Diệp Tam Tuế đau đến mức năm ngón tay cào cấu vào cánh cửa, thở gấp: “Chuyện này không liên quan gì đến anh! Anh buông tôi ra.”

Trong gia đình họ Cố, Cố Giang Hành và Cố Ngộ Thù đang tranh giành vị trí chủ nhà, điều này ai cũng có thể thấy rõ.

Nhà họ Tô là chính trị gia, Cố Ngộ Thù và Tô Nam Chi ở với nhau như hổ mọc thêm cánh, đương nhiên Cố Giang Hành sẽ lo lắng.

Còn Diệp Trầm Phù là một nhân vật mới nổi trong giới quân sự và chính trị của Lương Thành, cô là em gái duy nhất của Diệp Trầm Phù, có gì sai khi Cố Giang Hành muốn kết hôn với cô chứ?

Tuy nhiên, người đàn ông đánh cô một cái, ánh mắt bướng bỉnh: “Người mà tôi không lấy được, dựa vào anh ta mà cũng dám lấy?”

Người mà tôi không thể lấy được...

Ánh sao hiện lên trong mắt Diệp Tam Tuế, lấp lánh nho nhỏ, dường như chỉ trong nháy mắt đã vụt tắt: “Anh có phải vẫn còn yêu tôi không?”

Yêu?

Tâm Cố Ngộ Thù chấn động, sau đó cơn đau như bị lửa đốt khiến anh tỉnh lại ngay lập tức, đẩy mạnh người phụ nữ vào cửa: “Nghĩ nhiều rồi, chỉ là Nam Chi không tiện, mà cơ thể của cô rất thích hợp để sử dụng thôi.”

Diệp Tam Tuế cắn môi để giảm bớt đau đớn, mái tóc đen che đi khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt mở to nhưng nước mắt vẫn rơi từng giọt tí tách.

Đúng, cô thích hợp nhất để sử dụng.

Trái tim cô từ từ lặng xuống, giọng nói run run: “Nam Chi đã thích anh từ lâu, cùng anh đấu tranh gian khổ từ một người con ngoài giá thú không có giá trị trở thành chủ tịch tập đoàn W, giờ cô ấy lại mang thai đứa con của anh. Anh không thể có lỗi với cô ấy.”

Ánh mắt anh tràn đầy căm hận, anh kéo cô ra khỏi buồng vệ sinh, đẩy cô đến bồn rửa mặt, véo vòng eo mảnh mai của cô: “Kết thúc là điều không thể, trừ khi em chết hoặc tôi chết.”

Trong đầu cô tràn lan đau đớn, như thể dây thần kinh bị người ta xé đứt vậy, nhìn bản thân thảm hại trong gương, cô tàn nhẫn nói: “Mong anh đừng đến tìm tôi, nếu không tôi sẽ nói cho Nam Chi biết tất cả những chuyện này.”

Anh bật cười, nhìn hai người thân mật dính với nhau trong gương, nói nhỏ với cô: “Nếu tôi sợ, tôi còn làm thế này sao?” Nói thật, Tô Nam Chi không khống chế được anh, cho nên anh mới có thể làm bất cứ điều gì anh muốn.

Cô nhìn vào mắt anh không khỏi rùng mình: “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”

Anh chợt nở nụ cười, cúi đầu chạm vào môi cô: “Tôi muốn em chết.”

Em Em có biết, bỏng là loại đau đớn như thế nào không?

Một cử chỉ ấm áp như vậy nhưng lời nói ra lại sắc bén đến thế.

Cô không nhịn được muốn chạy trốn, nhưng ánh mắt của người đàn ông thật tàn nhẫn, cô nằm trêи bồn rửa mặt, đầu bị người đàn ông đè xuống nước, không thở nổi, hai tay cào lên bệ đá hoa cương, móng tay đã bị vỡ, và máu không ngừng chảy ra.

Anh thật sự muốn cô chết.

Không sao đâu, sẽ như ý anh muốn thôi.

Cô mơ màng nghĩ, ȶìиɦ ɖu͙ƈ, tình yêu đến nghẹt thở, thật biết chơi đùa, chẳng trách lúc đầu anh làm Tô Nam Chi đến mức vào bệnh viện.

Trong đầu truyền đến một cơn đau dữ dội, càng được lan rộng ra theo cử động của người đàn ông, hơi thở bị kìm nén đột nhiên tan biến, chất lỏng lạnh lẽo xâm nhập vào hơi thở và phổi, càng giãy giụa thì càng khó chịu.

Nhưng mà, người trêи người cô dường như không quan tâm đến sự sống chết của cô, càng thêm mạnh bạo, đột nhiên, cơ thể cô như bị thiêu đốt!

Đôi mắt của cô tối sầm lại, mọi động tác giãy giụa đều biến mất, mái tóc màu mực của cô còn vương trêи mặt nước.

Cô, như thể đã chết.

Lần nữa tỉnh lại, đã là hai ngày sau.

Diệp Trầm Phù đứng ở bên cạnh cô, trong mắt đen kịt, gắt gỏng nói: “Diệp Tam Tuế, em không biết cơ thể của chính mình là gì sao? Em yêu anh ta cũng không cần ác với mình như vậy, em có chơi nổi không? Tên khốn đó thế mà đã để em một mình trong phòng vệ sinh, nếu không phải anh đi tìm em, thì cũng không ai biết em đã chết ở bên trong đó rồi!”

Cổ họng cô như muốn vỡ ra vì khói, cô không thể phát ra âm thanh nào, nước mắt rơi xuống... cô chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Ngộ Thù lại tàn nhẫn và độc ác với cô như vậy.

Anh thật sự đã từng yêu cô chưa?

Bàn tay thô to của Diệp Trầm Phù lướt qua mặt cô, nhẹ nhàng xoa tóc cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tam Tuế, sao em không nói cho anh ta biết?”

Đầu cô lại bắt đầu đau nhức: “Tự làm tự chịu, có gì để nói chứ? Anh ấy có vợ sắp cưới, có một đứa con. Một ngày nào đó, anh ấy trút bỏ được oán hận với em, anh ấy sẽ sống rất hạnh phúc.”

Cô sẽ chết như Cố Ngộ Thù mong đợi.

Vì não cô có khối u, cô sẽ không sống được lâu nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play