Tôi nhìn từ trên cao xuống, từ rất rất cao, phía dưới là một mảnh sương mù trắng xóa, cả người bay bay phiêu phiêu. Có một giọng nói vang lên xung quanh tôi
“Trưởng thành rồi, đi đi thôi”
Cơ thể của tôi sau đó bắt đầu rơi xuống. Đây là đâu vậy? Tôi không nhìn rõ làn da của mình, sáng quá, chói sáng như ánh mặt trời, không thể nhìn rõ tay chân của mình nữa. Không biết rơi về đâu, tôi buồn ngủ quá, hai mắt cứ díp lại, cố gắng tỉnh táo cũng không được, tôi dứt khoát ngủ luôn. Có gì đó cứ thúc phía sau tôi, không gian xung quanh ấm áp, trơn trượt lại tối om, tôi không thấy gì cả, bên ngoài ồn ào quá, phía sau lại cứ đẩy thật mạnh, tôi khó chịu cố ngoi mình về phía trước, cuối cùng cũng thoát ra, âm thanh lại ngày một ồn ào hơn, bên ngoài rất sáng, nhưng sao tôi không mở mắt nổi? Tôi cảm thấy có bàn tay vô cùng to lại mềm mại bao lấy tôi, có người sao? Tôi hé miệng muốn hỏi họ, nhưng âm thanh phát ra từ cổ họng lại là âm thanh nức nở. Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tôi mở mắt ra nhìn thế giới xung quanh, cũng là lúc tôi nhận ra bản thân đang ở đâu, tôi trở thành người rồi. Tôi nhìn những người đi lại tấp nập xung quanh, tự suy đoán về thân phận của mình hiện tại. Trong đầu tôi vang lên câu nói ‘Mỗi linh hồn sinh ra từ tự nhiên đều có sứ mệnh riêng của mình, không phải Thần, không có trách nhiệm của Thần, hoàn thành xong sứ mệnh trong kiếp đầu tiên, về sau sẽ tùy ý hành động’ đây là ưu ái của Thần dành cho những đứa trẻ nhỏ bé của thiên nhiên. Sứ mệnh của tôi là gì? Tôi phải làm gì để hoàn thành đây?
Tôi sinh ra từ ánh nắng, tôi thích nắng, mặc dù những người xung quanh cố gắng chạy theo, thậm chí khóc lóc van xin tôi đừng chạy ra nắng chơi như thế, không tốt, tôi vẫn cứ thích lén chạy ra ngoài chơi. Tôi lớn lên không xinh đẹp nhưng cũng có nét thanh tú, không có dáng vẻ của con gái hiền lành yểu điệu, tôi thích chơi những trò giống con trai thích như cỡi ngựa, bắn cung,.. Quần áo ở đây phiền chết đi được, mặc vô cùng nhiều lớp. Cha tôi là một người đối với người khác ít nói, uy nghiêm, hay mặc long bào đi vòng quanh, ông chỉ có một mình vợ là mẹ tôi mà mẹ tôi chỉ có một mình tôi. Thời gian ở đây trôi qua rất nhanh, tôi cũng lớn rất nhanh.
“Công chúa, công chúa, người ở đâu vậy?”
“Haizz, phiền muốn chết” tôi nhìn phía xa mấy cung nữ chạy rối rít vừa đi vừa gọi
Mãi mới trốn được đi chơi một lúc, tôi cúi người mượn lá cây lẩn trốn rồi bò thật nhanh thoát khỏi truy đuổi. ‘hừ, sao có thể bắt được ta cơ chứ!’ tôi cười thầm rồi chạy ra khỏi khu nhà. Đây là ngoại thành, nơi này trồng rất nhiều cây, có rất nhiều vườn cây đang ra quả. Có một khu vườn không đóng cửa, mà dù có đóng cũng không ngăn cản được tôi. Tôi nở nụ cười xấu xa, khịt mũi một cái, trái gì thơm quá? Đầu chỉ mới nghĩ mà chân đã chạy vào trong rồi. Có nhiều cây được trồng gần nhau, tán lá xanh phía dưới mọc vô số quả màu đỏ, cuống xanh xanh nhỏ xíu treo lủng lẳng những quả to tròn đỏ mọng. Quả gì đây? Tôi chạy quanh chọn một cái cây nhìn trái to mọng nhất, trèo lên ngồi vắt vẻo trên cành cây. ổn định chỗ ngồi xong tôi vươn tay bứt một nắm quả, ngả người dựa vào thân cây. Siêu thoải mái! Gió thổi vờn quanh, lá cây che ánh nắng chỉ đẻ lọt một vài tia nắng nho nhỏ xuống, tôi lau bụi phấn trên quả lên vạt áo, đưa lên miệng cắn một ngụm. Oa! Chua chua ngọt ngọt, ngọt nhiều hơn, ngon quá! Không biết đây là quả gì, ngon quá! Tôi ăn liền một mạch cả một chùm to, nhả hạt dưới gốc cây. Quả nhiên trốn đi chơi vẫn là vui nhất! Vui vui vẻ vẻ, cả người thư thái!
“Ngươi là ai?”
Tiếng quát đột ngột làm tôi giật mình, mất thăng bằng rơi từ trên cành cây xuống, đau điếng! Ai vậy? Tôi phát cáu, quần áo nhem nhuốc, cũng may là không chọn cành cao quá, chứ không phát ngã vừa nãy phải gãy vài đoạn xương. Là ai dám dọa bổn công chúa? Tôi ngẩng lên thấy trước mặt là một đôi giày sạch sẽ, ngẩng cao hơn thấy quần áo gọn gàng, ngẩng cao hơn nữa thấy khuôn mặt sáng sủa đang cau mày nhìn tôi.
“Ăn trộm từ đâu tới?”
“Cái gì? Ăn trộm?” tôi phồng má lên nhai nốt quả trong miệng rồi mới trả lời “Trên đất nước này có mảnh đất nào không phải của nhà ta?”
“Ngươi là ai?” người đó không nhường bước, đôi lông mày muốn dính chặt vào nhau
“Ta là công chúa!”
“Ngươi dám giả mạo công chúa? Thật to gan! Công chúa dịu dàng lễ độ, thấu tình đạt lý lại xinh đẹp sạch sẽ, đi phía sau là bao nhiêu người hầu hạ, ngươi dám giả mạo lại không biết cầm gương soi lại mình sao! Khai mau, ngươi từ đâu tới?”
Tôi vui vẻ nghe người trước mắt khen công chúa nhưng đến vế sau thì nụ cười trên mặt tắt ngúm. ‘Ta thì sao? Ta không ra dáng công chúa? Chuyện cười! Ta...’ tôi nhìn lại tư thế của bản thân, mải tranh luận với người đó tôi vẫn còn trong tư thế vừa nằm vừa ngồi sõng soài trên đất, váy áo lấm lem đầy cát, tóc mắc vài cái lá cây rối bù xù. Vội vàng đứng dậy phủi bụi bẩn xuống, bỏ nút thắt tay áo buông vạt áo xuống rồi hất vạt tay áo dài, chắp tay sau lưng, cố lấy lại phong độ nhưng hình như phản tác dụng. Thái độ của người đó lại gay gắt hơn trước, đây là bệnh gì? Tôi không đáng tin như thế à? Tôi hắng giọng
“Đây là quả gì vậy?”
“Anh đào”
“Ta chưa từng thấy loại quả này, thật ngon”
“Đây là lần đầu trồng thành công cây anh đào ở đây, vốn định dâng Hoàng đế nếm thử đầu tiên mà ngươi thật to gan dám trộm ở đây, ta phải gọi người đến bắt ngươi”
Nghe thấy từ ‘dâng Hoàng đế’ tâm trạng tôi thoải mái hơn hẳn, ngẩng lên thấy hàng lông mày của người đó vẫn dính vào nhau, tôi bỗng nhiên đưa tay lên kéo giãn hai hàng lông mày của hắn ra rồi cười giả lả
“Hoàng đế là cha ta, ngươi sợ cái gì, đằng nào dâng xong ta đều được ăn, ăn sớm hay ăn muộn đều là ăn đó thôi, đúng không? Hơn nữa ta ăn trước thử độc chẳng phải tốt hơn không? Ngươi nói xem đúng hay không?”
Hắn đang định mở miệng phản bác thì có giọng nói phía sau tôi vang lên
“Hồ náo!”
Tôi giật bắn mình, lão hồ ly sao lại ở đây, đành quay người lại, nặn ra nụ cười ngoan ngoãn nhất có thể
“Thần dân tham kiến Hoàng thượng!”
“Bình thân” Cha tôi quay sang nói với người đang đứng bên cạnh “đứa trẻ này có phải con của ngươi không?”
“Đúng vậy, hài tử trông khu vườn này, đã trồng thành công giống cây anh đào, dự kiến sẽ dâng Hoàng thượng loạt trái đầu tiên khi trái chín ạ” người bên cạnh kính cẩn trả lời
“Rất tốt, không hổ là thừa tướng, hổ phụ sinh hổ tử, dù đi đâu cũng trở thành tinh anh”
“Thần đa tạ lời khen của Hoàng thượng, bất quá chuyện thừa tướng cũng là chuyện của nhiều năm trước rồi, thần bây giờ chỉ là nông dân ngày ngày cuốc vườn trồng cây thôi”
“Bẩm Hoàng thượng, thần dân có tội” hắn chắp tay cúi đầu, người đứng cạnh hắn đang cố gắng giảm thấp sự tồn tại của bản thân như tôi giật mình trừng mắt nhìn.
“Ồ, khanh có tội gì?” Lão cha có vẻ hứng thú hỏi
“Thần trông coi không cẩn thận, để kẻ trộm lọt vào trộm trái, còn tranh cãi với kẻ trộm giả dạng công chúa, thỉnh Hoàng thượng trách phạt.”
Lão hồ ly nhìn hắn rồi lại nhìn tôi đang đứng chật vật bên cạnh, liếc mắt một cái cũng hiểu ra chuyện gì, lão hồ ly bật cười ha hả, tiếng cười vang cả khu vườn
“Cẩn thận với người bình thường được nhưng cẩn thận không nổi với kẻ gan to bằng trời”
Tôi ngẩng lên nhìn lão hồ ly đang vuốt râu tỏ vẻ đắc ý, gì đấy? Lời của ngài có ý gì với con gái ngài đấy?
“Không trách tội ngươi” lão liếc nhìn tôi một cái “người đâu, mang kẻ này ra ngoài” lão chỉ vào tôi rồi sai cung nữ
“dạ” cung nữ tiến lại gần tôi, tôi đành ngoan ngoãn đi theo
“Hoàng thượng, tuy trộm quả nhưng cũng là vì không biết, thỉnh Hoàng thượng nhẹ tay trách phạt” hắn đang cầu tình cho tôi đấy à?
“Ồ vậy sao?” lão hồ ly cười cười “vậy ngươi nói xem nên trách phạt như thế nào?”
“Ăn bao nhiêu trả tiền bấy nhiêu ạ”
“Haha, được, ngươi nói xem”
“Vâng ạ, 5 đồng bạc” hắn quay ra nhìn tôi, xòe tay ra
Tôi trừng mắt nhìn hắn rồi lại rụt rè nhìn lão hồ ly, cuối cùng vẫn phải bặm môi trừng mắt lấy ra bạc từ túi thơm
“5 lượng” dúi tiền vào tay hắn xong tôi phất tay áo rời đi, cung nữ đi ngay theo sau
Phía sau vẫn tiếp tục náo nhiệt
“Ngươi cứ cầm lấy đi, là nàng ban thưởng” tiếng lão hồ ly sang sảng “hài tử nghịch ngợm hồ náo quen, cũng bởi ỷ vào Trẫm chỉ có một mình nó nên tùy ý như vậy”
... ...... ...... .......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT