Trên hành lang hoàng cung, bóng dáng nho nhỏ của Lạc Lạc nhanh chóng đi thật nhanh.

Nàng vừa đi vừa ngó đông ngó tây, tìm kiếm bóng dáng Thương Nguyệt Vô Triệt.

Đi tới đi lui, đi tới Vườn Thượng Uyển mỹ lệ, liền mơ hồ trông thấy bóng dáng Thương Nguyệt Vô Triệt, nàng nhanh bước đi đến.

Kỳ quái, hắn không phải nói vào cung gặp Hoàng thượng sao? Tại sao bây giờ lại một mình nhàn nhã đứng đây ngắm hoa.

Đến gần phía sau hắn, nàng bỗng nổi lên tâm tình muốn đùa cợt, liền thả nhẹ bước chân đi lại.

Càng ngày càng gần, nhưng không thấy bất kì phản ứng nào cho thấy hắn phát hiện ra nàng, Lạc Lạc không nhịn được mím môi cười thầm.

Tay nhỏ bé khẽ giương ra, một cây ngân châm xuất hiện giữa ngón tay.

Nàng nheo mắt lại nhìn bóng lưng hắn vẫn an tĩnh như cũ, khóe môi liền nâng lên nụ cười xấu xa.

Ngưng khí trong lòng bàn tay, cổ tay nàng chuyển một cái, liền muốn đem ngân châm phóng ra.

Thế nhưng, khi nàng còn chưa kịp ra tay, hắn đã nhanh hơn một bước đột nhiên xoay người lại, cánh tay vươn ra giữ chặt cổ tay nàng.

"Nàng thích trò đánh lén của bọn trẻ con sao?" Hắn mỉm môi cười nhìn ánh mắt thất bại của nàng.

Tiếp theo, hắn kề sát gương mặt của nàng, mạnh mẽ kiềm chế động tác dẫy dụa của nàng đồng thời rất nặng nề hôn nàng một cái.

"Chụt chụt!"

Cảm giác môi hắn nóng nóng rơi trên gò má, loại ấm áp này, còn có chút mềm mại, giống như dòng điện mà chạy thẳng vào các tế bào của nàng.

Nàng hờn giận mà giãy giụa: "Tên háo sắc, ai cho ngươi loạn hôn ta."

Đối với giãy giụa của nàng, Thương Nguyệt Vô Triệt chỉ là nhíu nhíu mày, sau đó buông nàng ra, mặc cho nàng nhảy lùi lại phía sau cách xa hắn.

"Không phải là Lạc Lạc ái phi muốn cho ta một cái thân mật kinh hỉ sao? Ta cứ nghĩ rằng Tiểu vương phi bướng bỉnh thích chơi trò kích thích để tăng thêm tình thú, bất quá... Hình như là ta hiểu sai rồi."

Một bên vừa nói, hắn vừa lắc lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, như là rất thất vọng, chỉ là trên mặt hắn lại rõ ràng treo lên nụ cười nhạo báng.

Lạc Lạc thở phì phò nâng lên ống tay áo hung hăng lau mặt, thật vất vả nhịn xuống tức giận trong lòng, bởi vì hiện tại nàng có chuyện quan trọng hơn muốn làm.



Sửa sang xong tâm tình, nàng ngửa đầu đĩnh đạc nhìn hắn: "Ta hỏi ngươi, Thương Nguyệt Lưu Vân ở nơi nào?"

Hắn nhướn nhướn đuôi lông mày, ý định vòng vo một chút, hiểu một ít nguyên nhân.

Chắn hẳn tên tiểu tử này nghe được chuyện Thượng Quan Hành bị giáng chức nên tìm đến Thương Nguyệt Lưu Vân tính sổ.

"Cảnh vương gia bây giờ đang ở trong ngự thư phòng với chúng đại thần cùng phụ hoàng thảo luận chuyện Bắc Man Tộc xâm phạm biên giới, nàng tìm hắn có chuyện gì? Hay để ta giúp nàng nói hắn ra ngoài một chuyến?"

Hắn cười híp mắt nhìn nàng dung túng.

Lạc Lạc híp híp mắt, đầu óc thật nhanh chuyển động.

Chuyện của Bắc Man Tộc nàng đã từng nghe nói qua một chút, Thương Nguyệt Lưu Vân cũng tham gia bàn luận chuyện này...

Chợt, trong đầu xẹt qua một tia thông suốt, nàng nghĩ ra rồi!

"Thương Nguyệt Vô Triệt, tại sao ngươi không cùng mọi người tham gia triều nghị, chẳng lẽ hoàng thượng không nhìn ra năng lực của ngươi sao?"

Nàng rất không khách khí hạ thấp hắn.

Đối với khinh thường không hề che giấu trong mắt nàng, hắn chỉ nhún nhún vai, như thể lời nàng nói đều là sự thật.

"Đúng vậy a, phụ hoàng nói ta còn nhỏ, những chuyện đại sự này tạm thời không cần ta quan tâm, hơn nữa chuyện đánh giặc phụ hoàng luôn tin tưởng Cảnh vương gia."

"Ngươi có muốn hoàng thượng nhìn ngươi với cặp mắt khác không?" Lạc Lạc dẫn dụ.

Trong đáy mắt hắn xẹt qua một tia sáng, rồi nhanh chóng biến mất.

Phất ra chiết phiến, tư thế ung dung ngữ điệu điềm tĩnh nói: "Thế nào? Chẳng lẽ ái phi rốt cuộc cũng chịu cùng ta đứng chung một chiến tuyến ư, nàng có kế sách gì?"

Đối với lời nói của hắn, Lạc Lạc bất mãn nhíu lông mày liếc hắn một cái, sau đó quyết định đem ân oán giữa nàng và hắn tạm thời để qua một bên.

Nàng hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo hắn cuối đầu xuống.

"Ta nói với ngươi, ngươi đi vào Ngự Thư phòng nói với Hoàng thượng..."



... ...... ....

Ngự Thư phòng, lão hoàng đế nghiêm túc mà vuốt vuốt râu.

Dưới bậc thềm ngọc, quần thần đang châu đầu kề tai nhau tỉ mỉ thảo luận, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hoàng đế, có chút đổ mồ hôi hột.

Qua một hồi lâu, hoàng thượng mở miệng nói: "Đối với chuyện Bắc Man Tộc ở biên giới nước ta nhiều lần xâm phạm, chúng ái khanh đã thảo luận ra đối sách gì chưa?"

Lời Hoàng đế vừa dứt, Hình Bộ Thượng Thư dẫn đầu vài vị đại thần rất ăn ý mà đưa mắt về phía Thương Nguyệt Lưu Vân.

Thương Nguyệt Lưu Vân mím môi tự tin cười nhạt, Hoàng thượng lơ đãng nhìn sang, thấy Thương Nguyệt Lưu Vân vẻ mặt như vậy, vuốt vuốt chòm râu nới lỏng chân mày.

"Thập Nhị, con đã nghĩ ra kế sách gì rồi sao?"

Hoàng thượng trong mắt tản mát chút tự hào lại có điểm mong đợi.

Thương Nguyệt Lưu Vân tiến lên một bước, ngữ điệu ngông cuồng lại không mất cung kính cứng cõi nói: "Phụ hoàng, nếu Bắc Man Tộc nhiều lần khơi lên sự việc, đó là do bọn họ phá hư hòa khí trước, không phải do chúng ta ỷ vào Thương Nguyệt vương triều lớn mạnh mà khi dễ Bắc Man Tộc nhỏ bé, nhi thần đề nghị dụng binh về phía Bắc Man Tộc vì lý do bọn họ nhiều lần xâm phạm biên giới, thứ nhất có thể thu phục Bắc Man Tộc, phát triển ranh giới, thứ hai vì lý do của chúng ta đường đường chính chính, sẽ không để cho Ngân Nguyệt quốc cùng các nước nhỏ khác có cơ hội nói Thương Nguyệt vương triều ta ỷ lớn hiếp nhỏ mà mất đi thiên hạ thái bình."

Hoàng đế vừa nghe vừa tự vấn, trong lòng vẫn còn chút do dự.

Không phải do Thương Nguyệt vương triều không chinh phục được Bắc Man Tộc, mà là do sự thái bình của thiên hạ, chiến tranh vẫn luôn thủy chung gây tổn hại cho bá tánh chúng sanh...

Thấy Hoàng đế vẫn còn đắng đo không đồng ý, Hình Bộ Thượng Thư đại nhân Trọng Thiên Đức liền mở miệng nói giúp: "Hoàng thượng, thần cho rẳng đề nghị của Cảnh vương gia rất đúng, bọn thần biết Hoàng thượng lấy dân làm trọng, dĩ hòa vi quý, bất quá... Nếu như cứ tiếp tục để bọn Bắc Man Tộc quấy nhiễu biên giới, dân chúng ở đó làm sao có thể có cuộc sống an bình, điều này đối với nhân đức của Hoàng thượng mà nói là vô cùng không tốt a."

Những người theo phe của Thương Nguyệt Lưu Vân rất ăn ý mà gật đầu ủng hộ liên tiếp, chỉ có tả thừa tướng bên kia vẫn bảo trì trầm mặc.

Đối với một phen lý giải của Trọng Thiên Đức, Hoàng đế bắt đầu dần dần bị thuyết phục.

Vẫn là quay người về phía Tả Thừa Tướng.

"Thừa tướng, đối với chuyện này... Ngươi có cao kiến gì?"

Tả Thừa Tướng cố ra vẻ suy tư một chút, đuôi mắt âm thầm quét về phía Thương Nguyệt Lưu Vân, mi tâm âm thầm che giấu.

"Hồi Hoàng thượng, vi thần tạm thời không có bất kỳ ý tưởng gì."

Nghe vậy, Hoàng đế có chút thất vọng rũ mắt, rơi vào trầm tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play