4 năm trước

"Giáo sư, tài liệu em để......" Thiệu Hi cũng chưa gõ cửa mà đẩy cửa đi thẳng vào văn phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy giáo sư Tiền đang hút thuốc.

Bị chính học sinh của mình bắt gặp mình hút trộm thuốc, vẻ mặt của giáo sư Tiền trở nên xấu hổ ngay lập tức, một ngụm thuốc cũng hít xuống cũng không được, thở ra cũng không xong, tay nắm thuốc lá vẫn còn khựng lại ở giữa không trung.

Thiệu Hi cầm tài liệu đi qua, chỉ vào ông ấy nói: "Giáo sư thầy lại hút thuốc sao! Thầy chưa bỏ thuốc ạ?"

"Khụ khụ, hiếm khi thầy mới hút một điếu, Thiệu Hi, đừng nói với sư mẫu của em nhé."

"Giáo sư, em là người thích mách lẻo như vậy sao?" Nói xong giọng điệu của cô thay đổi, phất phất tay phải, "Cho nên lần sau kiểm tra thì tăng bao nhiêu điểm ạ?"

"......" Giáo sư Tiền thẳng thắn cương trực yên lặng hút điếu thuốc, "5 điểm."

"Thành giao!" Sau đó Thiệu Hi sửa sang lại tài liệu rồi để trên mặt bàn của ông ấy, ngay sau đó mắt nhìn điện thoại đang vang lên một tiếng, là Tôn Dĩnh gửi tin nhắn tới —— Thiệu Hi, tớ là Đường Trạch đây, tớ để quên điện thoại ở văn phòng của giáo sư Tiền, bây giờ tớ đang ở ngõ 125 đường Hồng Mai, cậu rảnh thì mang tới đây giúp tớ được không?

"Giáo sư, điện thoại của Đường Trạch để ở chỗ thầy sao ạ?"

"Đúng vậy, để quên ở chỗ của thầy." Giáo sư Tiền lấy một chiếc điện thoại từ trong ngăn kéo ra.

"Thầy đưa cho em đi, em đi đưa điện thoại cho cậu ấy một chuyến."

Thiệu Hi trả lời lại một tin nhắn, cầm điện thoại ra cổng trường rồi vẫy một chiếc xe taxi, đi hơn nửa tiếng, cô nhìn ngoài cửa sổ xe, sao lại hẻo lánh như vậy chứ?

"Cô gái, tới nơi rồi."

Thiệu Hi ở trong xe nhìn bốn phía, có chút chần chừ, "Đúng thật là ở chỗ này sao ạ?" Cô cho rằng tài xế lái nhầm đường.

"Đúng vậy, đây không phải là ngõ 125 đường Hồng Mai sao?"

Thiệu Hi nhìn theo địa chỉ mà người đó chỉ vào, đúng thật là nơi này, không sai, tuy rằng cô vẫn còn thắc mắc nhưng vẫn thanh toán tiền rồi xuống xe, đi vào trong ngõ, đi được một đoạn xong đúng thật là đường rộng hơn không ít, nhưng hai bên là một đống toà nhà đã bị phá dỡ, ngay cả một bóng người cũng không có, cô gọi Đường Trạch vài tiếng nhưng không ai đáp lại.

"Đây là sao chứ?" Thiệu Hi càng ngày càng cảm thấy không thích hợp, lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Dĩnh nhưng đối phương đã tắt máy.

Dãy nhà hai bên đã không còn cửa sổ, chỉ có hết cái lỗ đen này tới lỗ đen khác, hơn nữa hôm nay trời đầy mây, không có ánh sáng, ở trong đây có hơi rợn người, mặc kệ tình huống là như thế nào, cô cảm thấy vẫn nên rời khỏi chỗ này thì hơn.

Thiệu Hi vừa gọi lại cho Tôn Dĩnh vừa đi ra ngoài, đột nhiên cô cảm nhận được có tiếng hít thở, hơi thở đó phun ở trên tóc của cô, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị đánh một đòn rồi ngất lịm đi.

***

"Sau khi tôi tỉnh lại thì phát hiện mình đang ngồi và bị trói chặt vào trên ghế, ở trong một tầng hầm ngầm, tôi nhìn thấy ba cô gái khác, chính là ba người đã mất tích gần đấy nhất, tôi liền biết mình đã bị ai bắt cóc."

"Tài xế taxi kia chính là kẻ thôi miên." Lúc ấy căn bản cô không nghĩ là mình sẽ bị coi như mồi nhử, cô cứ nghĩ cảnh sát và ba mẹ sẽ tới cứu cô thôi, đám Đường Trạch bọn họ cũng sẽ nghĩ mọi cách.

"So với các cô ấy, tôi không phải chịu tra tấn, chỉ là buổi tối hắn không cho tôi ngủ, dần dần tôi ý thức được hắn đang tiến hành một thí nghiệm thôi miên vô cùng cực đoan."

"Sau khi hắn phát hiện ra không dễ để thôi miên tôi xong thì liền quyết định dùng một cách khác để phá huỷ thần kinh của tôi, chính là để tôi nhìn hắn ta tra tấn ba cô gái còn lại."

Những cuộc tra tấn đều tiến hành vào ban đêm, hắn thôi miên các cô ấy để các cô ấy tự làm hại chính mình, trong lúc không có ý thức, các nạn nhân dùng dao tự cắt vào thịt của mình, hoặc là bắt họ cắt thịt của nhau, thậm chí hắn còn để các cô ấy ăn thịt của chính mình.

Mà cô, cô phải chứng kiến toàn bộ quá trình đó, cô không thể nhắm mắt lại, bởi vì chỉ cần cô nhắm mắt lại thì thời gian các cô ấy bị tra tấn sẽ càng dài hơn, lúc ấy cô không thể làm gì được, ngay cả chết cũng không làm được.

Cô nhìn quá trình như vậy suốt mười ngày, mỗi một màn tra tấn đều khắc rất sâu ở trong đầu cô, cứ đêm về sẽ phát lại một lần, chỉ cần cô nhắm mắt lại thì trong đầu sẽ hiện ra những hình ảnh ấy, bên tai cô còn có thể nghe thấy tiếng hét thảm thiết của các cô ấy.

Cô không thể quên được, cũng không được quên, bởi vì cần phải có người nhớ rõ các cô ấy đã phải trải qua những chuyện gì.

Thiệu Hi gắt gao nắm tay lại, phảng phất như quay trở về tầng hầm ngầm đó, "Mười ngày sau, các cô ấy chết từng người từng người một, chỉ có một mình tôi là còn sống." Bởi vì Tống Đức muốn giữ cô lại, tiếp tục thực hiện thí nghiệm.

"Sau đó bởi vì có manh mối mà Đường Trạch cung cấp, cuối cùng cảnh sát cũng đã tìm được tới nơi này, tên biến thái tên Tống Đức kia tự sát, còn tôi thì được cứu ra."

"Một năm sau, tôi cứ cho rằng Đường Trạch là ân nhân cứu mạng của tôi, buồn cười lắm phải không?" Nhưng khi đó cô rất hồn nhiên mà không biết rằng, mấy ngày tra tấn tinh thần ấy khiến cô mắc phải chứng bệnh mất ngủ nghiêm trọng, tinh thần cũng cực kỳ xuống dốc và không ổn, Đường Trạch liền thường xuyên tới để thăm cô, tìm kiếm phương pháp trị liệu cho cô, giúp cô liên hệ cho bác sĩ tâm lý, nhưng tình huống cũng không có chuyển biến tốt đẹp hơn là bao, cô càng thêm lo âu, cũng giống như Đào Hiểu Mẫn vậy, thống khổ với chính mình rằng vì sao mình không thể ra ngoài, cô bắt đầu tự trách bản thân, ý nghĩ không muốn ra ngoài dần tồn tại, dần dà cô bị mắc phải chứng trầm cảm nhẹ.

"Một năm sau, có một người đã nói cho tôi toàn bộ chân tướng của sự việc." Người đó chính là Tôn Dĩnh, Thiệu Hi hiểu rất rõ lí do Tôn Dĩnh nói nguyên nhân ra đương nhiên không phải bởi vì áy náy, nhưng lúc đó cô không tức giận mà lại nhẹ nhàng, thì ra cô không nợ ai cái gì cả, "Cho nên tôi rời khỏi thành phố B, đúng lúc Thiệu Trình Vũ ở thành phố S nên tôi liền tới đó."

Tuy rằng rời khỏi thành phố B rồi nhưng chứng mất ngủ vẫn không có chuyển biến gì tốt đẹp, chỉ cần tới buổi tối là cô không thể ngủ được một phút nào, vì thế cô bắt đầu uống thuốc ngủ, uống rượu, nhưng thật ra cũng chả có chút tác dụng nào cả, dần dần cô liền nghĩ không ngủ được thì không ngủ.

Khó trách vì sao Thiệu Hi lại muốn tra vụ án bầm thây trước đó, khó trách vì sao cô lại có phản ứng như vậy ở hiện trường, khó trách vì sao những vụ án cô nhận 90% đều là án mất tích, khó trách vì sao buổi tối cô lại không muốn về nhà...... Phó Đình Sinh hiểu ra hết mọi chuyện vào một giây này, anh biết rõ thật ra Thiệu Hi vẫn che giấu đi một ít, những gì cô phải trải qua còn kinh khủng hơn so với những gì cô kể nhiều.

Thiệu Hi quay đầu lại nhìn Phó Đình Sinh lẳng lặng nghe cô kể chuyện, hai tròng mắt đen láy có chút sáng rọi, "Thật ra như vậy cũng khá tốt, nếu tôi không tới thành phố S thì sao có thể gặp được anh chứ?"

Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, lời anh đang muốn nói ra lại sửa lại, "Chuyện của Đường Trạch cô không nói cho những người khác đúng không?" Nếu cô nói, chắc chắn Đường Trạch không thể phát triển được như bây giờ.

"Đúng vậy, anh nói xem sao lúc trước tôi lại buông tha cho anh ta nhỉ?" Thiệu Hi nhẹ ôi một tiếng, hạ thấp giọng, "Nhưng hiện tại hình như tôi cũng không có tâm tư đó."

"Thiệu Hi." Phó Đình Sinh đột nhiên gọi cô một tiếng.

"Hả?"

"Vừa rồi cô nói nếu cô không rời khỏi nơi này thì cô sẽ là cố vấn cảnh sát tốt nhất của thành phố B đúng không?"

"Như thế nào?" Trực giác của cô nói cho cô biết anh muốn nói gì đó.

"Có hứng thú điều tra án mạng cùng tôi không?"

Thiệu Hi về thành phố B chỉ để thăm ba mẹ, đối với việc tra án thì không có hứng thú, nhưng mà nếu là cùng Phó Đình Sinh thì lại khác, cả ngày ở chung với nhau không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Nghĩ đến đây cô liền hứng thú, "Án mạng gì?"

Phó Đình Sinh lại không nói thẳng, "Cô đã từng nghe qua hơn một năm trước ở thành phố S có xảy ra một vụ án ly kỳ, một cô gái trẻ tuổi bỏ mạng ở phòng bếp sau khi nấu cơm, người bị đâm sáu nhât chưa?"

Bình thường một năm xảy ra nhiều vụ án như vậy, cô không có khả năng nhớ tất cả mọi việc, nhưng mà nếu nói là ly kỳ thì đúng thật cô sẽ cố chú ý tới, tìm tòi trong chốc lát thì đúng thật là đã nhớ lại, "Có ấn tượng, tôi nhớ rõ cuối cùng vụ án này được xác nhận là tự sát."

"Không sai, năm nhát dao ở phần cổ, trong đó có ba dao đâm vào chỗ trí mạng, một dao khác ở bên cánh tay trái, sau khi giải phẫu lần đầu tiên thì xác nhận là vì tự sát, người nhà không chấp nhận kết quả này nên xin điều tra thêm một một lần nữa, sau khi giải phẫu và giám định lại thì kết quả vẫn không thay đổi, đúng thật chính là tự sát."

Phó Đình Sinh sẽ không vô duyên vô cớ mà nhắc tới vụ án đã kết thúc hơn một năm, đơn giản chỉ có một khả năng, "Có vụ án mạng nào giống vậy xảy ra ở thành phố B sao?"

"Còn là hai vụ, trong cùng một giai đoạn này." Nếu hai người chết này là do tự sát vậy thì không khỏi quá mức kỳ quặc, cho nên anh mới tới thành phố B để điều tra, "Nạn nhân đều là nữ, tuổi xấp xỉ nhau, đều mất mạng sau khi nấu cơm ở phòng bếp trong nhà một mình, cũng đều bị chém sáu nhát dao, năm nhát vào cổ và một nhát ở bên cánh tay trái, nhưng sự khác nhau lớn nhất ở chỗ vụ đầu tiên là tự sát, hai vụ sau đó là bị giết."

Thiệu Hi nheo mắt nói nhỏ, "Xem ra là có người cố tình bắt chước vụ án tự sát một năm trước để giết người."

"Không phải chỉ là bắt chước."

Cô ngước mắt nhìn về phía Phó Đình Sinh, vẫn chưa ngắt lời mà chờ anh nói tiếp.

"Ba người đều bỏ mạng ở phòng bếp, nạn nhân một năm trước chết thì đang nấu xương sườn, mà hai nạn nhân lần này lại không nấu cái đó."

"Vậy thì là nấu cái gì?"

Phó Đình Sinh nói hai chữ.

Trong nháy mắt đó, Thiệu Hi đột nhiên nghĩ tới mẹ của Cố Lê từng kể cho cô nghe một chuyện đã xảy ra hơn hai mươi năm trước, ở đường Tân Đông tại thành phố S có một cửa hàng bán đồ ăn sáng bình thường, một đôi vợ chồng trung niên mở cùng nhau, đã làm ăn nhiều năm rồi, ở xung quanh đó có nhiều nhà xưởng và công nhân viên chức đi làm buổi sáng nên đều sẽ mua đồ ăn ở đây để ăn, đặc biệt là bánh bao thịt, đó là nhân thịt mà ông chủ và vợ mình tự băm tự làm, thịt rất tươi.

Không biết bắt đầu từ khi nào mà hai vợ chồng này đổi nguyên liệu nhân bánh, hương vị cũng không giống trước nữa, những ai từng ăn qua rồi đều nói là đặc biệt, đương nhiên hấp dẫn càng nhiều người tới mua hơn.

Có người tò mò hỏi ông chủ: Vì sao vị của bánh bao thịt nhà ông lại khác so với những quán khác vậy?

Hai tay ông chủ vừa băm nhân thịt, miệng thì cười rồi trả lời một cách thần bí: Bởi vì thịt nhà chúng tôi không giống chỗ khác.

Nhưng khi đó không ai biết rốt cuộc sao lại khác, chỉ phát hiện bữa sáng của cửa hàng này càng ngày càng tốt hơn, mà số người mất tích xung quanh đó lại càng ngày càng nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play