Thương Nguyệt Lưu Vân ngồi ngay ngắn tại chỗ cao nhất ở đại sảnh, Thượng Quan tướng quân cung kính đưa lên trà nóng.
"Thập Nhị vương gia đưa Tiểu Khuyển trở về, lão phu thật sự hổ thẹn không dám nhận."
Nhàn nhã hớp một ngụm trà thơm, Thương Nguyệt Lưu Vân nhàn nhạt cười: " Lời nói này của Thượng Quan đại tướng quân liền khách khí rồi, Lăng Phi quả là một nhân tài, bổn vương thật tán thưởng."
"Chuyện này. . . . . ."
Thượng Quan tướng quân cảm thấy có điểm quái lạ, đưa mắt nhìn Thượng Quan Lăng Phi đang ngồi trên xe lăn không lên tiếng, sau đó không thể làm gì khác hơn là cười gượng đáp lại Thương Nguyệt Lưu Vân.
Đặt ly trà xuống, Thương Nguyệt Lưu Vân âm thầm quan sát hai cha con bọn họ một chút, sau đó khẽ cười một tiếng kết thúc đề tài này.
"Thượng Quan Tướng quân, gần đây thẩm vấn bọn người Nhật Nguyệt Giáo không có gì tiến triến sao? Bọn họ đã khai ra sào huyệt chưa?"
Thượng Quan Hành 'hắc' một cái cúi người: "Cựu thần xấu hổ, nghĩ hết biện pháp cũng không có khả năng từ trong miệng phạm nhân hỏi ra cái gì."
"Nga? Như vậy a. . . . . . Người của Nhật Nguyệt Giáo quả thật cứng đầu, ngay cả Thượng Quan đại tướng quân luôn rong ruổi sa trường giết địch cũng không có cách bắt ép bọn họ."
Nghe vậy, vẻ mặt Thượng Quan Hành đổi một cái, bồi lễ: "Xấu hổ xấu hổ."
"Được rồi, nếu oai phong tướng quân bọn họ vẫn chịu nổi, vậy ta không thể làm gì khác hơn là tấu minh hoàng thượng, nhìn xem cốt khí của bọn phản đồ Nhật Nguyệt Giáo mạnh, hay là vương uy của Thương Nguyệt vương triều cường hãn."
Nói xong, Thương Nguyệt Lưu Vân liếc Thượng Quan Lăng Phi một cái, sau đó liền bước chân rời khỏi Thượng Quan phủ.
Cho đến khi đại sảnh chỉ còn lại hai cha con Thượng Quan, Thượng Quan Hành mới có chút nổi giận ngồi xuống.
"Ai. . . . . . Xem ra công lao của ta lại muốn để cho Hình bộ lấy đi."
Ngay sau đó, Thượng Quan Hành ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào Thượng Quan Lăng Phi: "Phi Nhi, con có phải hay không đắc tội Thập Nhị vương gia?"
Thượng Quan Lăng Phi lạnh lùng bĩu môi: "Không có."
"Vậy. . . . . . Ai, thôi, Phi Nhi, con hôm nay đi chơi suốt một ngày, không cần lại thêm mệt mỏi, mau trở về nghỉ ngơi đi."
Nghe vậy, Thượng Quan Lăng Phi ngước mắt lên nhìn ánh mắt ân cần của Thượng Quan Hành, âm thầm nắm xe lăn lui ra, tâm tình phức tạp khó dò.
Chốc lát, hắn chuyển động xe lăn hướng ra ngoài đi vòng quanh.
. . . . . .
Lạc Lạc bất an ở u cư đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhìn ra cửa chính.
Đến khi trong lòng suýt không kiềm được nhẫn nại, rốt cuộc thấy được Thượng Quan Lăng Phi trượt xe lăn tiến vào.
Nàng vội vàng nghênh đón.
"Ca ca, Thương Nguyệt Lưu Vân tên quỷ đáng ghét kia không có làm khó huynh chứ?"
"Không có." Thượng Quan Lăng Phi trả lời có chút rầu rĩ.
Lạc Lạc đã hiểu, nàng đi vòng qua trước mặt của hắn, mắt trong veo mở lớn nhìn hắn.
"Ca ca, tên kia nhất định làm khó dễ huynh, hắn như thế nào làm khó dễ huynh? Thật là quá đáng, ta đi tìm hắn tính sổ!"
Thấy nàng kích động, Thượng Quan Lăng Phi kéo tay của nàng không để cho nàng đi ra ngoài.
"Lạc Lạc, hãy nghe ta nói, Thập Nhị vương gia không có uy hiếp ta, chỉ là. . . . . . Uy hiếp cha thôi."
"A? Uy hiếp cha? Uy hiếp cha cái gì? Hắn không phải là muốn ngươi đi đầu quân cho hắn ư, uy hiếp cha đối với hắn cũng không có lợi ích gì." Lạc Lạc không rõ nội tình.
Thượng Quan Lăng Phi rũ mắt, lạnh nhạt nói: "Thập Nhị vương gia đem bọn phản đồ Nhật Nguyệt Giáo mà cha đang thẩm vấn đưa cho Hình bộ xử lý, bọn phản đồ kia là cha đã phí hết tâm tư mới bắt được, câu nói của Thập Nhị vương gia làm cho công lao của cha cứ thế bị Hình bộ lấy đi."
Mặc dù hắn rất cố gắng để cho giọng nói của mình bình tĩnh không tức giận, nhưng Lạc Lạc vẫn nhạy bén nhận thấy chút ít sóng ngầm.
Nàng đắn đo một hồi, có hơi ngập ngừng nói: "Ca ca, kỳ thực. . . . . .Huynh đang suy nghĩ cho cha đúng hay không?"
Thượng Quan Lăng Phi nghiêng mắt nhìn về phía xa xăm, giọng điệu có chút không đúng: "Không có, huynh sẽ không để ý ông ta, nếu không phải là do ông ta cưới nhiều vợ như vậy, mẹ huynh cũng sẽ không tan nát cõi lòng ôm hận mà chết, ông ta không xứng khiến huynh bận tâm, huynh cả đời cũng sẽ không tha thứ cho ông ta!"
"Nhưng ông ta vẫn đối với huynh rất tốt." Một câu nói của Lạc Lạc liền chỉ ra chỗ mâu thuẫn trong lòng Thượng Quan Lăng Phi.
Không thể phủ nhận, Thượng Quan Hành đối với những người vợ khác không tốt lắm, cũng không có yêu thương con gái, thế nhưng lại một mình cẩn thận săn sóc Thượng Quan Lăng Phi, yêu thương có thừa.
"Đó là bởi vì hắn chỉ có huynh là con nối dõi." Thượng Quan Lăng Phi có chút xúc động phẫn nộ.
Lạc Lạc trầm ngâm mà nhìn gò má hắn biểu tình xúc động phẫn nộ không giấu được, mím môi không nói lời nào.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh của Thiếu Ngân ——
"Tiểu vương phi, Thập Tam vương gia sai thuộc hạ tới đón Tiểu vương phi hồi phủ."
Lạc Lạc cùng Thượng Quan Lăng Phi đối nhau liếc mắt, sau đó cùng nhau nhìn về phía cửa chính.
Thượng Quan Lăng Phi lên tiếng trước: "Lạc Lạc, muội trước trở về Lạc vương phủ, hôm nào ca ca lại cùng muội đi chơi."
"Nhưng. . . . . ." Lạc Lạc có chút không tình nguyện.
Lúc này nàng thật muốn lưu lại cùng hắn nghe hắn nói một chút lời trong lòng, nàng biết, trong lòng hắn thật ra có rất nhiều mâu thuẫn muốn phát tiết.
Không cần nhiều lời, hắn liền nhìn thấu trong mắt nàng ý tứ muốn lưu lại.
Có chút cảm động cầm tay của nàng, hắn giơ tay ngắt má mềm của nàng : "Ngoan, ca ca không có việc gì, trở về đi thôi, không nên để Thập Tam vương gia bắt được điểm yếu của muội a."
Lạc Lạc cong khóe miệng: "Muội mới không sợ hắn đấy."
"Phải phải, Tiểu Lạc Lạc tuyệt đỉnh thông minh không sợ trời không sợ đất. . . . . . Mau trở về đi thôi, ca ca muốn nghỉ ngơi, hiện tại cũng không thể bồi muội a."
Thượng Quan Lăng Phi thúc giục nàng.
Hiện tại thân phận của nàng là Thập Tam vương phi, hắn không hy vọng nàng bởi vì hắn cùng bất kỳ sai lầm nào mà ảnh hưởng đến nàng.
Ngay sau đó, hắn liền chuyển hướng xe lăn: "Ca ca sẽ không tiễn muội a."
"Tiểu vương phi. . . . . ." Ngoài cửa lại truyền tới tiếng thúc giục.
Nhìn hắn trượt xe lăn tiến vào trong sảnh, Lạc Lạc không thể làm gì khác hơn là dậm chân bất đắc dĩ hướng cửa chính bên kia chạy tới.
"Tới rồi, không cần giục nữa!"
Lạc Lạc tức giận liếc Thiếu Ngân một cái, sau đó nặng nề bước chân mà đi ở phía trước.
Thiếu Ngân không biết tâm tình của nàng vì sao không vui, không thể làm gì khác hơn là sờ mũi một cái đi theo sau.
. . . . . .
Bóng đêm ảm đạm, Lạc Lạc đi ở trên phố, Thiếu Ngân nhắm mắt theo đuôi bảo hộ ở phía sau nàng.
Lúc đi qua một cua quẹo, Lạc Lạc không khỏi thả chậm bước chân, mắt nhìn quanh mái hiên, ánh mắt có chút sâu thẳm, giống như là đang nhớ lại chuyện gì.
Trên phố, ánh sáng đèn lồng mơ hồ soi đến trên nóc nhà, cùng ánh trăng trong sáng chiếu rọi.
Không khỏi khiến nàng nhớ lại lần đầu tiên đến Thượng Quan phủ, dọc theo đường đi, Ngân Diện cõng nàng bay từ nóc nhà này qua nóc nhà khác. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT