui thì anh hoàn toàn không biết.
Cậu cũng hết cách, chỉ biết đi hỏi Trịnh Lực.
Trịnh Lực nghĩ lại còn rùng mình nói:
– Bạn gái giận là một việc rất đáng sợ, bởi vì có lúc chúng ta sẽ không biết được tại sao cô ấy lại giận, cũng không biết là rốt cuộc mình đã nói sai câu gì. Em lấy ví dụ, có một lần Lan Lan giận em cả tuần trời, em phải dỗ cô ấy hết nước hết cái mới biết được lí do.
Trịnh Lực thở dài.
– …Anh Châu, anh không biết đâu, lí do này hết sức tào lao luôn.
– Lí do gì? Đừng ở đó mà úp mở nữa, nói mau!
Trịnh Lực trả lời:
– Bởi vì lúc em mua trà sữa cho cô ấy, nói với ông chủ là bảy phần ngọt. Em chỉ là nhất thời không nhớ, cô ấy liền không vui, cô ấy bình thường uống ba phần ngọt. Cô ấy bởi vì chuyện nhỏ này, giận em cả một tuần, hơn nữa còn suy nghĩ ra nhiều thứ linh tinh khác, em cũng không hiểu trong đầu cô ấy đang nghĩ gì. Chỉ vì cái chuyện bảy phần ngọt mà cho rằng em không thích cô ấy nữa, hồi trước nhớ mà bây giờ không nhớ, chính là có được rồi thì không còn cảm giác tươi mới thích thú nữa, không quan tâm nữa, không quan tâm bằng như trước nữa, đợi em lên cấp ba rồi lên đại học, gặp gỡ nhiều người xinh đẹp hơn, sớm muộn gì cũng chia tay…”
Trịnh Lực lại thở dài.
– Con tim em vỡ vụn, anh Châu tin nổi không, trà sữa bảy phần ngọt mà liên tưởng đến chuyện chia tay được? Nếu như em với cô ấy chia tay, quả thật là chết mà không biết tại sao mình chết. Nhưng mà sau chuyện đó, em nhớ mãi, bạn gái em uống không phải là trà sữa bảy phần ngọt mà là trà sữa đoạt mạng em mới đúng. Cho nên, nếu như Tống Sa Sa giận rồi, anh Châu tốt nhất nên xem lại ngày mà cô ấy có thể bắt đầu giận là như thế nào, đừng nghĩ những chuyện lớn, nghĩ những chuyện nhỏ nhặt nhất, mỗi một câu nói đều phải xem lại, nói không chừng có thể tìm ra lí do vì sao cô ấy giận.”
Người có kinh nghiệm như Trịnh Lực còn khẳng định:
– Anh Châu, hay mình cược đi, lát anh gọi điện cho Tống Sa Sa, hỏi cô ấy có phải giận rồi không. Chắc chắn một trăm phần trăm cô ấy trả lời anh là không có giận. Anh tin không?
Giọng điệu của Trịnh Lực vô cùng điềm tĩnh.
Đường Nam Châu gọi điện cho Tống Sa Sa.
Quả đúng như lời Trịnh Lực nói, Đường Nam Châu khiêm tốn nhờ vả:
– Vậy phải làm sao?
Trịnh Lực truyền đạt kinh nghiệm:
– Tìm nguyên nhân tại sao giận, anh có thể hỏi ý kiến của bạn bè cô ấy hoặc em họ cô ấy. Con gái một khi có chuyện gì buồn phiền, 99% là đi tâm sự với bạn thân của mình. Còn một điểm cần phải lưu ý nữa là, lúc anh hỏi chuyện bạn cô ấy phải hỏi một cách quang minh chính đại. Bởi vì dù gì cũng là bạn của cô ấy, quay đầu một cái thế nào cũng bán đứng anh, nhưng mà không sao cả, đây cũng là cách để tăng điểm, chứng tỏ anh rất để ý đến cô ấy.”
Đường Nam Châu nhìn kĩ lại Trịnh Lực, chân thành khen ngợi:
– Được đấy!
Trịnh Lực:
– Đâu có đâu có, toàn là kinh nghiệm xương máu, anh Châu với cô ấy cãi nhau thêm mấy bận nữa kiểu gì anh cũng tinh thông lên thôi.
Hết chương 8.9
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT