Chương 1723

 

Trong lòng mọi người đều nặng trĩu.

 

Chẳng lẽ bọn họ hy sinh tất cả, cũng vẫn không thay đổi được vận mệnh chết chóc hay sao?

 

Nhóm người trong cung điện, khu vực bên trong càng lúc càng có nhiều nơi sụp đổ.

 

Trên người của Tân Trạm tư từ xuất hiện ra từng vết thương, máu huyết nhuộm đỏ cả người anh.

 

Nhưng anh không hề bị lay động, bay lên hết lần này đến lân khác, không ngừng đánh ra những đường sáng chói chang.

 

“Lại bị tôi bắt được rồi”

 

Lần này, Tố Thế Ma Tôn đưa tay ra, một tay hướng về hư không, nhất thời túm được cổ của Tân Trạm.

 

“Mày cứ thế mà thi triển bí thuật trong không trung, đồng nghĩa với việc đang cược, đang cược tao, dù cho có thất bại hết mấy lân, cuối cùng cũng cơ hội phát hiện ra được vị trí của mày: Tố Thế Mà Tôn cười lớn, ông ta khế dùng sức, bẻ cổ của Tân Trạm kêu răng rắc, âm thâm rạn nứt vang lên.

 

“Như Ý, tao không muốn nói chuyện với thằng nhóc này, mày ra đây cho tao đi.”

 

“Tố Thể Ma Tôn, tao cảm thấy không có gì để nói với mày hết”

 

Ánh mắt của Tân Trạm khẽ lay động, sau đó một luồng khi tức bắt đầu khởi động lên.

 

“Đương nhiên, đó là bởi vì mày sắp chết rồi, tao sẽ trở thành người thắng cuộc cuối cùng, Như Ý, mày có phải là rất tức giận hay không? Cuối cùng mày cũng không thể giết chết được tao, ngược lại còn chết trong tay tao”

 

Tố Thế Ma Tôn cười lớn, không ngừng dùng sức, Tân Trạm sắc mặt bắt đầu đỏ bừng, anh siết chặt cánh tay của Tố Thế Ma Tôn, nhưng lại không thể thoát ra được.

 

“Chỉ có điều nếu mày mở miệng xin tha, sau đó ngoan ngoãn giao ra Hỏa Diễm tỉnh túy, để tao có thể có được viên mãn ngũ hành, có lẽ bổn tôn sẽ suy nghĩ tha cho mày một còn đường sống, thẩm chí có thể luyện mày thành tàn hồn, làm tôi tớ cho tao”

 

“Mày nằm mơ đi, hơn nữa mày cho là mày có thể giết được tao hay sao?” Tân Trạm cười lạnh lùng nhìn Tố Thế Ma Tôn.

 

“Chẳng lẽ không phải sao?” Tố Thế Ma Tôn không vui nói: “Hoặc là, mày cho là còn nhỏ đó có thể giúp mày?”

 

Anh nghiêng đầu qua nhìn.

 

“Liễu Mộng, đừng qua đây”

 

Tân Trạm mạnh mẽ xoay đầu lại, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

 

Anh chú ý thấy bên trong màn sương đen, một đạo thân thể mềm mại đột nhiên bay ra, và một đường kiếm sắc bén bay về hướng của Tố Thế Ma Tôn.

 

“Tìm chết”

 

Tố Thế Ma Tôn ánh mắt lạnh như bằng, bàn tay to lớn túm lấy hư không.

 

Đột nhiên không gian nơi kiếm quang biến dạng, kiếm quang lập tức bị xé Trạmều mảnh.

 

Phụ phịch!

 

Tuy nhiên khiến cho Tố Thế Ma Tôn không ngờ được là, một luồng ánh kiếm gần như trong suốt đột nhiên xẹt qua, và ông ta đột ngột nghiêng đầu, mà đau đớn.

 

Kiếm quang chém ngang, khoét một lỗ trên mặt ông ta, máu chảy ra.

 

“Lại còn có thể ẩn giấu khí tức khác, người phụ nữ này, mượn sức mạnh của người khách hình kiếm quang, làm bị thương bản thân tao sao?”

 

Tố Thế Ma Tôn sặt mặt lạnh như băng, sau khi ông ta thoát thân, đây cũng là lần đầu tiên bị thương.

 

Hơn nữa lại còn bị một tay Cảnh giới Phân Thần giới làm cho bị thương.

 

“Đi chết cho tao.”

 

Tố Thế Ma Yoon tức giận, ông ta dương tay ra, một đạo khí đen mênh mông cuồn cuộn, bay về hướng của Liễu Mộng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play