Trình Vị Thức chưa bao giờ là người lì lợm níu kéo, Ôn Uyển không muốn gặp, anh cũng không miễn cưỡng, rất nhanh đã rời đi.
Ôn Noãn lại càng không vui, bởi vì sợ làm Ôn Uyển đau lòng, chỉ có thể oán giận với Hướng Đồ Nam.
"Một chút thành ý cũng không có! Có sẵn sàng gặp hay không là chuyện của chị em, nghĩ cách phải gặp như thế nào, mới là chuyện anh ta cần làm, anh ta gặp chút trở ngại đã trốn tránh bỏ chạy là thế nào?"
Hướng Đồ Nam có thể hiểu nỗi tức giận của Ôn Noãn, nhưng chuyện tình cảm, nóng lanh tự biết, bọn họ không biết rõ tình hình, thật sự không nên đưa ra ý kiến.
Đương nhiên, Ôn Noãn đang tức giận, lúc này nói đạo lý với cô, đó là tự tìm đường chết.
Anh rất thông minh mà phụ họa nói mấy câu Trình Vị Thức không đúng, sau đó cuộc trò chuyện chuyển hướng, bắt đầu xoa dịu người đang cau có.
"Nhưng quan trọng vẫn là xem ý tứ của chị. Anh thấy trong lòng chị ấy vẫn có anh Trình."
"Vậy cũng không được!" Ôn Noãn tức giận đến đỏ bừng mặt, "Chị em tốt tính, bị anh ta ức hiếp, em không muốn. Dù sao họ Trình kia nếu muốn theo đuổi lại chị em, bảo anh ta đến quỳ trước mặt chị em đã."
Hướng Đồ Nam bất đắc dĩ mà nắm lấy khuôn mặt cô: "Anh cũng cũng chưa từng quỳ với em đấy."
"Vậy anh bây giờ quỳ đi." Ôn Noãn lạnh lùng trừng mắt, thấy anh thật sự muốn uốn gối, cô tức giận kéo anh một cái, "Anh làm gì đấy? Anh......" Nói nửa câu, thì nhớ tới quá khứ của hai người.
Nếu một mình lôi ra, bất kể là nhìn từ góc độ của ai, đối phương cũng đều là người xấu.
Nhưng tình hình thực tế, chỉ có hai đương sự bọn họ mới rõ ràng nhất.
Cô như một chú gà trống nhỏ bị đánh bại, gục đầu xuống, tựa lên vai anh: "Nhưng anh ta làm chị em đau lòng. Anh biết chị em đấy, một chút tính tình cũng không có. Sao anh ta có thể xấu xa như vậy, ức hiếp chị em?"
Hướng Đồ Nam không trả lời được vấn đề này.
Mặc dù người anh thích là Ôn Noãn, nhưng vẫn luôn không thích sự yếu đuối của Ôn Uyển, nhưng lại không thể không thừa nhận, cô là một cô gái rất tốt, xứng đáng được người khác nghiêm túc đối xử, cẩn thận che chở.
--
Ôn Uyển không hề biết sự lo lắng của em gái và em rể mình dành cho mình, mối tình không bệnh mà chết này với Trình Vị Thức này, gần như đã tiêu hao toàn bộ xúc động cùng dũng khí của cô.
Cô còn yên lặng hơn so với trước, càng không rõ buồn vui, lúc theo Ôn Noãn xuống lầu ăn sáng, cô cũng chỉ cúi đầu không tiếng động, chậm rãi ăn cháo trắng, ngay cả dưa muối cũng không gắp một miếng.
Ôn Noãn đã ăn xong, ngồi ngay đối diện, trên khuôn mặt nhỏ của cô tràn ngập lo lắng.
Sau khi Ôn Uyển ăn vài miếng cháo, ngước mắt lên, mang theo ý xin lỗi mà cười với Ôn Noãn: "Xin lỗi em nhiều lắm, Noãn Noãn, chị đã luôn gạt em."
Ôn Noãn thực sự đau lòng, tính tình lại nóng nảy, không thể dấu diếm chuyện gì, nhưng cô ấy bảo cô đừng hỏi, cô liền thật sự không hỏi thêm một câu.
Ôn Uyển cảm thấy bản thân mình làm chị, thật sự không xứng.
Ôn Noãn phất tay, rất hào phóng mà tỏ vẻ tha thứ.
"Không sao, ai mà không có chút chuyện không muốn nói." Dừng lại một chút, cô nhìn trái nhìn phải, rồi đến bên cạnh Ôn Uyển cười ngồi xuống, nhỏ giọng nói, "Chị, nói với chị một bí mật nhé, thật ra em nghỉ hè sau khi thi đại học, đã từng bị sảy thai. Em và Hướng Đồ Nam sau hôm thi đại học, thì đã thân mật."
Ôn Noãn bỗng chốc tròn xoe đôi mắt, môi khẽ hé, sau vài giây, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng và áy náy nồng đậm: "Trước đây em chưa từng nói qua, không phải, là chị sao một chút cũng không phát hiện chứ?" Cô buông thìa, nghẹn ngào nắm lấy tay Ôn Noãn, đôi mắt lập tức đỏ hoe, "Noãn Noãn......" Một Noãn Noãn nhỏ bé như thế, chịu đau khổ lớn như vậy, phải khó chịu biết bao?
Ôn Noãn vành mắt ửng đỏ, nhưng lại cười thật rạng rỡ: "Đã qua lâu rồi. Chị, chi xem, em đã giấu chị chuyện lớn như vậy, chị cũng không trách em, chỉ đau lòng cho em. Chị có chuyện không muốn nói ra, em nhất định cũng sẽ không giận chị. Em chỉ là thương chị. Chị không giống em, da dày thịt béo, có thể gánh vác mọi chuyện, nếu chị...... Có con, tốt nhất là nói cho em, em giúp chị giải quyết."
Ôn Uyển da mặt mỏng, lập tức đỏ bừng mặt: "Không...... Không có. Nghĩ cái gì đấy, bọn chị chưa...... từng làm cái kia."
Ngay cả tối hôm qua cô cưỡng hôn anh, anh còn hoàn toàn thờ ơ.
Nhưng mà chuyện này thật sự quá xấu hổ, quá lúng túng, thật sự đánh chết cô, cô cũng ngại nói với Ôn Noãn.
Ôn Noãn lúc này mới thở phào một hơi.
May mắn, trên cơ thể không chịu tổn thương nào.
--
Chiều hôm đó, Ôn Uyển trở về Bắc Kinh.
Trở về lần này, cô lại ngã bệnh lần nữa. Nhưng lúc này đây không phải về thể chất, mà là về tinh thần.
Cô vốn đã trầm mặc ít nói, hiện tại thì ngay cả giao tiếp xã hội cơ bản cũng càng có thể giảm được thì sẽ giảm, còn sẽ thường xuyên trong tình trạng ngẩn người, đến nỗi những người ở cùng ký túc xá cũng bắt đầu lo lắng cho cô.
"Uyển Uyển, cậu có phải lại ốm rồi hay không? Năm nay cậu bị sao vậy, ba ngày hai bữa lại ốm?"
Ôn Uyển ngồi ở trên giường, sắc mặt vẫn tái nhợt, khóe môi lại mang theo ý cười: "Có thể là do không thích vận động, sức đề kháng yếu quá."
Đối phương nghe xong, tỏ vẻ tán đồng: "Hóa ra cậu tự biết ha? Cậu là cô gái dịu dàng ít nói nhất mà tôi từng gặp đấy."
Ôn Uyển cười phụ họa.
Buổi tối hôm đó, một đàn chị chơi thân gọi điện báo tin với Ôn Uyển: "Ngày mai Trình đại soái ca đến đây, muốn mời chúng ta ăn cơm. Chị suýt nữa thì quên nói cho em."
Tay đang cầm sách của Ôn Uyển cứng đờ, mờ mịt mà ngẩng đầu: "Ai?"
Đối phương phụt một tiếng cười: "Em quả nhiên không nhìn thấy. Đại soái ca nói không thấy em phản hồi, mới bảo chị nhất định phải báo cho em biết."
Ôn Uyển như cuối cùng cũng nhớ tới chuyện này.
Sau khi Trình Vị Thức rời đi, những người đã theo anh ấy trước đây, đã lập một nhóm chat, đây cũng liên hệ duy nhất mà Ôn Uyển không cách nào chặt đứt được.
Ngày hôm qua ở trong nhóm, quả thực có thấy tin nhắn của anh.
Những người khác thì hoan hô nhảy nhót, tích cực hưởng ứng, cô không muốn đi, cũng không nghĩ hồi phục, chỉ có thể giả bộ không nhìn thấy.
Không ngờ anh còn bảo người khác báo riêng cho cô.
Ôn Uyển khẽ thở dài: "Ngày mai em sẽ không đi đâu. Cơ thể không thoải mái lắm."
Người nọ nôn nóng: "Không được, không được. Đại soái ca khó lắm mới có thể trở về một chuyến, dù em phải bò, cũng phải bò đến."
Ôn Uyển: "Thật sự không thoải mái, không lừa chị. Bọn chị cứ đi đi, xin phép thầy Trình hộ em, nói tiếng xin lỗi."
Đối phương vẫn không chịu buông tha, bất lực cắn chặt Ôn Uyển, nhưng không chịu đồng ý, đối phương cũng không thể làm gì một người sống lớn như cô.
Ngày hôm sau, Ôn Uyển vì trốn tránh đám người kia, chạy về nhà, giúp mẹ Ôn tháo giặt chăn nệm trong nhà, rồi đem chăn ra ban công phơi khô, sau đó đeo găng tay cao su lên, bắt đầu tổng vệ sinh.
Mẹ Ôn bị hành động này cả con gái lớn dọa sợ. Mặc dù Uyển Uyển luôn ngoan ngoãn nghe lời hơn, nhưng những việc trong nhà này, thật sự là chưa bao giờ để đứa nhỏ này động tay.
"Có phải đã gặp phải chuyện gì hay không?" Mẹ Ôn hỏi.
Trên trán Ôn Uyển lấm tấm mồ hôi, uống một ngụm nước lớn: "Không có. Chỉ là gần đây sức khỏe không tốt, bạn học của con đều nói rằng chắc do con thiếu vận động, cho nên con về làm chút việc nhà, làm gì đó, rèn luyện cơ thể."
Mẹ Ôn an tâm, cười nói: "Vậy thì con nấu cơm luôn đi, hôm nay mẹ, hôm nay mẹ hưởng thụ luôn một thể."
Ôn Uyển cười gật đầu: "Được."
Lúc làm cơm tối, lại nhận điện thoại của người đàn chị kia, bảo cô bất kể thế nào cũng phải tham gia.
Ôn Uyển dựa vào bồn rửa, ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn ngoài cửa sổ.
"Em thật sự không đi đâu, em với mẹ đang ăn cơm ấy."
Đối phương như trêu đùa mà phàn nàn nói: "Em đấy, thật đúng là người đi trà lạnh, đại soái ca không còn là thầy hướng dẫn của em nữa, nên em không muốn lấy lệ nữa đúng không?"
Ôn Uyển không có gì để nói, thầm cảm thấy nếu người khác thật sự hiểu lầm như vậy hình như cũng không tồi, ít nhất tốt hơn so với khi bọn họ phát hiện ra mối tình ngắn ngủi của hai người họ.
Đàn chị nói xong rồi cười: "Chỉ đùa một chút, đừng tưởng thật nhé. Nhưng mà Uyển Uyển, em thật sự không biết làm việc, mặc dù thầy ấy không còn là thầy hướng dẫn của chúng ta nữa, nhưng thầy ấy đã trở thành một ông chủ lớn đấy, trong giới học thuật, còn cần nhân mạch, dù nói thế nào, thì có mối quan hệ tốt với thầy ấy, có trăm lợi mà không một hại, nếu không thì em cho rằng mọi người vì sao lại đều tích cực hưởng ứng thầy ấy như vậy?"
Cô xem như lời từ đáy lòng, đàn chị nếu không vạch trần, với tính cách của Ôn Uyển, thật sự không thể nghĩ đến chuyện này.
Cô thật ra lại hy vọng hai người bọn họ chỉ là đơn giản là mối quan hệ thầy trò, dù cho theo mọi người đi nịnh nọt, cũng còn thoải mái hơn là như bây giờ.
"Em thật sự không thoải mái, lại vừa ăn cơm rồi."
"Quên đi, quên đi, để chị xin phép cho em vậy." Đàn chị cười, "Người xinh đẹp nhất không tới, chúng ta lại có thể có thêm chút sự chú ý của đại soái ca."
Ôn Uyển cười không nói, cúp máy.
--
Nhân lúc Uyển Uyển nấu cơm, mẹ Ôn gọi điện thoại cho Ôn Noãn.
Bà cứ cảm thấy Uyển Uyển không đúng lắm, nhưng đứa nhỏ này từ nhỏ đã thuộc kiểu người im lặng, không chịu nói chuyện, ai hỏi cũng không nói.
Chỉ có thể đi hỏi Noãn Noãn.
Điện thoại vừa được kết nối, mẹ Ôn đã vội vã hỏi: "Noãn Noãn, chị con có nói với con, con bé đã gặp phải chuyện gì hay không?"
Ôn Noãn như sửng sốt một chút, hỏi: "Chuyện gì ạ?"
Mẹ Ôn tức cười: "Mẹ đang hỏi con đấy, con lại hỏi lại mẹ?"
Ôn Noãn bật cười ha ha: "Chị con ấy mà, có chuyện gì được chứ? Mấy hôm trước đến chỗ con vẫn tốt mà."
"Thật hả."
"Con lừa mẹ được sao? Có lợi gì cho con à?" Dừng lại, rồi cô ở bên kia hóng hớt, "Sao thế ạ, chị con đã nói gì rồi?"
Mẹ Ôn hơi yên lòng, cười nói "Không có", lại hỏi chút tình hình của Ôn Noãn gần đây, dặn dò cô đừng cứ ức hiếp Hướng Đồ Nam, sau đó trong lúc Ôn Noãn đang kêu la, thì kết thúc cuộc gọi.
Mẹ Ôn đi đến cạnh phòng bếp nhìn lén Ôn Uyển, cô xắn tay cúi đầu, đang rửa rau, nhìn vẻ mặt, lại thật sự vẫn bình tĩnh như bình thường.
Uyển Uyển bình thường vẫn luôn nói không nhiều lắm, chắc là do bà nghĩ nhiều thật.
--
Ăn xong cơm tối rồi đi tắm rửa, Ôn Uyển mặc bộ áo ngủ mà mẹ Ôn đưa cho cô.
Đây là quà sinh nhật mà mẹ tặng cho cô và Noãn Noãn hồi hai mươi tuổi, cùng với đó, còn cả một con gấu bông. Hai chị em sợ làm hỏng đồ ngủ, bình thường vẫn không nỡ mặc, chỉ cứ lẳng lặng mà cất trong tủ quần áo.
Vừa mới nằm lên giường, ôm con gấu bông kia vào lòng, điện thoại đặt trên tủ đầu giường liền vang lên.
Lại là đàn chị kia gọi đến.
Dù cho tình tình tốt như Ôn Uyển, lúc này cũng phải mang vẻ mặt bất lực.
Sau khi điện thoại được kết nối, đối phương còn chưa kịp mở miệng, Ôn Uyển đã khẽ thở dài: "Đàn chị, đã muộn thế này rồi, các chị phải ăn xong rồi chứ? Chẳng lẽ còn muốn em chạy đến? Em cầu xin......"
"Là anh."
Đơn giản hai chữ, chặn hết mấy câu kế tiếp của Ôn Uyển trong cổ họng.
"Buổi tối không thấy em, nghe nói là cơ thể không thoải mái?"
Tay Ôn Uyển siết chặt con gấu bông, chặt đến mức biến dạng. Một hồi lâu sau, cô mới nghe thấy giọng điệu mình thay đổi: "Xin lỗi anh, cơ thể thật sự không thoải mái lắm."
"Đến gặp bác sĩ chưa?"
"Ừm." Cô chôn chặt cằm trên mặt gấu bông, "Không phải bệnh gì nặng, nhưng cần nghỉ ngơi nhiều."
"Vậy em đi ngủ sớm một chút đi."
"Vâng."
Tuy nhiên bên kia không lập tức cúp máy ngay, ngừng vài giây, cô mới phản ứng lại, anh đang đợi cô cúp máy trước, vì thế vội vàng cắt đứt cuộc gọi.
--
Lại là một đêm ngủ không yên giấc, cả đêm đều mộng mị.
Kỳ lạ là, trong mơ toàn là chuyện hồi nhỏ, không hề xuất hiện Trình Vị Thức.
Khi tỉnh lại trời vẫn chưa sáng, cô ôm chăn ngồi dựa lên đầu giường, vẫn còn chưa hoàn hồn.
Thật ra hồi nhỏ vẫn là thoải mái nhất, mặc dù việc học nặng nề, nhưng cô cũng không coi đây là khổ, ngược lại rất hưởng thụ.
Noãn Noãn hiếu động, bố chỉ bảo con bé luyện chữ thôi, cũng đã kêu khổ thấu trời, luôn nghĩ cách làm biếng, nhưng cô từ nhỏ phải học khiêu vũ, học vẽ tranh, học đánh cờ vây, học dương cầm, hơn nữa cũng phải luyện chữ, gần như chưa từng có kỳ nghỉ, lại vẫn cứ không hề nghĩ tới làm biếng như Noãn Noãn.
So với Noãn Noãn, bởi vì ngoan ngoãn nghe lời, từ nhỏ đến lớn, cô luôn được người lớn khen ngợi, có thể nói là con nhà người ta tiêu chuẩn, nhưng chỉ có mình cô biết, cô hâm mộ Noãn Noãn biết bao nhiêu, hâm mộ con bé hoạt bát hào phóng, hâm mộ con bé có nhiều bạn bè như thế, thậm chí hâm mộ con bé có tình yêu tốt đẹp như vậy.
Bất kể có bao nhiêu người theo đuổi, ở trong lòng của bản thân cô, Ôn Uyển chỉ là một con vịt con xấu xí tự ti.
Cô không hề ghen ghét Noãn Noãn, chỉ là tự ti.
Mãi cho đến khi gặp được Trình Vị Thức, nghe được anh nói, anh thích kiểu con gái như cô hơn.
Tiếc rằng, cũng là giả dối.
Người có kiểu tính cách trầm lặng như cô, cho dù học hành có ưu tú, xinh đẹp, sẽ còn nhiều thứ khác, luôn không khiến cho người khác yêu thích.
Trời sáng thêm một chút, vì để tỏ ra là cô thật sự có lòng rèn luyện cơ thể, Ôn Uyển đơn giản rửa mặt một chút, thay bộ đồ tập thể dục, chào hỏi với mẹ Ôn vừa rời giường, xuống nhà chạy bộ buổi sáng.
Khu nhà hơi cũ, bên ngoài cũng không gọi là phồn hoa, giờ này, con đường bên ngoài khu nhà không nhiều xe lắm.
Khi Ôn Uyển chạy ra khỏi cổng khu nhà, nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe màu đen đậu ở ven đường.
Khi cô vừa định thu hồi ánh mắt, chạy về hướng ngược lại, cửa bên ghế lái mở ra.
Cô cứng đờ tại chỗ.
Anh xuống xe, đứng ở bên cạnh xe, cách một con đường nhìn chằm chằm vào cô.
Cô muốn quay đầu chạy, nhưng chân lại như đóng đinh tại chỗ, muốn động mà không thể động, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn anh băng qua đường, đi đến bên cạnh cô.
Trái tim vốn đang hoảng loạn của cô lúc này lại yên tĩnh trở lại, nhưng lại cảm thấy không thở ra hơi, như là bị ai đó bóp chặt lấy.
"Anh...... Đến đây lúc nào?"
"Tối hôm qua."
Cô nhìn tơ máu đỏ trong mắt anh, trái tim không kìm được nhói đau.
"Vậy anh mau trở về ngủ đi." Cô cúi đầu, "Em......"
Tay bị anh nắm chặt lấy.
Sáng sớm cuối xuân còn mang theo một chút lạnh lẽo, tay anh lại nóng hổi.
"Uyển Uyển, đến sinh nhật năm nay, anh 36 tuổi, cuộc đời gần như đã qua được một nửa." Giọng anh vì thức đêm mỏi mệt, mà hơi khàn khàn, từng nhát giày vò trái tim vốn đã tan vỡ của cô, "Anh vẫn luôn sợ làm em nhỡ nhàng, đã từng nghĩ tới trốn tránh, nhưng sau khi thấy em, thấy em đau lòng như vậy, anh vẫn luôn suy nghĩ, rằng có phải đã sai rồi hay không."
Vừa nói, anh lặng yên không một tiếng động mà kéo cô vào lòng.
Ôn Uyển nằm trong lồng ngực anh, đã yên lặng rơi lệ từ lâu.
"Uyển Uyển, anh lớn hơn em mười hai tuổi, từng kết hôn, hiện tại lại đang làm chuyện mà bản thân không kè quen thuộc, tiền đồ chưa biết ra sao, còn nhiều lần làm em tổn thương. Thứ mà anh cảm thấy có thể xứng đôi nhất với em, chắc chỉ có tình cảm của anh." Anh hôn trán cô, khe khẽ thở dài, "Nhưng anh với vợ trước, đã hoàn toàn không còn gút mắt, sau này anh cũng sẽ chú ý rèn luyện sức khỏe, hy vọng có thể cùng em lâu hơn, còn có, anh sẽ thật nỗ lực, nỗ lực điều hành tốt công ty, cho em cuộc sống tốt hơn. Uyển Uyển, nếu có thể, có thể cho anh một cơ hội nữa không?"
ttan
30/07/2021