Hàn Vũ Thiên ngừng việc đạp thủng bụng vị trung niên hoàng bào lại, hắn nhìn Tấn Dương nói:
"Nếu ngươi sớm làm vậy thì ta đỡ phải động thủ.

"
Tấn Dương ra hiệu cho đám thủ vệ đem tù binh ở trong ngục đến, chỉ trong thời gian ngắn đã thấy mấy chục vạn tù binh được áp giải lên mặt đất, bọn họ đều là tu sĩ không may mắn bị Tây Phỉ bắt được.

Hàn Vũ Thiên nhìn thấy Cao Tùng Bách dáng vẻ tiều tùy không có sức sống, như là có kẻ đã rút đi không ít pháp lực của lão.

Hắn ngoắc ngón tay liền có sức mạnh vô hình kéo Cao Tùng Bách đến trước mặt, Hàn Vũ Thiên búng ra hào quang cởi hết phong ấn trên người lão, lúc này mới thấy rõ tu vi của Cao Tùng Bách đã hạ xuống còn trung vị Thánh Tông, tu vi đã bị rút đi không ít.

Hàn Vũ Thiên trầm mặc bàn tay hóa trảo hướng tới lão thái bà giơ lên, lực hút kinh người kéo lão thái bà đến trong lòng bàn tay của hắn.

Tay còn lại cũng hóa thành trảo chộp vào mặt của bà lão, lại kéo ra đại lượng pháp lực từ bên trong chân nguyên, đây là sức mạnh hấp thu của Phệ Thiên Thư.

Hàn Vũ Thiên không có lưu thủ mà hút cạn một thân tu vi Thánh Tông của lão thái bà, vừa rớt xuống Thánh Nhân thì bà lão lập tức tọa hóa trở thành một cái xác chết, Thánh Tông tuổi thọ là 5000 năm, lão thái bà vốn đã sống được 4000 năm lại bị rút hết tu vi, trở về Thánh Nhân cảnh làm thọ nguyên hao hết.

Hàn Vũ Thiên lại dùng pháp lực vừa rút được truyền vào cơ thể của Cao Tùng Bách, thời gian một canh giờ đã thấy lão ta không chỉ khôi phục tỉnh táo, mà còn chân chính trở thành đại viên mãn Thánh Tông.

"Tạm thời bản cung chủ tha cho các ngươi, hôm nay đến là chỉ mang người trở về thôi.

".

Hàn Vũ Thiên không để ý đến Tấn Dương đang nắm chặt nấm đấm, Cao Tùng Bách thì ôm quyền nói:
"Đa tạ cung chủ cứu mạng.

"
Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Đưa bọn họ trở về Nam Cương đi, Thượng Nhất dẫn đường cho họ.

"
Như Ý nhận lệnh cũng giúp Cao Tùng Bách tháo hết cấm chế trên thân mấy người Nam Cương Quốc.

"Được cứu rồi.

"

"Cuối cùng đã thoát nạn.

"
Những người được thả vui mừng không ngớt lại cùng nhau nhìn về hướng Hàn Vũ Thiên quỳ một gối nói:
"Cung chủ vạn tuế!"
Hai chữ vạn tuế này chỉ dùng cho bậc quân vương của một quốc gia, mà những người lại kêu ra một cách thoải mái như vậy, sớm đã xem Hàn Vũ Thiên là hoàng đế thực sự của Nam Cương.

Hai canh giờ sau đoàn người Nam Cương đã khôi phục một ít sức lực, rời khỏi thành trì đi theo Như Ý trở về Nam Cương quốc.

Hàn Vũ Thiên cũng chấp tay sau lưng chuẩn bị rời đi thì Thất Bảo Thần Chủ thấp giọng nói:
"Khoan đã, bọn chúng có việc muốn bàn với ngươi.

"
Hàn Vũ Thiên dừng bước nhìn Thất Bảo Thần Chủ nhướng mày, Tấn Dương thấy thần chủ dùng ánh mắt ra hiệu liền hít một hơi thật sâu nói:
"Hàn Vũ Thiên, ta biết Nam Cương và Tây Phỉ có thù không đội trời chung, nhưng hiện tại lão phu hi vọng ngươi có thể giúp bọn ta vượt qua hạo kiếp, điều kiện thế nào cũng do ngươi định đoạt.

"
Hàn Vũ Thiên cười nhạt nói:
"Nói nhảm, cầu cứu tử thù khác nào tự tìm đường chết, cút đi, bản cung chủ không hứng thú.

"
Hắn chuẩn bị rời đi thì Tấn Dương đến trước mặt ngăn lại nói:
"Ngươi không giúp chúng ta cũng không sao, nhưng ngươi hãy cứu những chúng sinh vô tội ở Tây Phỉ, cuộc chiến giữa hai quốc gia là do Tây Thương Thành phát động, những người thế lực bên ngoài không biết chuyện này, ngươi cứ tiêu diệt Tây Thương Thành để trả thù, sau đó hãy dùng Trọng Trấn Chuông để cửu kẻ vô tội, được không?"
Võ Vũ tức giận quát:
— QUẢNG CÁO —
"Tấn Dương, ngươi ăn nói hàm hồ cái gì vậy? Tiêu diệt Tây Thương thành là ý gì?"
Thanh niên hắc y với hoa văn bỉ ngạn sau lưng tên Ngưu Trung cũng hừ lạnh nói:
"Bà già Trúc Vọng chết còn chưa đủ, ngươi định đem tất cả bọn ta chết chung với bà ta à?"
Lão già áo bào lam cầm chùy từ đống phế tích chui ra tên Trần Hữu Nghĩa cũng cau mày nói:
"Ngươi lại có âm mưu gì?"
Lão già nhìn như xác khô tên Bạo Thiên Hà và trung niên long bào bị Hàn Vũ Thiên đạp thủng nội tạng tên Thái Hoàng Sơ cũng nhìn Tấn Dương bằng ánh mắt khó hiểu.

Phùng Huy, Võ Vũ, Tấn Dương và năm người họ là thủ lĩnh dẫn đầu Tây Thương Thành, nếu nói tiêu diệt thì là tiêu diệt tám người bọn họ trước.

Tấn Dương trầm mặc nói:
"Thần chủ nói hạo kiếp của Tây Phỉ sắp đến.

"
"Hạo kiếp?"
Năm người kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Tấn Dương, lão ta cũng rất nhanh giải thích nói:
"Hạo kiếp này sẽ bắt đi toàn bộ sinh linh từ Thánh Nhân viên mãn trở lên, những sinh linh dưới Thánh Nhân viên mãn thì vẫn có cơ hội sống, nhưng cũng rất có thể bị hạo kiếp vạ lây tiêu diệt, lão phu cũng chỉ vì muốn tốt cho Tây Phỉ.

"
Ngưu Trung trầm mặc một lúc mới tức giận nói:
"Dù vậy cũng không nên kéo tất cả chúng ta chết chung chứ, ngươi cũng biết hậu đại và truyền thừa của tám vị trưởng lão đều ở Tây Thương thành, nếu bị diệt rồi thì phải làm sao?"
Những người khác cũng gật đầu đồng ý với lời của Ngưu Trung, truyền thừa bọn bọ đã gắn liền khúc ruột với Tây Thương thành này, nếu chết thì cũng xem như đứt đoạn.

"Chúng ta vẫn còn thần chủ ở đây, thần chủ nhất định sẽ bảo hộ chúng ta.

"
Bạo Thiên Hà cất lên giọng nói khàn khàn khó nghe, Tấn Dương cũng lắc đầu nói:
"Thần chủ cũng không thể ngăn cản được hạo kiếp, trừ khi có Thần Cảnh hoặc là người sở hữu Trọng Trấn Chuông, mới có thể giúp chúng ta thoát khỏi hạo kiếp.

"
Thất Bảo Thần Chủ cuối cùng đã lên tiếng nói:
"Mà Thần Cảnh chắc chắn không thể tồn tại ở đây, nhưng người sở hữu Trọng Trấn Chuông thì lại có, lựa chọn như thế nào là do các ngươi tự mình chọn.

"
Bọn họ nghe qua liền biết ý nghĩa trong câu nói của thần chủ, kẻ nắm giữ Trọng Trấn Chuông là Hàn Vũ Thiên, sinh tử của bọn họ bây giờ phải phụ thuộc vào tử địch trước mắt, bằng không mọi thứ sẽ lụi tàn theo cát bụi.

Ngưu Trung nhìn lên trời cao thở dài một tiếng bi ai rồi quỳ xuống nói:
"Hàn Vũ Thiên, mong ngươi rộng lòng từ bị cứu vớt chúng sinh nơi đây thoát khỏi hạo kiếp.

"
Trần Hữu Nghĩa là người thứ hai quỳ xuống nói:
"Chỉ cần Hàn Vũ Thiên ngươi chịu giúp Trần gia thoát khỏi hạo kiếp, thì Trần Hữu Nghĩa ta sẽ để mặc sinh mạng của mình cho ngươi xử trí.

"
Hai thế lực Trần gia và Ngưu gia thấy lão tổ của mình quỳ cũng lập tức quỳ xuống cúi đầu, bọn họ muốn sống nhất định phải gạt bỏ hết tôn nghiêm của mình.

Võ Vũ nhìn về phía Võ gia cũng không khỏi do dự trong lòng, hắn ta một đời cường giả cao cao tại thượng lại không muốn khuất phục, cuối cùng lão vẫn chọn quỳ xuống quy phục nói:
"Hàn Vũ Thiên, xin ngươi cứu lấy Võ gia.

"
Thái Hoàng Sơ ôm một thân thương thế nặng nề đứng dậy bước đến, hắn ngừng ở phía Hàn Vũ Thiên không xa mà quỳ xuống nói:
"Thái Hoàng Sơ ta không có gì để nói về những chuyện đã làm, nhưng mong ngươi rộng lượng cho hậu bối Thái gia và con dân của Tây Phỉ một con đường sống.

"
Người của Thái gia cũng quỳ rạp nước mắt dàn dụa nhìn Thái Hoàng Sơ toàn thân thương tích, hoàng đế của Tây Phỉ cuối cùng lại phải quỳ xuống một ngoại tộc để cầu xin sự giúp đỡ.

— QUẢNG CÁO —
Bạo Thiên Hà ngửa đầu cười khà khà quái dị nói:
"Lão phu sống trên đời này đã 5000 năm rồi, không còn gì tiếc nuối.

"
Lão già mạnh nhất trong tám vị trưởng lão cũng quỳ xuống tạo ra tiếng bịch thật lớn, Bạo Thiên Hạ cười nói:
"Tiếc nuối cuối cùng của lão là đám đệ tử bất hiếu ở Bạo Thiên Sơn, lão phu mong ngươi có thể tha cho bọn chúng một con đường sống.

"
Bạo Thiên Hà không có gia tộc mà tự mình bước đến đỉnh phong của Tây Phỉ, thành lập ra Bạo Thiên Sơn ngự trị Tây Thương Thành đã 4000 năm, thứ lão xem trọng trước giờ vẫn là đệ tử của mình.

"Sư tổ.

"
"Sư tôn.

"
Người của Bạo Thiên Sơn đồng loạt quỳ xuống bộ dáng quy phục.

Các Thánh Tông từ viên mãn đến sơ kì có hơn hai trăm vị, thấy người cầm đầu của phe mình đã quy phục cũng không có do dự mà quỳ xuống.

Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng nhìn tràn cảnh hơn mấy trăm vạn người quỳ xuống cầu xin, hắn là có thù với Tây Thương Thành cũng không có liên quan gì đến sinh linh Tây Phỉ, cũng không nên trơ mắt nhìn họ bị hạo kiếp tiêu diệt.

"Các ngươi cũng rất thành tâm với bản cung chủ, nhưng để tỏ rõ hơn thì giao ra toàn bộ bản mệnh tinh huyết, sinh tử các ngươi rơi vào tay bản cung chủ còn tốt hơn là chết dưới hạo kiếp.

"
Thất Bảo Thần Chủ nhướng mày nói:
"Nhiều người như vậy, ngươi quản hết được bọn họ sao?"
Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Việc này không khó, các ngươi cứ đem ra bản mệnh tinh huyết đi.

"
Tất cả nhìn nhau bằng ánh mắt do dự, không chết dưới tay hạo kiếp thì sẽ trở thành nô bộc cho Hàn Vũ Thiên, giao ra bản mệnh tinh huyết khác nào mỡ dâng miệng mèo.

Tấn Dương là người đầu tiên không do dự mà đem ra bản mệnh tinh huyết để ở giữa lòng bàn tay, lần lượt là năm vị đại viên mãn Thánh Tông còn lại, kế đến Thánh Tông viên mãn rồi, cho đến khi ngay cả tu sĩ Vũ Cảnh nhỏ yếu nhất của Tây Thương thành cũng giao ra bản mệnh.

Hơn mấy trăm vạn giọt tinh huyết bản mệnh cùng xuất hiện đã tạo ra mùi máu tanh nồng nặc, Hàn Vũ Thiên cầm Cửu Hàn Kiếm trong mắt lóe ra kim quang.

"Khế Ước Vương Giả, Sinh Mệnh Thuần Phục.

"
Hàn Vũ Thiên giơ kiếm lên không trung tạo ra một đạo kim quang chiếu sáng bát phương, từ trong tầng mây lại thấy được hư ảnh một vị vương giả bộ dáng uy nghi, bàn tay vương giả giơ ra thu hết toàn bộ bản mệnh tinh huyết vào một chỗ.

Không gian ầm vang truyền ra từng tiếng len keng do xích sắt kéo lê trên đất, tất cả mọi người đột nhiên cảm giác trong lòng xiết chặt như bị dây xích khóa lại.

Những giọt bản mệnh tinh huyết cuối cùng trở về với chủ nhân của nó, Hàn Vũ Thiên chấp tay nói:
"Từ giờ sinh mệnh của các ngươi nằm trong tay bản cung chủ, nếu có ý định phản kháng thì ắt phải chết.

"
Tấn Dương ngẩn đầu nhìn thần chủ nói:
"Thần chủ, hạo kiếp khi nào sẽ giáng lâm?"
Thất Bảo Thần Chủ vuốt cằm suy tư nói:
"Một ngày sau hạo kiếp sẽ đến.

"
Tất cả kinh hãi không thể tin được hạo kiếp lại đến nhanh tới vậy, Thất Bảo Thần Chủ trong hiểu rõ nhất, hạo kiếp xuất hiện chính là vì sự phục sinh của hắn.

Tấn Dương cau mày không hề do dự chạy về phía một tòa tháp, rất nhanh một thanh âm khuếch tán khắp Tây Phỉ Quốc nói:
"Một ngày sau hạo kiếp sẽ giáng lâm Tây Phỉ Quốc, tất cả hay mau tìm chỗ trốn, bất luận tu vi cao thấp cũng không thể đối cứng với hạo kiếp, hãy tự mình tìm đường sống.

"
— QUẢNG CÁO —
Hàn Vũ Thiên ngẩn đầu nhìn trời xanh như thấy được một thứ ẩn sâu trong không gian phía trên vùng trời này, ánh mắt lướt qua Thất Bảo Thần Chủ lại cười một cái.

Nguyễn Công Sơn lại chột dạ liếc nhìn Hàn Vũ Thiên rồi ném một túi trữ vật đến, bên trong chứa mười bộ Chí Thánh thi khôi, số lượng mười bộ lại chính là toàn bộ Chí Thánh ở thời của hắn.

Khắp Tây Phỉ lại nổi lên một trận náo loạn chưa từng có, thế gia đạo thống thi nhau thu hết tài sản để bỏ trốn, ai cũng trong lòng lo sợ sẽ bị hạo kiếp tiêu diệt.

Hàn Vũ Thiên hất tay Trọng Trấn Chuông hóa lớn thu hết toàn bộ người của Tây Thương Thành vào trong, Thất Bảo Thần Chủ nhìn hắn nói:
"Nếu đã giúp thì giúp cho chót đi.

"
Hàn Vũ Thiên nhìn phía xa nói:
"Chạy khắp quốc gia rộng lớn này để cứu những kẻ không liên quan, ta không rảnh làm chuyện này, hạo kiếp này là do ngươi sắp đặt thì tự mình cứu đi, ta sẽ ở đây xem hạo kiếp, nếu có kẻ gặp nạn trước mắt thì ta mới xuất thủ.

"
Thất Bảo Thần Chủ thở dài đúng là hắn không thể qua mặt được Hàn Vũ Thiên, dù gì đi nữa kẻ này cũng có khả năng cải thiên hoán địa, giúp một tàn hồn trở thành linh hồn hoàn chỉnh, vượt qua quy tắc đại đạo của thế giới này.

Thất Bảo Thần Chủ lại lấy ra một viên ngọc màu tím ném lên không trung, một đoàn hào quang cứ vậy mà xuất hiện ở trên Tây Thương Thành, những người cách xà ngàn dặm cũng có thể thấy được.

"Ta cũng không đủ khả năng để đi cứu tất cả, hội tụ về đây được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

"
Tất cả tu sĩ Tây Phỉ đều thấy được tử quang chiếu rọi ở phía xa, người thì nghi hoặc, người thì tò mò, kẻ thì sợ hãi cho rằng hạo kiếp.

"Là phía Tây Thương Thành, hào quang này không lẽ họ có cách tránh khỏi hạo kiếp?"
Một lão già Thánh Tông trung vị thấy tử quang ở phía Tây Thương Thành thì cất giọng nói, một thanh niên sơ kì Thánh Tông cũng tiếp lời nói:
"Bọn chúng định đi mà bỏ lại chúng ta chết ở đây à? Mau qua đó.

"
"Nếu ở đó là hạo kiếp thì sao?"
"Đường nào cũng chết, chi bằng mạo hiểm đặt cược một lần đi.

"
Một nửa tu sĩ trong đám người cũng theo hai vị Thánh Tông bay đến Tây Thương Thành, số còn lại thì do dự không biết phải làm sao.

Ở một nơi khác, tông chủ Thánh Tông sơ kì của một tông môn đang cau mày nhìn tử quang, hắn thở dài quyết đoán bỏ hết những gì gầy dựng ở đây mà hạ lệnh nói:
"Hạo kiếp vậy mà xuất hiện ở ngay Tây Thương Thành, chúng ta vừa định đến đó mượn nơi trú thân, toàn tông tiến về biên giới đi.

"
"Đáng tiếc cho một Tây Thương Thành hùng mạnh, ha ha ha.

"
Một lão già cũng cười rất đắc ý mang theo đệ tử mà rời khỏi thành trì này tiến tới biên giới.

Trên khắp Tây Phỉ Thành lại chia làm ba luồng suy nghĩ khác nhau, một là nghĩ tử quang kia sẽ cứu mạng mình liền chọn cách mạo hiểm, hai là nghĩ tử quang kia chính là hạo kiếp, nên quyết đoán rời đi, cuối cùng là đám người do dự thiếu quyết đoán, không biết phải làm thế nào.

Mà phần lớn đều có suy nghĩ thứ hai, hạo kiếp là được Tây Thương Thành tự mình nhắc nhở, cũng có thể là thế lực đầu tiên bị giáng hạo kiếp, nên chọn cách đến biên giới.

Những kẻ chọn cách mạo hiểm toàn lực tiến về Tây Thương Thành, lại là những người mày mắn tìm được con đường sống, nếu đến kịp trước bình minh ngày hôm sau, thì họ sẽ được sống.

Những kẻ do dự không quyết cuối cùng là thảm hại nhất, lựa chọn thứ nhất và thứ hai, nếu kịp thời vượt khỏi biên giới thoát khỏi phạm trù của Tây Phỉ thì cũng có cơ hội sống, thứ hai là đến được Tây Thương được Trọng Trấn Chuông bảo hộ, do dự lại làm tốn thời gian còn phải dậm chân tại chỗ để suy nghĩ chu toàn, cuối cùng có được kết quả thì thời gian của chúng cũng hết.

Loại người này là dễ dàng mất mạng nhất trong tình huấn ngàn cân treo sợi tóc, Hàn Vũ Thiên biết sẽ có rất nhiều người như vậy tồn tại, nên không có bỏ công sức đi cứu.

Chỉ mới một canh giờ mà đoàn người đầu tiên đã đến Tây Thương Thành, là một chiến hạm Thánh Nhân phẩm cấp, chứa được vạn người cũng là tài nguyên của một gia tộc.

Hàn Vũ Thiên đứng ở đỉnh cung điện Tây Thương ngẩn đầu nhìn chiến hạm nói:
"Kẻ đến là ai.

".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play