Nghe được lời nói của Tả thừa tướng, có vài người ở dưới kia nhìn nhau một cái, cảm thấy có đạo lý mà hùa theo khẽ gật đầu.

Hoàng thượng suy nghĩ một chút, có chút do dự.

Thành thật mà nói, hắn thật đúng là không muốn để cho một đứa trẻ như vậy làm vương phi, quá không phù hợp lẽ thường.

Thấy hoàng thượng tựa hồ đang suy tính, Lạc Lạc trở mình một cái từ trên mặt đất bò dậy, rất muốn mở miệng phụ họa.

Vậy mà, Thương Nguyệt Vô Triệt lại vượt lên trước một bước nói chuyện.

“Phụ vương, người trước đó đã nói chỉ cần nhi thần chọn trúng bất kỳ một trong những vị thiên kim ở đây đều có thể, vậy thì……”

Hắn dừng một chút, quay đầu phía bên trái Tả thừa tướng: “Thượng Quan Lạc Lạc cũng là thân nữ nhi? Cũng là thiên kim của Thượng Quan đại tướng quân? Hơn nữa cũng có ở đây, vì thế, cũng tính là thiên kim có mặt đúng chứ? Như thế, nàng sao lại không thể coi là vào hàng ngũ chỉ hôn đây? Cái này không phải cùng lời nói trước đó của hoàng thượng trái ngược lại sao?”

Một câu lại tiếp một câu của Thương Nguyệt Vô Triệt đúng lý hợp tình, không có bất kỳ đường sống nào có thể phản bác lại.

Lời của hắn vừa ra khỏi miệng, Tả thừa tướng liền có chút á khẩu không trả lời được.

Những người khác người nhìn ta, ta nhìn người, chỉ có thể thở dài không thể vãn hồi.



Hoàng thượng nhìn trong Erya ấm của Thương Nguyệt Vô Triệt xen lẫn tia khí thế bức người, nếp nhăn thật sâu trên mặt của hắn trầm tư một chút.

Thuận theo, hắn dùng ánh mắt đánh giá về phía Lạc Lạc.

Lần này, hắn nhìn rất kỹ càng.

Ừm……..Đúng thật là một đứa trẻ xinh đẹp dễ thương, sau khi lớn lên nhất định là một mỹ nhân bại hoại làm người ta yêu thích.

Tự cho là hiểu rõ gật gật đầu, hoàng thượng khẽ cười.

Thuận theo, mặt hắn ngó những người khác, rốt cuộc quyết định tuyên bố: “Quân vô hí ngôn……Thượng Quan Lạc Lạc sau này chính là Thập Tam vương phi của con trẫm!”

Giọng nói nói một không nói hai của lão hoàng đế thập phần khí thế.

“………” Toàn trường lạnh ngắt như tờ không ai dám kháng chỉ.

Lạc Lạc vừa nóng vừa giận muốn giơ chân, nàng nhìn người chung quanh lại không dám lên tiếng, hạ quyết tâm.

Cánh tay nhỏ bé non nớt giơ lên cao, nàng bất cứ giá nào, mặc kệ hoàng đế gì đó sẽ chém đầu.

“Kháng nghị, ta không muốn làm con dâu nuôi từ bé, việc này căn bản là ép trẻ con kỹ…....”



Chữ kỹ nữ còn chưa nói ra, nàng đã bị Thượng Quan Hành vội vàng bụm chặt miệng lại.

“Lạc Lạc, con điên rồi, lại dám ở trước mặt hoàng thượng làm loạn!” Thượng Quan Hành dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy trách cứ, ánh mắt tức giận vô cùng.

Nhưng mà, lời của nàng dù sao cũng nói ra rồi, cũng dẫn tới ánh mắt dạt dào hứng thú của những người khác.

Đứa trẻ này có vẻ như không thích Thập Tam vương gia ưu tú?

Hoàng thượng hình như đối với kháng nghị của Lạc Lạc cảm thấy mới mẻ cực kỳ, hắn không chỉ không tức giận, ngược lại có chút xem kịch vui mà nhìn về phía Thương Nguyệt Vô Triệt.

Lại có nữ hài tử không thích đứa con Thập Tam tuấn mỹ xuất sắc.

Thương Nguyệt Vô Triệt híp híp mắt, ngay sau đó liền nâng lên một nụ cười tuấn mỹ tuyệt luân, khuôn mặt cười nhạt vô hạ tuyệt trần trên trời có dưới đất không có.

Hắn chậm rãi bước ra từ trong đám người, tuấn dật cố tình, khí thế sang trọng bức người, cho dù đứng giữa đám đại thần cũng không có cách nào che dấu khí thế trời sinh của hắn.

Ưu nhã mà đi tới trước mặt Lạc Lạc, thấp con mắt khóa lại khuôn mặt tức giận của nàng, hắn cười như gió xuân phất nhẹ vào mặt thân thiết vạn phần, môi đẹp trơn đỏ ý cười không ngớt.

“Ngươi mười tuổi……bắt đầu hiểu chuyện rồi, làm con dâu nuôi từ bé vừa vặn, sẽ không giống như đứa nhỏ không biết gì cứ khóc nhè như vậy rước lấy phiền toái cho ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play