Sau khi Thương Nguyệt Lưu Vân nói xong, không khí của hiện trường có chút trở nên quỷ dị.

Mọi người nhìn thoáng qua lẫn nhau sau, không khỏi rối rít đưa mắt liếc về phía Lạc Lạc bên kia, bởi vì nàng tới đúng lúc xuất hiện lũ chuột to, cho nên hắn nghi ngờ nhiều nhất.

Thấy đến ánh mắt của mọi người tập trung ở chỗ đó, Thương Nguyệt Lưu Vân ánh mắt không để lại dấu vết quét về phía Thương Nguyệt Vô Triệt, nhưng không có thấy hắn có động tĩnh gì.

Muốn lấy tịnh chế động.........Không dễ dàng như vậy.

Hắn khóe môi mơ hồ nâng lên nụ cười lạnh lẽo, tiến lên đối diện với hoàng thượng thở dài, có điều ngụ ý liếc Lạc Lạc một cái.

"Mà nói về kẻ gây rắc rối……..Phụ hoàng xin hãy xem ba con chuột này, trên chân chúng đều cột sợi dây, nói rõ ba con chuột này là có người cố ý động tay chân."

Hoàng thượng vừa nghe, ánh mắt sắc bén chuyển sang Lạc Lạc, sau đó dừng lại trên người Thương Nguyệt Vô Triệt.

"Thập Tam, ngươi mau giải thích rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Ngươi nói đi tìm Lạc Lạc, thế nào ngược lại là nó cùng con chuột xuất hiện?"

Thương Nguyệt Vô Triệt mấp máy môi, vừa định nói chuyện, nhưng Lạc Lạc lại vượt lên trước một bước.

Nàng đi lên trước mấy bước đi tới trước mặt hoàng thượng, âm thầm liếc Thương Nguyệt Lưu Vân một cái, đáy mắt xẹt qua một tia sáng xảo quyệt.

"Hoàng thượng, mặc dù ta là người phát hiện lũ chuột trước nhất, nhưng điều này cũng không thể nói rõ ta chính là người đem chúng tới hậu hoa viên a, lũ chuột trên chân trói sợi dây chuyện này mọi người có thể làm được, nếu quả thật muốn truy cứu ai là kẻ gây rối, thì người chất vấn cũng là kẻ gây rối."

Nói xong lời cuối cùng, nàng ngữ điệu mang chút ngụ ý.

"Chuyện này..." Hoàng thượng nhất thời có chút cứng họng.

Không có chứng cớ, xác thực không thể chỉ bằng vào trùng hợp liền định tội.

Thấy Hoàng thượng trên mặt xuất hiện vẻ mặt khó xử, Lạc Lạc không ngừng cố gắng thẳng thắn vô tư nhìn mọi người xung quanh.

"Các vị, ta là người đầu tiên bị lũ chuột hù dọa a, ta không phải kẻ gây chuyện! Các ngươi nhìn, chân của ta mới vừa rồi còn bị con chuột cắn đang chảy máu a, ta là người bị hại."

Lạc Lạc vừa đáng thương cố ép nước mắt, vừa cầm ống quần kéo lên, lộ ra một vết thương, đang thấm máu.

Thấy vết thương của nàng, lại nhìn một chút đôi mắt xinh đẹp đáng thương, phần lớn mọi người đều mềm lòng, đồng tình, chất vấn trong lòng cũng bị bỏ đi.

Hoàng hậu không để lại dấu vết liếc mẹ con Thương Nguyệt Lưu Vân một cái, thuận theo mà biệu hiện khuôn mặt từ ái, đầu tiên bày tỏ ân cần mà đi đến bên người Lạc Lạc ——

"Ai nha, thật sự bị cắn, nếu như chẳng may có độc, hoàng thượng, nên mau mời thái y xem một chút, người gây ra tai họa trước hết gác lại một chút đi, mạng người quan trọng a."



Những người khác vừa nhìn hoàng hậu tỏ thái độ, cũng rối rít biểu lộ quan tâm.

Hiện trường đột nhiên chuyển biến sang khung cảnh ấm áp, không khí căng thẳng khi nãy cũng biến mất.

Chỉ có đám người Thương Nguyệt Lưu Vân vẻ mặt lãnh chìm đứng ở một bên nhìn biến chuyển trước mắt.

Thương Nguyệt Vô Triệt nhàn nhạt thu liễm con ngươi, đáy mắt có nghi hoặc, hơn nữa còn có trầm tư.

Chỉ là trong nháy mắt trầm mặc, hắn liền lập tức đổi mặt nạ, lo lắng chạy đến bên người Lạc Lạc ôm nàng lên.

"Cám ơn các vị đã quan tâm, ta lập tức mang Lạc Lạc đi cho thái y chẩn đoán bệnh."

Ngay sau đó, hắn chuyển sang hoàng thượng xin phép: "Phụ hoàng, nhi thần cáo lui trước."

"Được được, nhanh đi nhanh đi, kêu thái y hảo hảo chẩn đoán bệnh." Hoàng thượng thúc giục.

Một cuộc nháo kịch, theo hai người bọn họ rời khỏi mà chấm hết.

. . . . . .

Lạc vương phủ, Lạc Lạc trên chân quấn băng gạc, thái y đang dọn dẹp bình thuốc.

Thương Nguyệt Vô Triệt đến gần, đáy mắt có ẩn sâu quan tâm.

"Thái y, Lạc Lạc vết thương như thế nào? Có bị nhiễm bệnh hay không?"

Thái y đem một chai thuốc cuối cùng bỏ vào hòm thuốc, đứng dậy cúi người chào bẩm báo: "Lạc vương gia xin yên tâm, Tiểu vương phi vết thương cũng không có bị lây khuẩn của chuột, chỉ cần bó thuốc mấy ngày vết thương sẽ phục hồi như cũ, hoàn toàn không đáng lo ngại."

"Làm phiền thái y rồi."

Thái y mỉm cười nói: "Lão phu xin cáo lui."

Nhìn thái y từ từ bước chân, Lạc Lạc tự chơi đùa bím tóc, con ngươi lên xuống trái phải nhìn, đối với vết thương của mình không có chút nào khẩn trương.

Thấy thần thái nàng như vậy, Thương Nguyệt Vô Triệt hoàn toàn buông xuống tảng đá trong lòng, rồi lại nổi lên một cổ tức giận khác.

"Tiểu Oa Nhi, nàng cố ý để lũ chuột cắn phải không? Tại sao muốn thả lũ chuột?"



Lạc Lạc nhíu mày, cố ra vẻ bừng tỉnh nhìn hắn: "Thì ra là ngươi đều biết a."

Thương Nguyệt Vô Triệt kéo cái ghế ngồi trước mặt nàng, gương mặt tuấn tú có chút nghiêm túc.

"Ta không chỉ biết là nàng thả lũ chuột, còn biết nàng vốn muốn để cho ta không còn mặt mũi."

Nàng ngoắc ngoắc bờ môi phấn nộn, gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy a, ta quả thật là muốn đối phó ngươi."

"Vậy tại sao. . . . . ." Hắn hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

Xét tính tình của nàng, làm sao có thể đột nhiên bỏ qua cơ hội đối phó hắn?

Lạc Lạc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mi tâm dần dần nhíu lại.

Tiếp theo, nàng hừ một tiếng: "Ngươi nên cảm tạ Thương Nguyệt Lưu Vân, nếu không phải là hắn để cho ta cảm thấy chướng mắt, ta cũng không vì nhằm vào hắn mà tha cho ngươi một cái mạng."

"Cũng bởi vì ghét hắn?" Thương Nguyệt Vô Triệt trầm ngâm.

Thuận theo, ánh mắt của hắn chuyển qua băng gạc trên chân nàng, đáy mắt có sắc bén.

"Tâm tư của nàng rất kín đáo, chỉ vì muốn đối phó ta mà ngay cả cớ chối tội cũng chuẩn bị xong, cứ như vậy buông tha một cơ hội đối phó ta sẽ không cảm thấy rất đáng tiếc sao?"

Lạc Lạc đưa tay sờ sờ băng gạc, chậc chậc than thở: "Đích xác có chút đáng tiếc, chỉ là…….Thương Nguyệt Lưu Vân càng đáng ghét hơn."

"Bởi vì hắn đã từng hại nàng rơi vào nhà vệ sinh?"

"Đây là một trong những nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng nhất…….Ta không cần thiết nói cho ngươi biết!"

Chuyện của Ngân Diện ca ca nàng mới không cần nói cho người xấu này.

Thương Nguyệt Vô Triệt rũ xuống tròng mắt đen, trầm ngâm chốc lát, gương mặt tuấn tú khôi phục cà lơ phất phơ cợt nhã: "Không biết Tiểu vương phi của ta lần này lại là vì sao muốn hãm hại phu quân thân ái của nàng?"

"Bởi vì... ta muốn ngươi từ hôn!" Khuôn mặt nhỏ bé của Lạc Lạc đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc nghiêm túc.

Đối với đột nhiên nghiêm túc của nàng, tròng mắt đen của Thương Nguyệt Vô Triệt âm thầm chuyển động, môi mỏng nhàn nhạt cười mỉm, nhẹ nhàng nhíu mày.

"Nga? Nếu ta không chịu thì sao?"

Lạc Lạc mặt mày lạnh lẽo: "Vậy ngươi về sau sẽ thêm một kẻ địch."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play