"Gọi cho các nhân viên tăng ca mỗi người một phần ăn tối." Dịch Sâm nói, "Các món dinh dưỡng."
"Vâng." Trợ lý sinh hoạt lập tức đi sắp xếp.
Vốn hắn còn đang lo lắng chuyện cãi vã lúc trưa sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc của ông chủ.
Nhưng rõ là do hắn nghĩ nhiều quá rồi, Dịch Sâm giống như bình thường, chăm chú nghiêm túc, mỗi một câu hỏi đưa ra đều đúng chỗ yếu.
Ngay lúc hắn tưởng chuyện này cứ thế sẽ trôi qua, người ngồi phía sau xe đột nhiên mở miệng.
"Cậu đi thăm dò thử, gần đây Mạc Nam Thành có xảy ra mâu thuẫn với ai không."
Trợ lý ngẩn người: "Vâng."
"Còn tình hình Mạc thị, cũng tra luôn."
"...Vâng."
Tâm trạng trợ lý lúc này rất phức tạp.
Trưa này Mạc tiên sinh vừa cãi nhau với ông chủ xong, giờ ông chủ lại đi điều tra tình hình Mạc thị...Cũng quá đáng sợ rồi.
Chẳng lẽ đây chính là vua phá trời lạnh trong truyền thuyết*?
*Chắc mọi người nhớ câu này "Trời lạnh rồi, cho Vương Thị phá sản đi" bắt nguồn từ một bộ phụ tử văn, tác giả cho nam chính nói câu này để ra vẻ tổng tài bá đạo nắm giữ sinh tử của người khác, bị người ta bảo là não tàn đăng lên diễn đàn cùng nhau cười chê, sau thường dùng để cười ai đó giả ngầu quá lố, mình coppy của bạn edit Đọc Thầm P4 C19.
Mạc tiên sinh cũng thật là, trước đó còn đang vui vẻ hài hòa ăn cơm, tự dưng lúc sau lại nổi giận, đổi thành ai cũng sẽ tức giận.
Nhưng mà trước giờ Mạc tiên sinh vẫn xem sếp Dịch là bạn bè thân thiết nhất mà phải không? Tuy lần này Mạc tiên sinh có hơi khiến người ta khó hiểu, nhưng nói thế nào thì giữa hai người cũng có giao tình mà...
Cẩn thận nghĩ lại thì dường như hai người cũng có dăm ba tật xấu.
Trợ lý nhớ kỹ các hạng mục ông chủ căn dặn, thầm nghĩ quả nhiên chủ nghĩa tư bản là vô tình nhất.
Dụ Diên và người phụ trách bên Linh động trao đổi mấy ngày, quả nhiên, bên đấy muốn cậu hỗ trợ quảng cáo thương mại. Không phải đại ngôn, đơn giản là quảng cáo về một mẫu chuột máy tính, phát thông qua blog cùng treo ở Trực tiếp.
Dụ Diên do dự, chờ Dịch Sâm công tác trở về xong, mới nói đầu đuôi chuyện này cho anh.
Dụ Diên: Anh cảm thấy em có thể nhận không?
1: Tại sao không được?
Dụ Diên: Ừm...cảm thấy hơi lạ thôi. Đại ngôn Linh động lợi hại như vậy, sao lại tìm tới em? Điều khoản rất nhiều, em xem đi xem lại nhiều lần, cũng không phát hiện ra lỗ thủng nào.
Một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Trước cậu làm hợp đồng với Star TV cũng phải đưa cho Dụ Mẫn Dương xem xong mới dám ký, lần này Dụ Mẫn Dương nhận vụ án lớn, hôm qua cậu mới biết chú ấy đã bận tới hai ngày còn chưa về nhà, nên cũng không có ý mang qua phiền chú.
1: Em gửi qua cho anh xem.
Sau mười phút, các luật sư riêng của Dịch gia ai cũng nhận được file này.1
Trong một nhóm bí mật nào đó không muốn cho ai biết, các luật sư đang thảo luận sôi nổi.
Luật sư 1: Các anh nhận được file gửi tới của sếp Dịch chứ?
Luật sư 2: Nhận được... có ý gì nhỉ? Các điều khoản này có vấn đề gì không?
Luật sư 3: Hiển nhiên là không có, đơn giản dễ hiểu, không có sai lầm.
Luật sư 4: Vấn đề là, điều khoản đơn giản thế này, giá cả lại vậy...Sao sếp Dịch còn gửi cho chúng ta, còn là gửi trong nhóm?!
Cả nhóm chat rơi vào im lặng.
Luật sư 2: Tôi cảm thấy có vấn đề.
Luật sư 3: Tôi cũng vậy.
Luật sư 1:...Cùng xem lại, cùng xem kỹ lại.1
Sáng hôm sau, Dụ Diên bị tiếng gọi video đánh thức.
Video được kết nối, Dịch Sâm liền nhìn thấy mái tóc màu đen, nam sinh chôn cả mặt vào gối, không nhìn thấy gì hết, giọng nói trầm khàn: "...Sao rồi?"
"Mấy điều khoản kia không có vấn đề, có thể ký." Nay là cuối tuần, Dịch Sâm không đến công ty, anh tựa lưng vào sôpha, nhíu mày hỏi, "Còn đang ngủ?"
"Ừm, hôm qua live tới hơi khuya..."
Dịch Sâm nhìn đồng hồ, nói: "Em dậy đi."
Dụ Diên ngẩng đầu lên, hai vành mắt thâm như gấu trúc hiện ra.
Lúc có Dịch Sâm ở Trực tiếp, cứ tối đến 11 giờ là anh giục cậu nghỉ, nhưng mấy qua anh đi công tác, không để ý đến, người này thế mà cũng không biết không chế live tới quá muộn.
Dụ Diên vốn nhẹ dạ, khán giả năn nỉ một hồi cái là mềm lòng, kéo dài thời gian live tới đáng sợ.
Dù có trẻ lại cũng không thể chịu nổi mức độ như thế.
Dịch Sâm cau mày, giọng nói cũng nghiêm túc hơn rất nhiều, lập lại: "Rời giường, Diên Diên."
Dụ Diên buồn ngủ trong chớp mắt chạy mất.
Cũng không biết mấy ngày trước bị làm sao, có một lần Dịch Sâm đột nhiên gọi cậu là Diên Diên, mỗi lần trò chuyện sau đó vẫn không bỏ.
Mỗi lần gõ chữ chat qua weibo còn đỡ, giờ phát ra tiếng thật, làm trái tim Dụ Diên muốn bay bay.
Dụ Diên ngồi dậy: "...Vậy thì em dậy."
Dịch Sâm không nói lời thừa, chờ Dụ Diên rời giường, mới nói tiếp: "Sau này rút ngắn thời gian live đi."
Không có tông giọng, không giống như đang thương lượng.
Dụ Diên đang đánh răng, không thể đúng lúc trả lời, cậu chớp chớp hàng mi, mắt đầy nghi hoặc.
"Mười hai tiếng quá dài, anh xem qua số liệu, bình quân các streamer khác live dài nhất chỉ tầm bảy tiếng." Dịch Sâm nói xong, còn lấy ra một tờ giấy, bỏ tới trước mặt camera điện thoại, "Giấc ngủ không đủ cứ kéo dài sẽ ảnh hưởng tới chất lượng Trực tiếp của em, càng ảnh hưởng tới thân thể em, em còn nhỏ, là đang tuổi lớn, đừng làm liều."
Dụ Diên vội vã súc miệng, nói: "Em là streamer mới, thời gian Trực tiếp dài sẽ có ưu thế hơn chút."
"Rồi sau vài năm nữa, ôm bệnh nghỉ live?"
"..." Dụ Diên nói, "Thân thể em rất tốt."
"Tuổi trẻ đã là một tài sản, đừng dùng hết."**
Dụ Diên nói: "Em sẽ chú ý, thật ra em luôn duy trì giấc ngủ từ tám giờ trở lên..."
"Em ngày đêm lẫn lộn, không điều chỉnh sẽ muộn." Thuyết giáo xong, Dịch Sâm nhẹ giọng đi, "Nghe lời anh."
Dụ Diên thích mềm không thích cứng, đối với Dịch Sâm, cứng mềm đều ăn hết.
Dụ Diên nói: "...Vậy theo anh, muốn em đổi tới mấy giờ?"
Dịch Sâm thoáng suy nghĩ: "Hai giờ chiều đến năm giờ chiều."
"?!" Dụ Diên thốt lên, "Anh đây là muốn em về hưu hả?"
Dịch Sâm nói: "Vậy em nói xem."
Dụ Diên thử thăm dò: "Từ mười một giờ trưa đến chín giờ tối?"
"Hai giờ đến sáu giờ."
"...Một giờ đến chín giờ."
"Hai giờ đến bảy giờ."
"Hai giờ...đến chín giờ."
Nghe tới con số đã dự tính trong đầu là bảy tiếng, đủ đạt tới mức trung bình của một người khi Trực tiếp. Dịch Sâm thỏa mãn trong lòng, trên mặt vẫn bình tĩnh: "Thành giao."1
Lúc Trực tiếp Dụ Diên tuyên bố tin này, các viewer đều choáng váng.
Sau một lát, các bình luận đã spam bay đầy màn hình.
"Con trai ơi, con sao thế!!!"
"Bảy tiếng đủ làm gì chớ? Chơi được mấy trận thì nghỉ, không được! Tui không cho phép!!"1
"Nổi rồi mà, trước còn lấy thời gian đánh bại các streamer khác, giờ có tiếng chút liền bỏ qua sở trường của mình?"
"Cảm giác giống như vào một cửa hàng được pr là hàng đẹp giá rẻ đầy hấp dẫn xong, lúc sau đột nhiên tăng giá...như bị lừa vậy."
"Xin lỗi nha, mấy lầu trên mắng tiểu Diên đều là thật lòng sao? Các bạn cảm thấy mỗi ngày live 12 tiếng mới hợp lý hả? Bạn ngồi trước máy tính mỗi ngày 12 giờ, mỗi ngày chơi game 12 giờ thử xem, thời gian dài, thân thể sẽ có chuyện đó."
"Lúc mình Trực tiếp cũng từng nói, đoạn thời gian đó tạm định live mỗi ngày 12 giờ." Dụ Diên nói tiếp, "Giờ mình live cũng được mấy tháng rồi, thay đổi điều chỉnh thời gian... cũng không tính là tên lừa đảo đi."
Cậu vừa nói dứt lời, một kiểu chữ màu mè lóa mắt khác với các viewer bình thường khác xuất hiện ở màn hình.
[Quai Tú: Không tính, mỗi ngày tôi chỉ live có 7 tiếng đây, không bớt không thêm *xuỵt*]
Màn đạn dừng một lúc, xong mọi người như không hẹn mà cùng mở tư liệu người này, muốn xác định có phải là bản tôn không.
"?"
"Cmn sao anh lại ở chỗ này?!"
"Anh không đi mở Trực tiếp của mình, chạy tới streamer khác xúi giục người ta rút ngắn bớt thời gian live?? Anh là ma quỷ à?"
Dụ Diên cũng sửng sốt: "Quai Tú...Sao anh lại ở Trực tiếp tôi?"
Những streamer khác tiến vào Trực tiếp streamer khác, đều sẽ có thông báo đặc biệt, cho nên các streamer lớn lúc bình thường ít khi mở acc chính đến trò chuyện xem live, Dụ Diên rất chắc chắn cậu không nhìn thấy hoành phi khi Quai Tú tiến vào Trực tiếp.
[Quai Tú: Lúc cậu chưa live tôi đã ở đây sẵn!"
[Quai Tú: Tôi chờ cậu gánh tôi chơi PUBG mà."
"..."
Nếu là Quai Tú mời cậu chơi game, Dụ Diên còn có thể tìm lý do từ chối.
Nhưng giờ người ta đang ở trên màn đạn cậu Trực tiếp, nửa đùa nửa thật nửa cầu cậu gánh, vậy thì có hơi vướng tay chân rồi.
Nhớ tới chuyện ở thịnh yến lần trước, Dụ Diên không phải kẻ ngu, cậu có thể mơ hồ nhìn ra, hình như Dịch Sâm không thích Quai Tú cho lắm.
Thấy Dụ Diên không lên tiếng, kiểu chữ màu mè lại nhảy ra.
[Quai Tú: Tiểu Diên, cậu đừng có im thế a a a."
"Ha ha ha Quai Tú cầu gánh ăn gà bị từ chối chê thảm, quá buồn cho anh ấy."
"Anh là streamer lớn mà tui thấy đã sống đến mức thê thảm nhất."
"Buồn cười quá, đệ nhất streamer Star TV Quai Tú."
Mặc kệ các viewer bình luận náo loạn, Dụ Diên suy nghĩ, vẫn nên gửi tin nhắn cho Dịch Sâm trước.
Dụ Diên:...Quai Tú đang tìm em gánh hắn chơi PUBG.
1:?
1: Em muốn chơi cùng hắn?
Dụ Diên: Không muốn.
Cậu nói thật sự đó.
Đang khi nói chuyện, Dịch Sâm đã tiến vào Star TV, đúng lúc nhìn thấy các viewer đang trêu đùa Quai Tú, xem qua dăm ba bình luận, trong chớp mắt anh đã hiểu rõ tình hình.
Nhìn kiểu chữ đầy màu sắc sặc sỡ ở màn đạn, Dịch Sâm híp mắt.
1: Không sao, để hắn chơi cùng.
Dụ Diên:...À.
Dụ Diên: Hay là em hố hắn hai trận...? Như vậy hắn sẽ không để em gánh nữa.
Nhìn thấy lời này, Dịch Sâm bật cười, những từ này cẩn thận làm sao...vừa buồn cười vừa đáng yêu.
1: Không cần, em cứ chơi cẩn thận.
Dụ Diên: Ừm.
Nửa phút sau - -
1: Anh onl.
1: Mời anh.
Dụ Diên:...
Dụ Diên:?
**
Tuổi trẻ - tự bản thân nó đã là một tài sản, tự bản thân nó đã hàm chứa ánh sáng và hạnh phúc, khi bị dúi xuống bùn, cơ hội để nó vẫn tỏa sáng và thăng hoa sẽ lớn hơn so với khi bạn già đi...(nguồn: Kênh 14, cái này là mình giải nghĩa theo cách mình hiểu giống của m14 ^_^)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT