*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt Max lại hướng về cảnh quan bên kia đồi dốc. Bên dưới đồng cỏ là một ngôi làng rộng lớn được bao quanh bởi những bức tường xám khổng lồ. Riftan chỉ tay về phía xa.

“Kia là trang viên của ta ở Anatol. Người dân ở đây đều là lính đánh thuê, thợ mỏ và nông dân. Nhưng đất đai không hợp để canh tác lắm nên hầu hết người dân đều dựa vào chăn nuôi gia súc, như cừu, gà, dê để kiếm sống.”

Vừa nghe chàng nói, Max vừa cẩn thận quan sát vùng đất mà nàng sắp đến ở. Trước lối vào cao chót vót là một đồng cỏ rộng lớn. Phía sau, còn có một đỉnh núi cao và dốc đóng vai trò như một hàng rào bao quanh. Ở giữa lưng chừng, một pháo đài khổng lồ như một con quái vật đá1 hung tợn, xẻ đôi ngọn núi. Vừa trông thấy nó, nàng đã lạnh hết cả sống lưng.

Lâu đài Calypse rất giống một bản ngã của chồng nàng — một người khổng lồ cô độc và hống hách…

“Trông bên ngoài không được lộng lẫy lắm, nhưng vào trong thì nó rất rộng rãi đấy,” Riftan lo lắng nói.

Max còn đang dán mắt vào tòa lâu đài khi Riftan căng thẳng cất giọng. Nàng kinh ngạc nhìn ra sau chàng. Nàng chưa bao giờ trông thấy một táng đá to khổng lồ hình thù không rõ ràng chắn ngang nửa ngọn núi như vậy.

Nó hoàn toàn khác biệt so với lâu đài Croix vương giả nơi có ngoại cảnh tuyệt đẹp được thiết kế xa hoa theo đế chế Roem.

Riftan ngại ngùng nói thêm, “Thiết kế lại thì khó quá, nhưng….đ*m*; ta phải xây dựng như thế thôi. Có rất nhiều quái thú quanh đây…”

“Nh-nhiều quái thú?” Max lo lắng hỏi.

Riftan nghiêm mặt lại, thề thốt, “Nàng đừng lo! Nàng có thấy những bức tường kia cao thế nào không?” Chàng chỉ về phía xa, “Ta đã cho xây dựng chúng ngay khi tiếp quản vùng đất này. Phải mất vài năm mới xây xong… nhưng giờ không có sinh vật nào có thể bén mảng vào được đâu!”

“Em không sợ…”Max thì thầm.

Nàng bối rối, thầm đáp lại trước sự bảo vệ mạnh mẽ của chàng. Nhưng không chỉ để trấn an chàng. Như Riftan đảm bảo,  nàng thấy những bức tường bao quanh lâu đài thực sự rất chắc chắn và an toàn, đặc biệt, chúng làm nàng khá vững tâm.

“Chỉ huy, chúng ta đi tiếp được không, tôi đói quá! Tôi nghĩ những hiệp sĩ khác cũng đói khát lắm rồi!”

Dưới sự thúc giục của cấp dưới, Riftan giật dây cương. Ngựa của họ phi nước đại nhanh hơn xuống đồi, làm Max phải nheo mắt nhìn khi gió tạt vào mặt. Cả mũ áo cũng bay khỏi đầu nàng. Những lọn tóc đỏ bay ra sau – như đang khiêu vũ với làn gió.

“Chúng ta là những Hiệp sĩ diệt Rồng Đỏ! Mở cổng.” Các hiệp sĩ gọi vọng lên cổng thành. Lính canh vội vã mở cổng khi nhìn thấy áo giáp và huy hiệu trên áo choàng của Riftan phản chiếu dưới ánh mặt trời. Từ lối vào, nhiều người đã đứng đó, chào đón chiến binh vĩ đại đã đánh bại được con rồng hung ác.

Vừa thấy Riftan, tất cả đều reo mừng.

“Rossem Wigru de Calypse (Calypse là anh hùng Uigru thứ hai)!”

Max choáng ngợp trước những tiếng hò reo phấn khích mà bất giác dựa vào Riftan. Chuyển thế của anh hùng vĩ đại Uigru – thật là một sự danh xưng tuyệt vời với chàng.

Những người nông dân dừng công việc lại để vẫy cuốc lên như một ngọn cờ chiến thắng. Những người thợ mỏ đứng trên xe của họ, nhiệt tình vẫy tay trong khi các thương nhân ngồi trên mái nhà, hò reo. Đám trẻ con trên mặt còn dính bồ hóng2 cười rạng rỡ, khoe hàm răng mới nhú.

Tất cả dân chúng đều hò reo tên vị Lãnh chúa nhà mình, tình yêu mà họ dành cho Riftan làm Max không khỏi kinh ngạc.

Max chưa bao giờ nhìn thấy hay được chứng kiến tình yêu và sự ngưỡng mộ chân thành như vậy đối với một vị lãnh chúa. Cảnh tượng này hoàn toàn khác với những người hầu vâng lời cha nàng chỉ vì sợ hãi. Thì làm được gì khi mà cha nàng là một người đàn ông kiêu ngạo và tàn bạo; ông lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng và vương giả.

Tuy nhiên, đây là lại câu chuyện khác. Ý thức cộng đồng và lòng trung thành bất diệt, không thể phủ nhận, đang hiện hữu trong không gian. Gương mặt mỗi người đều ngập tràn niềm hân hoan và tự hào không thể kìm nổi.

“Chỉ huy! Người dân trong thành đã chuẩn bị lễ chào mừng kể từ khi tin chiến thắng của ngài được truyền đến Anatol!” một trong những người hiệp sĩ kêu lên với một giọng điệu phấn khởi.

Riftan vẫy tay đón nhận sự chàn đón và nói với đám đông, “Ta phải đi thẳng về lâu đài. Mọi người hãy cứ tận hưởng đi nhé.”

Nói rồi Riftan thúc ngựa về phía lâu đài, các hiệp sĩ khác cũng nhẹ nhàng cưỡi ngựa theo sau. Dân chúng tụ tập hai bên đường, ném những bông hoa về phía các hiệp khi họ đi qua.

Max nhìn chằm chằm vào những cánh hoa rải rác dọc con đường với đôi mắt đẫm lệ. Nàng thực sự kinh ngạc về trước màn chào mừng này. Tim nàng đậm nhanh đến nỗi khiến nước mắt trào dâng. Nhưng, Riftan vẫn chạy về phía trước mà không có biểu hiện trên khuôn mặt, dường như không bị ảnh hưởng bởi những gì đang diễn ra xung quanh.

Nội tâm Max thầm nghĩ, “Có lúc.. chàng thể hiện nhiều cảm xúc lắm, mà sao-”

Nhiều lúc chàng lạnh lùng như thể trái tim làm bằng đá vậy. Những suy nghĩ của nàng vùng vẫy trong bối rối. Nàng không biết làm sao để đọc vị được chàng, nàng thường tự hỏi liệu người đàn ông mình kết hôn là kiểu người thế nào.   

1) Quái vật đá (golem)

Golem Quái vật đá trong tưởng tượng tới đời thực - Ảnh 2

2) Bồ hóng: Bồ hóng là một côn trùng có kích thước nhỏ li ti, chúng thường xuyên bám theo thành từng đàn (trong spirit away có con này nè)



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play