Khi Thất vương phi quay về đại điện, bầu trời đã chuyển từ màu vàng cam sang đỏ sậm.
Thất vương phi vẫn còn đang bàng hoàng, nàng là chính phi của Thất vương gia nên có thể dắt thêm người tiến cung, nhưng lại không rõ vì sao Kiều Sở phải dùng đến cách này, nghe Kiều Sở giải thích sơ qua về tuyệt nhan đan nhưng nhìn thần sắc không vui của Kiều Sở nên nàng không dám hỏi gì nhiều, hơi rùng mình nhớ tới cảnh cấm quân đánh rơi cả vũ khí ban nãy.
Về sau khi Tân hoàng đăng cơ, có một lần nàng tiến cung, đột nhiên dừng lại hỏi một gã cấm quân, hỏi ngươi có còn nhớ Kiều phi không? Gã cấm quân kia sửng sốt, xong ngượng ngùng cười cười, nói sao có thể không nhớ được.
Lúc này, nàng vốn theo thói quen muốn nắm tay Kiều Sở nhưng đột nhiên không đủ can đảm, nữ tử đi bên cạnh nàng phút chốc như không phải người phàm trần, so với Vân Cơ kia lại càng khác biệt, nàng không dám chạm vào.
Tay nàng đột nhiên ấm áp, Kiều Sở dường như nhìn ra suy nghĩ của nàng, chủ động nắm lấy tay nàng: “Thất tẩu, mứt quả có chua không?”
Thất vương phi ngẩn người xong liền cười: “Chua, ta rất thích.

Muội còn tặng cho lục tẩu với thập muội, bọn họ mới không tị nạnh ta, ta tốt xấu gì cũng đang mang thai, thật là…Lần trước muội còn phái người đưa đơn thuốc dưỡng thai do Bát gia kê đơn, uống rất tốt, mà muội lại ít khi xuất phủ làm ta muốn cảm ơn muội cũng không được”
“Chuyện nhỏ mà thất tẩu đừng bận tâm” Kiều Sở vỗ vỗ tay nàng, không nói gì nữa, Thất vương phi vui vẻ cầm tay Kiều Sở, lại như sực nhớ gì đó, do dự một lát mới nói: “Lang phi thì không nói, nhưng còn cái người họ Trầm kia muội nên đề phòng một chút, biết là Bát gia rất thương yêu muội nhưng mà vừa nãy ta nhìn thấy nữ nhân kia với Bát gia…”
Kiều Sở cười, lòng đau đớn, nhắm mắt lại, hai người vừa lúc đi tới Ngự hoa viên thì thấy có vài nữ tử chạy ngang qua vội vã nói chuyện với nhau.
“Nhanh lên nhanh lên, đừng để Ngũ vương phi phải đợi, cái đàn này cũng thật là, lúc nào không hỏng lại hỏng ngay lúc này, cũng may trong cung còn nhiều đàn tốt”
“Mà cái lão Tây Hạ vương kia cũng thật đáng ghét, còn nói nếu hắn mà cao hứng nhất định có thưởng, làm như Vương phi chúng ta cần hắn thưởng lắm không bằng!”
“Huống chi chúng ta biểu diễn lão mà không khen hay thì khác nào chẳng coi Đông Lăng ra gì! Cũng may là hoàng thượng anh minh đã để mấy vị gia đấu với mấy đứa con của lão, thật khiến lão mất mặt!”
“Nhưng xét ra chúng ta vẫn thua, thật uổng phí công sức Vương phi luyện tập cho chúng ta mấy ngày nay”
“Chúng ta chỉ là những vũ cơ địa vị thấp kém, có thể làm gì hơn đây?”
Mấy vũ cơ vừa đi vừa rù rì với nhau, chạy tới dưới mái hiên một phòng ốc gần đó.
Đúng là con gái khi tám chuyện, Kiều Sở bật cười: “Có vẻ trong kia rất náo nhiệt, muội cũng muốn được thưởng thức tài nghệ có một không hai của Trữ vương phi một lần”
Nàng nói xong lại không thấy Thất vương phi đáp lại, mà Thất vương phi lại đột ngột chộp lấy tay nàng: “Phải rồi, ta ngốc quá, không nghĩ tới cái này! Kiều muội muội, muội nhanh đi giúp Bội Lan tỷ tỷ đi, nếu mà có muội thì….”

Mắt Thất vương phi lóe sáng, mừng rỡ như bắt được vàng, làm Kiều Sở phải sửng sốt.
***
“Mi nhi?” Trên điện, Phượng Thanh đại phi lo lắng gọi, còn Kiều Mi vẫn bất động thanh sắc nhìn sang bàn của Thượng Quan Kinh Hồng bên kia, thấy mỗi khi Trầm Thanh Linh hỏi hắn cái gì hắn đều trả lời lại, hoàng đế thỉnh thoảng cũng liếc nhìn bọn họ tỏ vẻ rất hài lòng.

Hắn đối với Trầm Thanh Linh như thế, vậy mà một chút dịu dàng cũng không chịu cho nàng.
Hay là hắn ngại thân phận của nàng.
Thượng Quan Kinh Hồng, hãy nghĩ cách đoạt lấy ngôi vị hoàng đế đi, đến lúc đó ta sẽ có thể quang minh chính đại ở bên cạnh ngươi.
Nàng biết hắn nhất định sẽ thu nạp nàng, sẽ có ngày nàng bắt Trầm Thanh Linh phải trả giá.
Dường như Thượng Quan Kinh Hồng cảm nhận được ánh mắt của nàng, thản nhiên nhìn lại nàng một cái.
Lòng nàng vui vẻ lại vờ như không thấy, mấy ngày này nàng luôn cố ý lấy lòng Thượng Quan Kinh Hạo, nàng biết thời điểm nào thì nên làm cái gì, ví dụ như bây giờ.
Từ ngày đi săn trở về, nàng đã bắt đầu chuyên tâm học đàn, lát nữa Bội Lan hiến nghệ cùng lắm là áp đảo phong thái của Vân Cơ, sau đó nàng sẽ cầu hoàng đế cho nàng và thái tử hợp tấu một khúc, có lẽ sẽ không hay bằng Vân Cơ, nhưng tuyệt đối không thua kém.
Thượng Quan Kinh Hạo nghe nàng đề nghị, gật đầu cười: “Ừm, ý kiến hay”
Không khí trên điện đã có chút sốt ruột, Tây Hạ vương vờ như vô tình lộ ra vẻ mất kiên nhẫn: “Bệ hạ, có phải Vương phi chê tiểu thiếp của ta nghệ chuyết nên mới chậm trễ không muốn lên diễn tấu?”
“Phụ hoàng, là do Vân phi biểu diễn không tốt, hay là do Vương phi nàng không dám ra?”
Thuần Phong cười tiếp lời.
Tây Hạ vương biết rõ Đông Lăng hoàng đế tạm thời không muốn chiến tranh, nên lời nói và việc làm của hắn mới có chút tùy ý, có điều vẫn phải giữ vài phần nể nang, chỉ ngoài mặt đấu trí đọ mĩ nhân, chứ nếu mà chọc giận Vinh Thụy hoàng đế khơi mào chiến tranh thì không tốt chút nào, Tây Hạ chưa đủ binh lực để chống lại Đông Lăng, chỉ có thể âm thầm chờ Đông Lăng nội chiến.

Thuần Phong nói vậy có hơi quá, hắn lập tức ném cho Thuần Phong ánh mắt cảnh cáo.
Hoàng đế quả nhiên thay đổi sắc mặt, có điều trong lòng mặc dù giận nhưng ngoài miệng vẫn cười: “Tây Hạ vương chớ nóng vội, trẫm cho rằng cái gì hay cũng xứng đáng để chờ.

Lão ngũ, ngươi qua đó xem thử đi”
Trữ vương vâng lời đứng dậy, trên điện đã có không ít người thầm đổ mồ hôi, lo lắng nhìn ra cửa điện.
Đúng lúc này ngoài cửa có một đám vũ cơ nối đuôi nhau đi vào.
Lúc này hoàng hôn gần tắt nắng, rất nhiều nội thị được hai đại thái giám Tào, Mạc hướng dẫn, im lặng như những cái bóng đi ra đốt hỏa đăng chiếu sáng đại điện.
Vũ cơ vừa vào, Trữ vương phi cũng cùng vài nam nhạc sư khác liền xuất hiện, tiến vào giữa điện bày nhạc khí ra sân khấu.
Lại đem gương đồng, sách cùng với hoa bày ra trên một cái bàn trống dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Chuẩn bị xong đâu vào đấy, nhưng các cô nương lại không hề có ý định diễn tấu, lại sắp xếp thành từng hàng rất có trật tự từng người đi tới đứng cạnh mấy ngọn đèn trong đại điện, vẻ mặt âm u không một chút biểu tình, khiến người ta sinh tò mò, một chập phải sốt ruột đến ngứa ngáy.
Ngay lúc này một cô nương dẫn đầu khẽ phất tay áo một cái dập tắt ngọn đèn, mọi người còn chưa hết sửng sốt thì những cô nương còn lại cũng đồng thời phất tay dập hết tất cả ngọn đèn, chỉ chừa lại vài ngọn đèn chỗ Đế hậu đang ngồi và chính giữa sân khấu.
Làm cho ánh mắt mọi người bất giác đều hướng về chính giữa đại điện.
Khúc nhạc đột ngột vang lên.
Không giống như nhạc khúc Lang Lâm Linh tấu trước đó là nhạc khúc nổi danh ở Vân Thương, còn âm vận nhạc khúc lúc này ngay cả những người hiểu biết nhiều cũng chưa từng qua nghe bao giờ, vừa nhẹ nhàng ấm áp lại mang một chút gì đó vắng lặng, âm vọng đi vào lòng người.
“Mưa giăng Bạch Hạc Châu, lưu luyến Đổng Tước lâu….”
Trữ vương phi gảy phím đàn, nhẹ nhàng hát lên, thanh âm mềm mại uyển chuyển như nước chảy.
“U thảo nhuộm tà dương, ửng hồng được bấy lâu, xa xa cánh buồm nhấp nhô trên sông…”
Một giọng nữ hơi khàn khàn bỗng tiếp nối câu hát của Trữ vương phi.
Tiếng hát đó là từ ngoài cửa điện truyền vào, ai cũng giật mình quay đầu nhìn ra cửa, rồi lại kinh ngạc nhìn một đám người đang chậm rãi bước vào dưới ánh tà dương đỏ rực.

Có hai nam tử, một người thanh tú nho nhã, một người khí vũ bất phàm, hai ông bà lão, còn lại là mấy nữ tử, nổi bật nhất là hai nữ tử dung mạo xinh đẹp, cuối cùng là một người mang sa mỏng che mặt.
Những người này có tác dụng gì?
Lúc này mấy vũ cơ đứng bên mấy ngọn đèn lại nhẹ nhàng bước đến trước các bàn, một tay chắp phía sau, cúi người châm rượu cho mọi người, ý thái cung kính, tư thái hiên ngang.
Mọi người như ngộ ra, thì ra vũ cơ không phải chỉ biết có nhảy nhót, mà cũng có thể chỉnh tề một cách bài bản như vậy, nét mặt bừng bừng sức sống động lòng người khiến người ta không khỏi tán thưởng.
Bị vũ cơ chắn tầm mắt nên một số người phải thò đầu ra nhìn, đều sinh tò mò đối với nữ tử mang khăn sa che mặt, bởi vì nàng là người đang song ca cùng với Bội Lan.
Giọng của nàng khàn khàn, hoàn toàn đối lập với giọng oanh vàng của Bội Lan, hình như cổ họng nàng đang có vấn đề, nhưng giọng hát của nàng lại như có ma thuật hấp dẫn người nghe, gần như thu hút sự chú ý của mọi người.
Ngay cả hoàng đế hai nước cũng chăm chú xem không rời mắt.

Trên điện có người đã đứng hẳn lên.
Nếu có người để ý thì sẽ nhận ra người này chính là Duệ vương.
Nhưng có điều giờ phút này sự chú ý của mọi người đều đã dồn hết lên sân khấu.
Nhìn ánh đèn tựa như hoa, người ngượng ngùng lời chẳng thốt ra…
Tâm sự khẽ vấn vương, nhẹ nắm đôi bàn tay, mặc tóc phất phơ che đôi mắt…
Nên hoa giăng đầy trời hạnh phúc lưu truyền, lưu truyền cả những tháng ngày vui buồn quyến luyến, nên dung nhan khuynh quốc khuynh thành vẫn như thế, dung nhan thoáng chốc biến thành vĩnh hằng…
Thời khắc hoa rơi đầy trời hạnh phúc bên người, bên người đôi bên là vạn thủy thiên sơn, thời khắc khuynh phúc khuynh thành mãi mãi có nhau, đêm mãi yên tĩnh như khúc hát dịu êm…
…….
Đây là màn biểu diễn vô cùng im lặng, vũ cơ cũng không khiêu vũ, lời ca như cát trôi nước chảy không thể nắm bắt cứ thế trôi qua, còn giữa sân có mấy người đột nhiên diễn kịch như thuyết minh cho bài hát, bọn họ kể lại một câu chuyện xưa.
Khi nữ tử mang khăn che mặt bắt đầu hát, nàng cũng tháo khăn che mặt xuống.
Cũng ngay thời khắc đó chén rượu trong tay Bắc địa lãnh chủ Kiều Chấn Trữ tuột khỏi tay rơi xuống bàn, trong không gian vắng lặng tiếng chén ngọc vỡ vang lên vô cùng rõ ràng, từng giọt rượu rơi xuống sàn điện cẩm thạch.
Có lẽ, dù ngươi đã từng nhìn thấy bao nhiêu vẻ đẹp trên đời, là kiều là thúy, là hồng là lục, nhưng đối với nữ tử trước mắt này ngươi lại không thể miêu tả, chỉ có thể dùng bốn chữ hình dung.
Khuynh quốc khuynh thành.
Một bên má của nàng vẽ một bông hoa, bình thường người ta chỉ vẽ hoa giữa trán, nhưng nàng lại đi vẽ ở má rõ ràng có hơi bất ngờ, nhưng bông hoa đỏ tía đó khi kết hợp với cẩm bào màu lam thêu hình thanh điểu với ánh nhìn lưu luyến lại như cuốn lấy ánh mắt của người xem.

Có lẽ, khuynh thành không phải là một vẻ đẹp mà là một loại cảm giác.
Nàng là nhân vật chính trong câu chuyện xưa đó.
Nam tử khí chất bất phàm vốn là người yêu thanh mai trúc mã của nàng, đáng tiếc về sau hắn chết, nhà nàng lại gặp biến cố cần tiền, mới buộc lòng gả nàng đi.
Phu quân của nàng là người đọc sách, trong nhà không tính là giàu có nhưng lại đối với nàng nhất kiến chung tình, thậm chí hủy bỏ cả hôn ước từ nhỏ, dùng hết cả gia tài cứu giúp nhà nàng, cưới nàng.
Trong nhà bần hàn, nhưng bọn họ trong cái khổ vẫn tìm được niềm vui, gương đồng, là hắn thay nàng vẽ lông mày; quyển sách, là nàng bồi hắn đọc sách, còn đóa hoa là nàng tặng cho hắn, hắn lại cài lên tóc nàng.
Vì thế, tình yêu đã chết trong tim nàng lần nữa hồi sinh.
Bọn họ trải qua những đoạn thời gian khốn khó, nàng ra ngoài làm lụng kiếm tiền phụ giúp hắn thẳng cho đến khi hắn đỗ đạt công thành danh toại.
Nhưng vị tiểu thư từng có hôn ước với hắn không biết tìm đâu ra một nam tử có dung mạo giống người yêu đã chết của nàng, thường quanh quẩn gần nhà mẹ đẻ của nàng, nàng vì nghi hoặc mà tìm gặp hắn, nhưng lại không biết là kế của vị tiểu thư kia.

Vị tiểu thư đó mách lại với mẹ chồng và phu quân nàng, còn mua chuộc cả nha hoàn trong nhà đặt điều nói xấu, dù nàng có giải thích thế nào phu quân cũng không chịu tin, mẹ chồng nàng bắt hắn thú tiểu thư kia hắn cũng không khước từ.
Cứ thế cho tới lúc bài hát kết thúc, giữa sân khấu còn lại mình nàng cúi đầu nhìn đóa hoa rơi trên đất, phương xa lưu lại bóng lưng hai người.
……..
Khi đèn trên điện lại lần nữa được thắp lên, Bội Lan cùng nhạc công và vũ cơ vái chào khán giả, cảm giác lo lắng hồi hộp mà Kiều Sở gắng đè nén lại trỗi dậy, nàng nhờ Bội Lan giúp nàng tháo gỡ khúc mắt, ngụ ý rất rõ ràng, hắn xem rồi sẽ phản ứng thế nào? Hắn có thích cái MV bằng người thật này của nàng không?
Bọn họ đang quỳ gối, nhưng trên điện vẫn một mực im lặng, cũng không có tiếng vỗ tay.
Cũng không thấy hoàng đế nói gì, cả nàng và Bội Lan đều căng thẳng, Kiều Sở chợt nhớ tới mục tiêu của buổi biểu diễn, thầm cắn răng một cái, thoáng nhìn hoàng đế rồi nhìn về phía Tây Hạ vương, cười nói: “Không biết buổi biểu diễn này có vừa lòng Tây Hạ vương hay không?”
Tây Hạ vương giật mình, lập tức đứng lên, cất bước đi ra tiến lại chỗ nàng, nắm lấy bả vai nàng: “Vừa lòng, rất vừa lòng, mỹ nhân mau đứng lên”
“Nàng là ai?”
“Nàng là nữ tử nhà ai vậy?”
Tây Hạ vương như tiếng chuông phá vỡ sự im lặng, trên điện tiếng nói bắt đầu vang lên không dứt.
Kiều Sở hoảng hốt, nàng nhìn thấy trong mắt ông già trước mặt mình hiện rõ lên ham muốn tựa như của một con dã thú muốn vồ mồi, nàng cũng không muốn bị ông ta đụng chạm, đang không biết làm thế nào thì một bàn tay ai đó đã kéo nàng ôm vào trong lòng, người nọ trầm giọng cười: “Chuyết kinh (vợ) bêu xấu, Tây Hạ vương vừa lòng là tốt rồi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play