Editor: Mứt Chanh
Kiều Phất Tùng hoảng loạn.
Y thật sự không thể tin được tư thế dũng cảm quỳ xuống như vậy là do em gái nhỏ mềm mại mỏng manh năm đó làm được, đây là... Bị Thái Tử tra tấn đến tinh thần rối loạn rồi sao?
Lúc Tố Tố ở khuê phòng năm đó là cỡ nào kim tôn ngọc quý? Hiện giờ gả cho Thái Tử chưa đến một năm, sao lại thành bộ dạng này? Hốc mắt của Kiều Phất Tùng đỏ lên đến ảo não, hận không thể lưng mang tội danh mưu phản đi tìm Thái Tử liều mạng.
Y tháo mũ rộng vành xuống lộ ra gương mặt của mình: "Tố Tố, là ta."
Thẩm Tân Di vừa thấy là Kiều Phất Tùng thì trong lòng thất vọng: "Tư Mã sao lại ở chỗ này?"
Nàng không biết nghĩ đến cái gì lại kích động lên: "Có phải ngài là cao nhân sống gần ngàn năm lánh đời hay không? Thấy ta xương cốt tuyệt diệu, thiên tư xuất chúng, muốn thu ta làm đồ đệ, đặc biệt hóa thành dáng vẻ của Tam Lang nhà họ Kiều bảo vệ ở bên cạnh ta!"
Kiều Phất Tùng: "...= =, Tố Tố muội bình tĩnh một chút."
Y tiện tay ném mũ rộng vành ở một bên, chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, ngập ngừng vươn tay muốn vây lấy nàng: "Vừa rồi ta thấy muội lăn từ trên núi xuống dưới, bị thương nơi nào? Để ta xem xem đi."
Thẩm Tân Di tránh thoát khỏi tay y, không phải lúc nào nàng cũng trải qua căn bệnh này. Thấy Kiều Phất Tùng nghiêm trang, làm ngơ như không thấy phối hợp diễn xuất của nàng nên cũng không thể không điều chỉnh cốt truyện trở lại bình thường: "Sao huynh lại ở chỗ này?"
Kiều Phất Tùng đổi tay nắm lấy tay nàng, tỉ mỉ đánh giá nàng một lần, thấy nàng không sao mới hơi chút nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng giải thích: "Ta đi qua nơi này, thấy muội bị một đám cường đạo vây công thì đặc biệt tiến đến cứu hộ."
Thẩm Tân Di quay cốt truyện trở về bình thường, chỉ số thông minh cũng theo đó mà cao lên rồi nheo mắt lại: "Trùng hợp như vậy sao? Kiều Tư Mã hình như không có việc gì cần huynh đặc biệt tới đây đúng không?" Nàng nhìn đáy mắt của Kiều Phất Tùng xẹt qua một chút không được tự nhiên thì dịu giọng lại: "Huynh ta quen biết nhiều năm, còn có lời nói gì không thể nói thẳng?"
Kiều Phất Tùng im lặng một lát: "Ta muốn cứu muội đi ra ngoài."
Thẩm Tân Di khó hiểu mà nhướng mày, y tiếp tục nói: "Thái Tử và nhà họ Thẩm là kẻ địch xưa giờ, nói không chừng sau này phải đánh nhau chết sống. Thái Tử lại là hạng người dứt khoát tàn nhẫn, sau này làm sao có thể buông tha cho muội? Tố Tố muội cũng là người có tính tình kiên cường, nếu hắn cố ý đả thương người nhà muội, muội nhất định không biết thôi, đúng hay không?"
Y từng câu từng chữ hợp tình hợp lý, Thẩm Tân Di không khỏi gật đầu.
Kiều Phất Tùng thấy nàng đồng ý thì sắc mặt không khỏi nới lỏng, nói thẳng ra toàn bộ kế hoạch: "Ta thám thính được sứ giả Hồi Hột muốn gây bất lợi với muội, ta muốn mượn cơ hội này cứu muội ra, bởi vậy âm thầm phái người nhìn chằm chằm. Mấy ngày hôm trước Thái Tử đột nhiên bỏ muội mà đi, người Hồi Hột tìm được cơ hội xuống tay, lại nương mưa to yểm hộ ra tay với muội. Ta vừa mới phái người cải trang thành người Hồi Hột bắt đi muội, các hộ vệ của Thái Tử hẳn là không có hoài nghi..."
Y nói tới đây thì ngừng lại, thấy sắc mặt của nàng không có gì khác mới tiếp tục nói: "Ta đã tìm được một thi thể vóc người dung mạo tương tự như muội, lại xử lý một chút giao cho hộ vệ của Thái Tử, bọn họ tất nhiên cho rằng muội đã bị người Hồi Hột giết chết, đến lúc đó muội có thể thoát thân, lại không cần lưng đeo gông xiềng này nữa."
Thẩm Tân Di không khỏi ngẩn ra, Kiều Phất Tùng vươn tay giữ chặt tay nàng: "Việc này không nên chậm trễ, Tố Tố, theo ta đi đi!"
Thẩm Tân Di giương mắt nhìn Kiều Phất Tùng rồi nhíu mày, vặn lại lời y: "Đi theo huynh thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ ta phải cả đời mai danh ẩn tích, không ai biết còn tồn tại ư? Cuộc đời này không bao giờ có thể gặp lại cha mẹ huynh trưởng ư?" Nàng không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt biến đổi: "Huynh muốn..."
"Ta cũng không phải là có ý tưởng không an phận với muội." Kiều Phất Tùng vội vàng giải thích, cổ họng y lăn lộn lên xuống: "Tố Tố, ta nói câu đại nghịch bất đạo..." Y lấy lại bình tĩnh: "Thái Tử tuy tuổi trẻ tài cao nhưng đáng tiếc trời không đợi tuổi. Hắn bệnh nặng đã lâu, cả triều không người không biết, hắn chưa chắc có thể qua, chờ hắn... Hoăng, muội cũng có thể tìm ra cái cớ trở lại bên cạnh cha mẹ, Hoàng Thượng lường trước cũng sẽ không nói cái gì."
Y buông tiếng thở dài: "Ta khăng khăng muốn cứu muội, thật sự không phải vì hiệp ân báo đáp mà là lo lắng hắn tồn tại mấy ngày này sẽ gây bất lợi với nhà họ Thẩm, tiện đà đối với muội cũng..."
Lục Diễn bệnh Thẩm Tân Di tất nhiên biết, nàng rõ ràng thì rõ ràng lại không thể thấy người khác nói như vậy chút xíu nào nên trầm giọng quát: "Tư Mã nói năng cẩn thận!"
Kiều Phất Tùng còn chưa bị nàng lạnh lùng trừng mắt như thế nên không khỏi giật mình, tầm mắt ngưng ở trên mặt nàng. Nàng thở dài, đột nhiên cảm thấy trong lòng mệt mỏi: "Hiện tại ta phải đi về, Tư Mã nghe ta khuyên một câu, chuyện này huynh coi như chưa từng xảy ra, cũng chớ có nhắc tới với ai, như vậy đối với hai ta đều ổn."
Nàng nói xong xoay người muốn đi, sau lưng có một luồng gió, người nàng nhẹ hẫng đã bị Kiều Phất Tùng đưa lên vội chạy ra xa.
Thẩm Tân Di giật mình mới phản ứng lại, giận tím mặt: "Mẹ kiếp, huynh muốn làm gì! Còn không mau buông ta ra!"
Kiều Phất Tùng nhẹ giọng nói: "Tố Tố, xin lỗi, hôm nay có nhiều mạo phạm, đều là vì cứu tánh mạng của muội, ngày sau ta lại nhận lỗi với muội."
Thẩm Tân Di tức giận nói: "Tư Mã nghĩ lại, huynh có từng nghĩ tới việc này bị người ta biết, huynh sẽ có kết cục gì không?! Phụ huynh tộc nhân huynh sẽ bị huynh liên lụy ra nông nỗi gì đây?! Này đó huynh có từng nghĩ tới chưa?! Huynh dám nói huynh làm chuyện này sạch sẽ khiến người ta không tra ra một chút dấu vết nào không? Phàm là bị ai biết một chút, nhà huynh nhà ta, tất cả mọi người đều chết không có chỗ chôn!"
Kiều Phất Tùng đang muốn giải thích, Thẩm Tân Di lại nói: "Huống chi ta đã gả cho Thái Tử làm vợ, hắn có lòng với ta, cũng đồng ý với ta tạm thời sẽ không động đến nhà họ Thẩm, ta sẽ không phụ hắn dễ dàng!"
Có đôi khi Ngạo Thiên cũng coi như là đồng hồ đo thời tiết của Thái Tử và nàng, lời này đặt ở nửa năm trước, lúc hai người nhìn nhau mà sinh ra chán ghét, nàng sẽ không bao giờ nói ra.
Kiều Phất Tùng đầu tiên là ngẩn ra, hai tròng mắt lập tức trố ra, cổ họng kích động một mùi tanh ngọt.
Y vẫn luôn cho rằng Tố Tố là bất đắc dĩ bị gả cho Thái Tử, kỳ thật là lá mặt lá trái với Thái Tử, nàng vậy mà... Thích Thái Tử.
Khí huyết của y nhất thời cuồn cuộn, trên mặt cũng chẳng hiện gì, chỉ nghe bản thân lạnh nhạt nói: "Nếu không có Thái Tử chặn ngang một đường, nàng bây giờ đã là vợ của ta... Ta biết nàng gả cho Thái Tử đều không phải là ý định ban đầu, những lời này đều là hắn bức nàng nói, đúng hay không?"
Thẩm Tân Di nhìn ra sắc mặt của y không đúng nhưng không khỏi phản bác vì Lục Diễn: "Lúc trước chặn ngang chính là Hoàng Thượng, Thái Tử cũng không nham hiểm độc ác như huynh nghĩ. Hôn sự giữa huynh và ta chưa thành chứng minh vốn là vô duyên, vì sao huynh không thể nghĩ thoáng một chút?" Nàng không chút do dự đã phát tấm thẻ người tốt: "Huynh là người tốt, đáng tiếc huynh và ta vô duyên, ta hiện tại đã là vợ của Thái Tử."
Kiều Phất Tùng lẩm bẩm lặp lại lời này một lần nữa, tốc độ ngựa không khỏi chậm lại.
Đúng lúc này Thẩm Tân Di nghe thấy tiếng quát lớn trên sườn núi, lường trước là Tề Sất ổn định tình hình, hiện tại đã chạy tới cứu nàng.
Nàng lại chuyển sang Kiều Phất Tùng: "Tư Mã cho dù không vì bản thân ngẫm lại thì cũng nên vì cha mẹ trong nhà suy xét! Huynh mau thả ta đi, ta bảo đảm cái gì cũng không nói!"
Kiều Phất Tùng không nghĩ tới người của Lục Diễn thế mà tới nhanh như vậy, vươn tay muốn đánh ngất nàng rồi lại luyến tiếc xuống tay.
Y ngây người như vậy một lúc, Thẩm Tân Di nhìn chuẩn thời cơ đẩy y ra, bản thân dùng sức vặn người và lăn xuống ngựa, Kiều Phất Tùng giơ tay muốn kéo nhưng đã bị nàng không chút do dự đẩy ra.
Mặt mũi của Kiều Phất Tùng mất sạch, tiếng gọi càng lúc càng gần, cuối cùng y nhìn nàng bằng một cái nhìn thật sâu: "Ta hy vọng Tố Tố sau này đừng hối hận." Nói xong thì phóng ngựa đi xa.
Không bao lâu, Tề Sất mang theo người đuổi lại đây. Bọn họ nhìn thấy Thẩm Tân Di thì cuống quít quỳ xuống thỉnh tội: "Điện hạ, thuộc hạ bảo vệ không chu toàn để điện hạ chịu khổ, thuộc hạ muôn lần chết không thể thoái thác tội của mình!"
Thẩm Tân Di vẫy tay: "Mau đứng lên đi, ai cũng không dự đoán được việc này."
Tề Sất xác định trên người nàng không có gì đáng ngại mới hỏi: "Mới vừa rồi đợt người thứ hai vẫn là người Hồi Hột sao? Bọn họ vậy mà sắp xếp hai đám người sao?!"
Thẩm Tân Di chần chờ ở trong lòng một chút rồi nhanh chóng gật đầu: "Đúng vậy, ta cũng không dự đoán được, mới vừa rồi lúc người nọ cướp ta đi, ta dùng cây trâm đâm vào người hắn ta, bị hắn ta ném đi nên vô ý rơi xuống vực, đứng lên mới đi không bao lâu đã gặp được các ngươi, cũng vừa lúc.."
Giao tình của nàng và Kiều Phất Tùng tạm thời không đề cập tới, nhà nàng và nhà họ Kiều là thế gia, Lục Diễn lại tàn nhẫn. Nếu chuyện Kiều Phất Tùng tính toán mang nàng đi bị Lục Diễn biết thì chỉ sợ nhà họ Kiều xong đời rồi.
Nàng không thể không nói dối.
Lời này nói hợp tình hợp lý, Tề Sất quả nhiên không nghĩ nhiều mà thở phào nhẹ nhõm: "Điện hạ không sao là tốt, ti chức sẽ viết thư cho Thái Tử."
Thẩm Tân Di nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Đừng nóng vội, Thái Tử làm việc ở bên ngoài, ta lại không bị thương gì, vì cái này quấy rầy hắn cũng không tốt."
......
Lục Diễn ra roi thúc ngựa đuổi tới phương nam, hiện tại đã điều tra gần xong chuyện Trần Viễn.
Trần Viễn thật sự đã chết, thi thể đã hư thối được đào lên ở Tây Sơn.
Khiến hắn phẫn nộ không phải cái chết của Trần Viễn, cái quân cờ này đã chết, hắn còn có thể thay thế sắp xếp bố cục lại một lần nữa.
Chân chính khiến hắn phẫn nộ chính là cái chết của Trần Viễn lờ mờ hơi có liên quan tới nhà họ Thẩm.
Hắn đã quyết định tạm thời buông tha nhà họ Thẩm, sao bọn họ còn dám không biết tốt xấu?
Lúc này phương nam tuy đã là mùa xuân tháng ba, đúng là thời điểm thuận lợi cho cỏ mọc chim bay nhưng tâm trạng của hắn lại phiền loạn, chẳng có chút tâm tư nào mà nhìn ra cảnh đẹp ngoài cửa sổ.
Lục Diễn đang cân nhắc bố cục ở dịch quán thì bên ngoài có người đưa tin: "Điện hạ, Tề Sất phái người truyền lời nhắn."
Lục Diễn nhíu mày: "Để y tiến vào."
Người truyền tin vội vàng đi vào, nửa phút cũng không dám trì hoãn mà quỳ xuống nói: "Điện hạ, nhóm người Thái Tử Phi bị sứ giả Hồi Hột tập kích gần Nguyên Châu..."
Tuy rằng Thẩm Tân Di dặn dò không cần báo sớm cho Lục Diễn như vậy nhưng Tề Sất lại vẫn cảm thấy không an tâm nên sai người truyền tin trong cùng ngày.
Sắc mặt của Lục Diễn thay đổi, lập tức đều vứt cái gì mà Trần Viễn cái gì mà nhà họ Thẩm ở sau đầu rồi cắn răng hỏi: "Ngươi nói cái gì?!"
Người truyền tin lập tức bổ sung một câu: "Nhưng Thái Tử Phi không sao, được Tề Sất bình an mang về, hiện tại đã sắp đến Trường An!" Thư từ qua lại ở cổ đại không tiện, thời gian đi truyền tin thì Thẩm Tân Di đã gần hồi kinh.
Lúc này mặt Lục Diễn mới được thả lỏng, đáy mắt lại tràn đầy thù địch: "Người Hồi Hột thật to gan, cho bọn họ mấy phần mặt mũi thì đã không biết bản thân tên họ là gì." Hắn nói xong thì mới cúi đầu nhìn về phía người truyền tin kia: "Ngươi kể cho ta nghe về tình hình ngày hôm đó một cách chi tiết."
Người truyền tin lúc ấy cũng ở đấy nên thuật lại cảnh tượng Thẩm Tân Di bị cướp đi một lần, Lục Diễn nhíu mày: "Tới hai đợt người?"
Người truyền tin gật đầu: "Tề Sất nhất thời không đề phòng, thiếu chút nữa đã để đợt người thứ hai đem Thái Tử Phi đi."
Trong lòng Lục Diễn mơ hồ cảm thấy không đúng lại không kịp nghĩ nhiều, thậm chí không còn tâm trí tra chuyện Trần Viễn nữa mà dặn dò: "Mệnh Thái Sử Tiệp sắp xếp thỏa đáng chuyện trong tay, chúng ta ngày mai sẽ lên đường về kinh."
......
Thời gian Thẩm Tân Di về kinh còn sớm hơn dự kiến hai ngày.
Không biết có phải vì hành trình quá mệt mỏi hay không, nàng mới trở về nhà đã cảm thấy trên người không khoẻ nên thông báo một tiếng với trong cung, cả ngày nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Trong lòng nàng không ngừng nghĩ đến Lục Diễn, vừa bị phiền lòng vì lời nói của Kiều Phất Tùng nên không khỏi ngóng trông hắn trở về, vừa lo lắng biểu hiện của mình không đúng chỗ bị hắn nhìn ra điểm gì nên cảm thấy hắn vẫn trở về trễ chút mới tốt.
Nàng vốn dĩ không có khuyết điểm gì lớn nhưng bởi vì tâm tư ưu phiền nên thực sự nằm ở trên giường mấy ngày, không ít chị em quen biết nàng đều tới thăm nàng.
Trinh Dung nắm tay nàng lải nhải: "Cửu tẩu vốn dĩ không phải rất tốt sao? Sao Cửu ca muội mới không ở đây mà tẩu đã bệnh ghê gớm như vậy? Chẳng lẽ là nhớ huynh ấy?"
Tuy rằng nàng ấy nói có hơi lệch so với sự thật nhưng không khác lắm cũng chính là ý tứ này, Thẩm Tân Di nói trong lòng muội có thể chuyển công việc làm nhà tiên tri được rồi đó.
Trinh Dung lại nói: "Thái Hậu nhớ hai người, vẫn luôn nhắc mãi tẩu với Cửu ca đó, thường phải hỏi một câu khi nào hai người có thể để bà bế lên cháu cố."
Thẩm Tân Di giật mình, nàng và Lục Diễn bây giờ không nói là đang trong đường mật nhưng tình yêu cũng tuyệt đối đi vào quỹ đạo. Huống hồ Lục Diễn bảo đảm với nàng để nàng tạm thời không có nỗi lo về sau, nếu như đã chứng minh là vợ chồng hợp pháp, sẽ rất tốt nếu có một đứa con không phải sao?
Nàng cũng không biết bản thân mang tâm thái gì, có lẽ là bởi vì khắp thiên hạ đều không xem trọng nàng và Lục Diễn, nàng ngược lại muốn sống một cuộc sống tốt đẹp với hắn.
Nhưng đứa bé cũng không phải chỉ có một mình nàng. Lục Diễn không trở về, nghĩ những thứ khác đều là viển vông, nàng thật sự nằm không có tí sức lực nào, sau khi tiễn đi Trinh Dung thì dứt khoát đứng dậy xử lý công việc vặt trong phủ.
Lúc nàng đang chỉ huy mọi người thu dọn lại nhà kho thì chợt nghe phía sau vang lên một giọng nói hơi mệt mỏi: "Không phải trên người nàng không dễ chịu sao? Sao không cố gắng tĩnh dưỡng?"
Thẩm Tân Di ngẩn ra, quay đầu đã thấy Lục Diễn đứng ở phía sau nàng, trên mặt mang theo mấy phần mệt mỏi, còn có một phần lạnh lẽo không dễ phát hiện.
Nàng không chú ý tới sắc mặt phức tạp của hắn mà vui vẻ nói: "Ta còn tưởng rằng mấy ngày nữa huynh mới có thể trở về ấy, sao sớm như vậy? Huynh cũng chẳng để người báo trước một tiếng."
Khóe môi của Lục Diễn mấp máy, thấy vui vẻ trên mặt nàng không giống giả bộ thì sắc mặt mới thả lỏng, vẻ lãnh đạm cũng tan đi không ít.
Hắn thấy nàng chạy tới thì vươn tay ôm lấy nàng, ngón trỏ vuốt ve gương mặt nàng: "Nghe nói nàng xảy ra chuyện nên ta lại vội vàng đuổi trở về."
Hắn nhận thấy chuyện nàng bị bắt cũng không đơn giản, lại lo lắng an nguy của nàng nên trên đường trở về đã sai người đi Nguyên Châu tra xét một phen, không chỉ phát hiện người Hồi Hột tác quái mà còn phát hiện Kiều Phất Tùng cũng tham dự trong đó.
Lấy tài trí của hắn thì nhanh chóng đoán ra Kiều Phất Tùng muốn làm gì.
Vốn dĩ việc Kiều Phất Tùng và nàng có hôn ước hắn đã không tính toán so đo nhưng nếu y tới tìm đường chết thì hắn cũng không ngại thành toàn cho Kiều Phất Tùng. Sau khi biết việc này, hắn lập tức hạ lệnh sai người bí mật tóm Kiều Phất Tùng.
Trên đường đi hắn thậm chí suy nghĩ liệu nhà họ Thẩm có cấu kết với nhà họ Kiều hay không, bên này lấy việc Trần Viễn làm mồi dụ dỗ, điều hắn rời khỏi Tố Tố, bên kia Kiều Phất Tùng lập tức động thủ muốn mang Tố Tố đi.
Nhưng Tố Tố có biết việc này hay không?
Có phải nàng cũng nghĩ tới việc rời khỏi hắn hay không?
Hắn nghĩ đi nghĩ lại cả trăm lần, nhìn gương mặt vui sướng của nàng thì lửa giận trong lòng rốt cuộc tiêu tán đi chút ít, lại lặp lại một lần: "Sao không cố gắng tĩnh dưỡng?"
Thẩm Tân Di thở dài: "Ta đã nói với huynh, Cửu Dương Thần Công của ta đã luyện đến một cái cảnh giới cho nên ta phải ra hấp thụ linh khí của trời đất, hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt."
Lục Diễn: "... À."
Thẩm Tân Di buồn bực nói: "Đều là bởi vì đại công của ta chưa thành cho nên lần trước mới có thể bị kẻ xấu bắt đi. Ta nghĩ đường đường cũng là môn chủ Ngạo Thiên môn, không nghĩ tới bị cảnh giới trói buộc, mà ngay cả mấy kẻ hại dân hại nước cũng không đối phó được, thật là vô dụng."
Lục Diễn: "... Chờ sau này đột phá cảnh giới, nàng tất nhiên sẽ nâng cao một bước."
Lòng hắn khẽ động một tí lại thử nàng: "Nàng biết nàng bị ai bắt đi không? Lúc sau nàng lại gặp được ai?"
Thẩm Tân Di nói: "Gặp một vị cao nhân lánh đời, y truyền cho ta vô thượng tâm pháp, đáng tiếc thời gian ta tu luyện khá ngắn, hiện tại còn chưa hiểu thấu đáo điều cốt yếu trong đó."
Lục Diễn: "..." Hắn không nên hỏi.
Lục Diễn nắm lấy tay nàng: "Thôi, cung Vĩnh Ninh truyền lời bảo ta tiến cung một chuyến, nàng có muốn theo ta vào cung bái kiến Thái Hậu không?"
Thẩm Tân Di gật đầu: "Thái Hậu là tiền bối cao nhân trong chốn võ lâm, đặc biệt được mệnh danh là người phụ nữ hoa lê đái vũ, ta tất nhiên nên bái kiến một phen."
Cái mớ lộn xộn gì thế này... Lục Diễn: "... Đợi lát nữa đi cung Vĩnh Ninh nàng vẫn đừng mở miệng."
......
Cung Vĩnh Ninh nhiều thêm một đôi long phượng thai hai ba tuổi, ngọc tuyết đáng yêu, Thái Hậu lại cười nói: "Tam Lang có một đôi con trai con gái, nó thấy bà lâu ngày nhàm chán nên đưa long phượng thai này đến cung Vĩnh Ninh với ta giải buồn." Bà nói Tam Lang là Tam hoàng tử, là người chỉ biết du sơn ngoạn thủy, là người rảnh rỗi không có tâm tư với triều chính.
Thẩm Tân Di lúc đầu không thích trẻ con cho lắm nhưng có lẽ bây giờ tâm trạng và hoàn cảnh bất đồng, hơn nữa hai đứa trẻ này thực sự lanh lợi hoạt bát. Nàng đã bị trêu chọc bởi sự sôi nổi dễ thương của những đứa trẻ này nên lấy trái cây được mang đến trên bàn để trêu đùa chúng.
Thái Hậu thấy nàng và đứa trẻ thân cận thì bên môi cũng mang theo nụ cười, lại thấy sắc mặt thờ ơ của Lục Diễn thì trong lòng bà thở dài nên quay sang Thẩm Tân Di: "Hai người bọn nó buổi trưa đã không ngủ, con đem bọn nó đi thiên điện nghỉ ngơi một lát đi."
Thẩm Tân Di biết bà đây là có chuyện muốn đẩy mình ra và lén nói với Lục Diễn nên thức thời mà dẫn dắt song bào thai đi xuống.
Nàng dỗ con nít trong chốc lát, sữa chua của hai đứa rơi đầy chính điện, hai bọn nó ầm ĩ muốn uống, bảo mẫu bên cạnh vừa dỗ dành vừa vỗ về, chết sống đều khuyên không được.
Thẩm Tân Di đứng dậy nói: "Thôi, ta đi lấy lại đây giúp hai đứa."
Từ sảnh phụ đến sảnh chính có một cánh cửa nhỏ thông nhau, nàng đi đến ngoài cửa lại không nghe thấy tiếng hai người nói chuyện. Nàng không khỏi hơi kỳ quái, đang muốn đẩy cửa đã nghe Lục Diễn thản nhiên nói: "Con tạm thời không muốn có con, phiền tổ mẫu quan tâm."
Lục Diễn nghĩ đến nhà họ Thẩm, trong lòng xẹt qua một tia u ám.
Giọng điệu của Thái Hậu dịu dàng lại chân thật đáng tin: "Bà nội cũng không phải muốn nhúng tay vào chuyện bọn con. Con và Thái Tử Phi thành hôn hơn nửa năm không có con nối dõi, trong triều trên dưới nghị luận sôi nổi. Con thân là trữ quân vốn đã bệnh nặng trong người, nếu lại không có con nối dõi làm sao có thể bình định lòng người? Không ít ngôn quan đều trình lên nghị luận chuyện con không có con, chuyện đó con cũng biết đến." Lời này không giả, đối với một trữ quân của một nước mà nói thì con nối dõi cũng là lợi thế rất quan trọng.
Bà khẽ thở dài một tiếng rồi thương lượng với Lục Diễn: "Bà rất thích Thái Tử Phi, cũng không muốn cho nó ngột ngạt nhưng không con rốt cuộc là chuyện lớn, bà quay đầu lại chọn một cô gái trong sạch đưa vào phủ Thái Tử. Nếu nàng ta có thể may mắn có thai thì giữ con bỏ mẹ, giao đứa bé cho nó nuôi nấng, như thế nào?"
Thẩm Tân Di nhíu mày không vui, nàng vốn tưởng rằng Thái Hậu là trưởng bối vô cùng khai sáng, không nghĩ tới vì Ngạo Thiên môn có hậu lại phải đưa cho nàng lô đỉnh lại đây. Bây giờ nàng và lô đỉnh bé nhỏ Lục Diễn đang thân mật, thật sự không muốn thêm ai nữa.
Trong lòng Lục Diễn tuy còn có người nhà họ Thẩm đè nặng nhưng cũng không có nghĩa là hắn nguyện ý chạm vào người phụ nữ khác, huống chi là sinh con với họ.
Giọng nói của hắn hiển nhiên không vừa lòng: "Bà nội, tuổi con và Thái Tử Phi còn nhỏ, việc con nối dõi bọn con không vội, những người đó đều là hạng người e sợ cho thiên hạ không loạn, nghe bọn họ làm cái gì?"
Tuổi các con không nhỏ không giả nhưng con còn không nhất định có thể sống mấy năm đấy...
Đây là nổi đau trong lòng Thái Hậu, trong lòng bà biết thì thôi, lại không thể nói ra. Bà nghe ra không vui trong lời Lục Diễn nói nên cũng không hề khuyên nhiều: "Vậy thôi bỏ đi."
Hai bà cháu lại tùy ý hàn huyên vài câu, Lục Diễn đứng dậy cáo từ rời đi.
Thẩm Tân Di không để cho hai người phát hiện nên vội đi vòng vèo trở về, Lục Diễn đi tới tìm nàng, hai người cùng nhau xuất cung.
Sau khi lên xe ngựa, nàng bỗng nhiên vươn tay ôm lấy eo hắn: "Lục Diễn, canh tránh thai huynh còn uống à?"
Lục Diễn giật mình, hạ tầm mắt hỏi nàng: "Sao đột nhiên nhớ tới hỏi cái này?"
Thẩm Tân Di tựa như hạ quyết tâm: "Chúng ta sinh con đi." Chỉ cần có một đứa con, sau này sẽ không có ai nói thế thân bé nhỏ không đủ hiền huệ.
Nếu lúc trước nàng sớm nói lời này thì Lục Diễn chỉ có vui vẻ, nhưng hiện giờ... Hắn không rõ tại sao nàng đột nhiên muốn có con.
Là vì hắn hay là vì nhà họ Thẩm?
Lục Diễn nâng cằm nàng: "Vì sao đột nhiên nói như vậy? Là nghe nói cái gì?"
Thẩm Tân Di xác thật là nghe được hắn và Thái Hậu nói chuyện mới ý thức được bản thân muốn có con, nghe vậy gật đầu: "Nghe được một chút."
Sắc mặt của Lục Diễn hơi trầm xuống, bên môi cười cũng mang theo mỉa mai: "Làm khó nàng."
Thẩm Tân Di tiếp tục nhảy qua nói chuyện phiếm vói hắn: "Ta cũng thấy khó xử, như vậy đi, huynh sinh con ta lại phù chính huynh như thế nào? Bằng không chỉ sợ Lục Băng có ý kiến."
Lục Diễn: "..."
Lục Diễn cuối cùng cũng từ bỏ giao tiếp với nàng, lạnh nhạt nói: "Chuyện đứa trẻ tạm thời không đề cập tới, nàng và ta tới gặp một người."
Hắn nói xong thì xuống xe ngựa đi vào phủ Thái Tử, ra hiệu nàng đi theo mình.
Hai người quanh quanh quẹo quẹo đi tới một chỗ sân cực hẻo lánh, Thẩm Tân Di nhìn kinh ngạc: "Trong phủ vậy mà còn có một nơi như vậy."
Lục Diễn một tay giơ giá cắm nến, quay đầu liếc nhìn nàng một cái: "Chuyện không thể đưa ra ánh sáng, tất nhiên phải làm sau lưng."
Thẩm Tân Di đầu tiên là khó hiểu, nhìn thấy vén một tấm rèm ở góc tường,theo tử vi đẩu số mở ra cơ quan dưới màn. Dưới đất phát ra một tiếng ' kẽo kẹt ' ghê người, cơ quan mở ra, dưới đất lộ ra một cửa động đủ một người đi.
Thẩm Tân Di giật mình, nhanh chóng phản ứng lại: "Địa lao?" Ở Hầu phủ cũng có một nơi tương tự, tuy nói triều đình mệnh lệnh rõ ràng cấm lạm dụng tư hình nhưng hào môn thế gia sao có thể không có chút việc xấu xa..
Nàng buồn bực Lục Diễn dẫn mình tới địa lao làm cái gì, chẳng qua vẫn theo, đi trên những bậc thang u ám một lúc lâu, nhanh chóng tới một chỗ địa lao rộng mở.
Ánh nến trong ngục tối u ám, trong không khí tràn ngập mùi máu nhưng này đó đều không phải trọng điểm, trọng điểm là Kiều Phất Tùng đang bị trói trong nhà lao!
Người y chật vật dựa vào góc tường như là đang hôn mê, trên gò má còn có vết máu nhạt.
Thẩm Tân Di mang vẻ mặt kinh ngạc, Lục Diễn ở bên cạnh nàng, cười trào phúng: "Ta lúc trước làm sao không nhìn ra y lại có lá gan bắt cóc Thái Tử Phi."
Trong lòng Thẩm Tân Di chùng xuống: "Huynh đã biết?"
Lục Diễn: "Ta vốn định giết y nhưng nếu y là cố nhân của nàng thì ta cảm thấy giao cho nàng xử trí tương đối tốt." Giọng hắn thản nhiên: "Nếu nàng lựa chọn để y chết, ta có thể coi như không phát sinh chuyện này, cũng không hề truy cứu. Nếu nàng chọn y không chết..."
Nửa câu sau của hắn chưa nói thành lời, có khá nhiều ý nghĩa mà mọi thứ đều không được nói ra. .
Ánh mắt của Thẩm Tân Di trở nên sâu thẳm: "Huynh quả nhiên vẫn biết chuyện ta lén tu luyện ma công ..."
Nàng hít sâu một hơi rồi chỉ vào Kiều Phất Tùng: "Nhưng một ngày là thầy suốt đời cũng là thầy, cho dù huynh ấy dạy cho ta chính là ma công nhưng cũng coi như là sư phụ của ta, ta tuyệt đối sẽ không để huynh ấy chết!"
Lục Diễn: "..."