Đó là lần cuối cùng Tần Ca cùng Hải Lam đối mặt.
Lần gặp lại sau đó, đổi lại vị trí…….Là hắn nằm trong quan tài.
Hai má Hải Lam đau rát, là nhận một cái tát của bà Tần, một cái của Lâm Tư Vi.
Nhưng Hải Lam không trốn tránh, cô chỉ muốn gặp hắn một lần mà thôi…
Đứng trước linh đường đầy người, ngoài Lâm gia, còn có nhân viên của đội khảo cổ, lại còn những nhân vật quan chức cao cấp của quân đội.

Tất cả mọi người đến đây, có người cô biết, có người cô không biết, nhưng trừ bỏ những người trong đội khảo cổ, còn lại đều là ánh mắt phức tạp cùng phẫn nộ nhìn cô chằm chằm.
Lúc cảnh sát ập đến, họ phát hiện trước cửa hầm mộ có xác của bảy người đàn ông, bên trong hầm mộ còn có chín người nữa, tất cả đều là bị bắn chết.
Tần Ca hắn nằm trên chiếc quan tài đỏ tươi, hai cánh tay dang ra ôm thật chặt thân quan tài…Trên mặt đất vương vãi nhiều thứ, còn người nằm bên trong chiếc quan tài đó là cô.
Hắn cả người đầy máu tươi, không một chỗ nguyên vẹn.

Thân thể mang mười hai vết thương, một vết thương trí mạng trước ngực, đến khi khám nghiệm thi thể người ta còn phát hiện, chút máu trong cơ thể người đàn ông này gần như đã cạn.
Chính vì thế, việc khai quật Đông Lăng mộ thất trở nên chấn động một thời.

Một là, bên trong quan tài Đông Lăng vương vốn không hề có thi thể, chỉ có một cô gái vai trúng nạn nằm hôn mê.

Và hai là vì vị thiếu tướng trẻ tuổi kia, trong tình huống thân người trọng thương như vậy, hắn vẫn đơn độc đem toàn bộ tội phạm triệt hạ.
Bảy vị bác sĩ sau khi kiểm tra đều cho ra kết quả là tuyệt đối không có khả năng này, nhưng quả thật nó đã xảy ra như vậy, bình tĩnh như thế, anh dũng như thế, rồi lại cuồng dại bướng bỉnh vượt qua giới hạn của bản thân như thế.
Rốt cuộc là vì bảo vệ cái gì? Lại có đáng giá hay không?

“Cút!”
Bà Tần ra sức nắm lấy vai Hải Lam lôi ra ngoài, tiến sĩ Ngải Uy đứng ở giữa khổ sở ngăn cách hai người.

Còn Tần Bách Xuyên hừ lạnh, Lâm Vân Thông đau buồn khuyên bảo vỗ vỗ vai ông, đối với hai trợ lý của mình quát khẽ:
“Lôi cô ta ra ngoài đi”
Hải Lam đột nhiên giãy giụa thoát khỏi cánh tay bà Tần, chậm chạp quỳ xuống nói: “Bác Tần, con van cầu bác, bác cho con vào gặp anh ấy một lần, chỉ nhìn một cái thôi cũng được, con cầu xin bác”

Nếu Tần Ca chưa từng đem cô giấu vào trong quan tài, còn bản thân mình lại hoàn toàn lộ diện bên ngoài thì đối phương không thể bắn trúng trái tim hắn.

Còn cô, nếu không có chiếc quan tài đó che chở, thời khắc đạn bay khắp mộ thất, người chết chính là cô.
Tần Bách Xuyên cắn chặt răng, Lâm Tư Vi nhìn ông, phút chốc ánh mắt cũng trở nên bi thương.

Cô yêu Tần Ca mười năm, cuối cùng đổi lại, cô nhận được cái gì?
Lâm Tư Vi đau khổ tiến tới gần Hải Lam, gầm nhẹ: “Hải Lam, người Tần Ca yêu không phải là cô, cứu cô chẳng qua chỉ là trách nhiệm của anh ấy mà thôi, cô cút đi, cút!!!”
Hải Lam lại dường như không nghe thấy, hai mắt đỏ ngầu, bình tĩnh nhìn Tần Bách Xuyên.
Tiến sĩ lau khóe mắt, nhìn về phía Tần Bách Xuyên nói: “Ông Tần, lão già này cũng cầu xin ông, để cho…”
Lâm Tư Vi cười lạnh, ngắt lời tiến sĩ: “Hải Lam, cô có muốn biết người Tần Ca yêu là ai không? Người anh ấy yêu là Lâm Vũ!!!….Lâm Vũ, cô tại sao giờ phút này không trở lại? Cho người đàn bà này nhìn rõ cô___”
“Im miệng! Chẳng lẽ con còn chê nhà họ Tần chưa đủ loạn hay sao?!!” Lâm Vân Thông mở miệng trách mắng.
Hải Lam cúi đầu nhìn chiếc khăn nắm chặt trong tay mình, là sau đó phát hiện ở bên người cô, có lẽ là lúc ấy Tần Ca đã để lại nó.
Lâm Vũ.

Đột nhiên cả người cô chấn động, chỉ nghe một giọng nói từ phía sau nhẹ nhàng truyền đến:
“Tư Vi, cậu đang tìm mình sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play