Sau khi đến nhà họ Tiết, đầu tiên là Minh Hoàn gặp được bà ngoại của nàng, lão phu nhân nhà họ Tiết.
Bà cụ Tiết tuổi ngoài sáu mươi, tóc mai đã hoa râm, thân hình có hơi gầy gò. Bà đang mặc áo bào màu xanh sẫm, trong tay nắm một chuỗi tràng hạt. Vừa trông thấy Minh Hoàn và Minh Ly đi vào, bà cụ vịn tay thị nữ tiến lên phía trước, một tay túm lấy Minh Ly, tay kia thì túm lấy Minh Hoàn: “Ly Nhi, Hoàn Nhi, hai đứa đều đã lớn thế này rồi.”
Minh Hoàn bị kéo tới ngồi bên cạnh bà cụ.
Bà cụ Tiết giới thiệu từng phu nhân và tiểu thư ngồi bên dưới. Người mặc váy áo màu xanh lam với nét mặt quạnh quẽ kia là mợ cả của Minh Hoàn, Chu thị. Người có khuôn mặt dài, dịu dàng quyến luyến kia, là mợ út của Minh Hoàn, Triệu thị. Hai cô em họ đều còn nhỏ, chỉ tám chín tuổi, giống nhau như đúc, là một đôi song sinh do vợ lẽ sinh ra, được Triệu thị nuôi dưỡng.
Còn có ba người anh họ nữa, có điều mấy anh đều đi học, đến tối mới về.
Minh Ly đưa Minh Hoàn tới đây, xong rồi còn phải sớm quay về Mục Châu. Minh Hoàn được bố trí ở lại trong viện của bà cụ Tiết, ở cùng một chỗ với bà.
Chờ đến bữa tối, Minh Hoàn cũng gặp được ba người anh họ của nàng.
Tên của ba người anh họ chia ra là Tiết Thư Lễ, Tiết Thư Sâm, Tiết Thư Dị. Tướng mạo, thần thái vượt bậc, tao nhã lễ độ. Trong đó, anh cả Tiết Thư Lễ là xuất chúng nhất.
Lúc Minh Hoàn đỡ bà cụ đi ra, trước mắt ba người anh họ đều sáng ngời. Bọn họ được nghe bà cụ nhắc tới không chỉ một lần, rằng cô của họ là mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được một, dịu dàng hiền lành, nhất là có phong phạm khuê tú. Thế nhưng, tới khi gặp Minh Hoàn, đám người Tiết Thư Lễ mới nhận ra, bà nói cũng không sai.
Đám Tiết Thư Lễ mỉm cười nhìn Minh Hoàn, hỏi tới tấp: “Đây là em gái họ Minh nhỉ?”
Bà cụ nắm lấy tay Minh Hoàn, nói: “Là em họ của mấy đứa, tính nết Hoàn Hoàn khá yếu đuối, các cháu chớ có dọa em nó sợ đấy!”
Tiết Thư Lễ là do Chu thị sinh ra, Tiết Thư Sâm và Tiết Thư Dị là do Triệu thị sinh ra. Chu thị thấy Tiết Thư Lễ cứ dán mắt lên người Minh Hoàn, trong lòng bà ta có phần khó chịu.
Chu thị ngầm lườm Tiết Thư Lễ: “Ăn cơm của con đi!”
Minh Hoàn chỉ tập trung ăn cơm, cũng không để ý tới những người khác. Ba người anh họ này xem ra đều rất tốt bụng, có điều nam nữ khác biệt, giữa anh em họ dễ có cái gì đó nhất, nàng không muốn gây ra nhiều hiểu lầm, bèn dứt khoát không để ý quá nhiều.
Ăn cơm xong, Minh Hoàn ngồi cạnh bà cụ Tiết nói chuyện phiếm. Tiết Thư Lễ và Tiết Thư Dị cũng ở đó, Tiết Thư Sâm thì chẳng hiểu sao đã rời đi rồi. Hai chị em song sinh thì một người tên là Tiết Chung Mai, một người tên là Tiết Chung Tú, đều rất ngoan ngoãn lanh lợi, lại tự tới làm quen, ngồi ở hai bên Minh Hoàn, tò mò hỏi cái này cái kia.
Minh Hoàn nói: “Hoàn Hoàn nghe nói dạo này lão phu nhân có bệnh nhẹ trong người, bây giờ tới đây, thấy bà khỏe mạnh an khang, Hoàn Hoàn cũng yên tâm.”
Bà cụ Tiết nói: “Một tháng trước, bà nằm mơ thấy mẹ con. Năm đó, lúc mẹ con lấy chồng thì cũng lớn bằng con đấy. Bà tự mình đưa mẹ con lên kiệu hoa, chớp mắt một cái mà đã hơn hai mươi năm rồi, mãi đến lúc mẹ con qua đời, bà cũng chưa gặp lại một lần.”
Nói rồi, bà cụ lấy khăn lau mắt. Minh Hoàn nhớ tới mẹ mình, vành mắt cũng đỏ lên: “Lúc Hoàn Hoàn còn bé, mẹ thường nhắc tới bà, mẹ con cũng luôn nhớ bà.”
Hầu gái của bà cụ Tiết là Xuân Thủy nói: “Mấy ngày qua, lão phu nhân vẫn cứ nhắc mãi tới tiểu thư đấy ạ. Nói rằng cô cũng đã lớn rồi mà bà vẫn chưa từng trông thấy cô.”
Minh Hoàn có thể hiểu được tâm tình của bà cụ. Mẹ nàng ra đi sớm như vậy, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, bây giờ bà mơ thấy mẹ nàng, tự nhiên là sẽ đau buồn một thời gian.
Minh Hoàn an ủi: “Bà đừng buồn. Nếu mẹ con biết bà buồn thế này, chắc chắn sẽ không muốn đâu ạ.”
Bà cụ Tiết vỗ vỗ tay Minh Hoàn, cuối cùng thở dài: “Hoàn Hoàn à, con còn nhỏ như vậy đã không còn mẹ, ở nhà thì cũng phải chịu khổ, chi bằng ở lại nhà họ Tiết thêm một thời gian nữa. Con ở đây, không ai có thể bắt nạt được con.”
Minh Hoàn biết, nhà người khác cho dù tốt đi nữa, chung quy vẫn không phải là nhà mình, có điều, bà cụ cũng đã nói như vậy, để bà không nghĩ nhiều, nàng đồng ý: “Hoàn Hoàn sẽ ở lại chơi với bà thêm vài ngày nữa ạ.”
Bà cụ đưa mắt nhìn Tiết Thư Lễ: “Đây là anh cả của con, nếu con có cần cái gì thì cứ tìm mợ cả con là được. Anh họ con lòng dạ lương thiện, làm người chính trực, nếu có người bắt nạt con, thì nói cho bà biết hoặc nói cho hắn biết đều được.”
Minh Hoàn nhạy cảm nhận ra có gì đó không đúng.
Nhưng nàng cũng không để lộ ra điều gì trên mặt, chỉ nói một câu “dạ”.
Đêm đã khuya, Minh Hoàn đưa bà cụ về phòng nghỉ ngơi, chính nàng cũng để thị nữ dẫn đi nghỉ.
Cửa chính và cửa sổ đều đã đóng lại, Sào Ngọc thay áo cho Minh Hoàn, nàng nhẹ giọng nói: “Tiểu thư ơi, Tiết lão phu nhân có phải là có ý định làm mai cho người với đại công tử nhà họ Tiết không ạ?”
Minh Hoàn ngồi trước gương trang điểm, hai mắt nhắm lại: “Chờ qua mấy ngày nữa xem thế nào.”
Sào Ngọc biết tiểu thư nhà mình không phải là con cừu non có thể mặc cho người xâu xé, rất nhiều việc, tiểu thư nhà mình không muốn, người khác sẽ không ép buộc nổi.
Sào Ngọc cười hì hì nói: “Trái lại, nô tỳ cảm thấy, đại công tử nhà họ Tiết tuy đẹp, nhưng nhìn luôn có vài phần yếu đuối. Tính tới tính lui, vẫn là Mục Vương điện hạ nhìn xứng đôi với tiểu thư nhất đấy ạ.”
Minh Hoàn chậm rãi mở mắt ra: “Chỉ biết nói hươu nói vượn, Mục Vương điện hạ chỉ xem ta là em kết nghĩa, ta cũng chỉ coi ngài ấy là anh trai, cũng không có gì khác mờ ám. Nếu Mục Vương điện hạ biết ngươi nghĩ ta với ngài ấy như vậy, chắc chắn sẽ tức giận.”
Sào Ngọc lấy cái lược gỗ đào chải tóc cho Minh Hoàn: “Nô tỳ chỉ thuận miệng nói một chút thôi mà. Có điều, tiểu thư ơi, nếu không có vấn đề anh em kết nghĩa gì đó, có thật là người không có ý gì với Mục Vương điện hạ không ạ?”
Minh Hoàn ngây người, cũng bắt đầu suy tư.
Có điều, nàng không nghĩ ra được cái gì.
Từ sau khi mẹ nàng qua đời, Minh Hoàn không sống vì bản thân nữa. Trong nhà không có một người phụ nữ là không được. Mẹ mất rồi, có ít việc vẫn cần Minh Hoàn đứng lên gánh vác. Làm con gái lớn nhà họ Minh, nàng phải chăm sóc cho cha và anh cả, phải quản lý việc trong nhà. Chưa tới tuổi cập kê nhưng Minh Hoàn đã có sự chín chắn thận trọng không hợp độ tuổi.
Phương diện tình cảm nam nữ, nàng hoàn toàn không có. Có lẽ trời sinh đã khiếm khuyết tình yêu, nàng không hỏi tới chuyện gió trăng, không quan tâm tới tình cảm quấn quýt si mê chốn nhân gian.
Về phần Mục Vương Lưu Đàn, sau khi Minh Hoàn nhận hắn làm anh kết nghĩa thì chỉ chuyên tâm xem người là anh kết nghĩa mà thôi. Đạo đức trong lòng không cho phép nàng mơ tưởng tới cái khác.
Mắt Minh Hoàn trong veo sạch sẽ. Nàng nâng tay ấn vào trán Sào Ngọc: “Dĩ nhiên là không có rồi. Mục Vương điện hạ là người tốt. Sào Ngọc, ngươi đừng có hướng ta tới mấy thứ kỳ quái. Người ta là quân tử, đâu như con nhóc ngờ nghệch nhà ngươi, cả ngày xem mấy tập tranh chẳng ra làm sao, rồi nghĩ tới mấy chuyện không thể tưởng tượng nổi.”
Sào Ngọc đã xem nhiều thoại bản, nàng lầu bầu chải tóc cho Minh Hoàn: “Ngộ nhỡ Mục Vương điện hạ xưng anh gọi em với người, là vì tiếp cận người thì sao?”
...
Tiết Thư Lễ vừa ra khỏi viện của lão phu nhân thì bị người gọi lại.
Hắn ngẩng đầu, trông thấy người phụ nữ mặc váy áo màu xanh lam ở cách đó không xa. Đó là mẹ đẻ của Tiết Thư Lễ, Chu thị.
Chu thị nói: “Thư Lễ, con qua đây!”
Tiết Thư Lễ nói: “Muộn thế này rồi, sao mẹ còn chưa về nghỉ ngơi ạ?”
Chu thị kéo con trai sang một bên, cùng đi về phía trước.
Đối với đứa con trai này, không nghi ngờ gì Chu thị là thương yêu hết mực lại vô cùng hài lòng. Tiết Thư Lễ tuấn tú lịch sự, lại hiếu thuận vâng lời, từ nhỏ đến lớn, Chu thị đều chưa từng phải bận tâm về chuyện của hắn.
Có điều, bà cụ Tiết cũng yêu thích Tiết Thư Lễ, Chu thị luôn lo lắng Tiết Thư Lễ chỉ nghe lời bà cụ, không để ý tới người mẹ là bà ta.
Lúc bà cụ Tiết muốn đón Minh Hoàn tới đây, Chu thị đã biết tâm tư của bà. Chu thị quyết không chịu để cho bà cụ Tiết khống chế việc cưới xin của con trai mình. Huống hồ, Chu thị cũng không thích Minh Hoàn.
Chu thị nói: “Con cảm thấy Minh cô nương thế nào?”
Tiết Thư Lễ hồi tưởng lại dung mạo chim sa cá lặn của Minh Hoàn, trong lòng xao động: “Em họ có tính tình dịu dàng, là một cô gái tốt ạ.”
“Con nghe mẹ nói đây, Thư Lễ, Minh thị không xứng với con.” Chu thị nói, “Nàng ta chỉ là có bề ngoài xinh đẹp chút thôi. Trên đời này, vô dụng nhất chính là cái túi da. Minh Hoàn nhìn đã thấy yếu ớt, không phải người dễ sinh đẻ. Bà cụ lại cưng chiều nàng, nếu nàng ta đi theo con, tám phần mười là sẽ lên mặt với con đấy!”
Tiết Thư Lễ ngẩn ngơ. Thực ra, một cô gái xinh đẹp như Minh Hoàn cho dù tính tình không tốt, hắn cũng có thể hiểu được. Nói thật, Minh Hoàn thực sự quá đẹp, vẻ đẹp của nàng khiến người ta không thể quên được.
Ánh mắt Chu thị chợt lạnh: “Lời của mẹ, rốt cuộc con có nghe không hả?”
Tiết Thư Lễ bừng tỉnh: “Con trai đang nghe ạ.”
Chu thị lại nói: “Mặc dù nhà họ Minh có của cải sung túc, tổ tiên từng nở mày nở mặt, ngang hàng với nhà chúng ta, nhưng làm người thì phải trèo lên cao, Thư Lễ à, con phải tìm nơi tốt hơn. Cậu của con có một người bạn làm việc dưới trướng Mục Vương, còn từng gặp mặt Mục Vương nữa đấy. Hiện nay thánh thượng cũng phải nhìn sắc mặt của Mục Vương, nếu con cưới con gái bạn của cậu con, thì cũng chẳng khác nào có liên hệ với Mục Vương.”
Tiết Thư Lễ còn đang nhớ thương Minh Hoàn, hắn do dự một chút, rồi hỏi: “Cô gái ấy trông thế nào ạ?”
Chu thị vỗ đầu Tiết Thư Lễ một cái: “Đàn bà quan trọng nhất không phải là tướng mạo. Sao con cứ không có chí khí như vậy hả?!”
Tiết Thư Lễ thấy mẹ hắn tức giận thì lập tức nói: “Con trai nghe theo mẹ sắp xếp!”
Lúc này Chu thị mới vừa lòng.
...
Sau khi tới Yên Châu, Lưu Đàn cũng không đi đến nhà họ Tiết. Nhà họ Tiết trong mắt hắn chẳng qua là nhà quan bình thường, không đáng nhắc tới, nếu không phải là Minh Hoàn đến đây, căn bản hắn sẽ không nhớ ra.
Hắn phải tìm cái lý do đi tới nhà họ Tiết, lúc đó mới có thể gặp được Minh Hoàn.
Yên Châu là đất phong của Khang Vương. Khang Vương Lạc Thành Quảng là anh em tốt của Lưu Đàn, đối xử chân thành với hắn. Dĩ nhiên hắn đi tới chỗ Khang Vương trước.
Kiếp trước Lưu Đàn tạo phản, Lạc Thành Quảng là người đầu tiên đi theo. Sau khi Lưu Đàn bị đầu độc chết, Lạc Thành Quảng cũng âm thầm phái người bảo vệ Vương phi của Lưu Đàn, chỉ tiếc cuối cùng, bởi vì Lạc Thành Quảng nắm trọng quyền trong tay bị tân đế kiêng kỵ mà không được chết già.
Lạc Thành Quảng hơn ba mươi tuổi, mặt râu quai nón, dáng vẻ thô lỗ, tính cách cũng phóng khoáng, ghét nhất người ưỡn ẹo khép nép. Hắn với Lưu Đàn là qua lại giữa người quân tử, tính tình hợp nhau, hai bên ngưỡng mộ lẫn nhau.
Lưu Đàn đi tới phủ Khang Vương. Lạc Thành Quảng mừng rỡ, cùng ngày bèn mở tiệc rượu, bày tỏ muốn cùng Lưu Đàn say một trận.
Rượu qua ba tuần, Lưu Đàn nói thẳng ra mục đích mình tới Yên Châu.
Lạc Thành Quảng uống rượu đến đỏ ửng mặt. Hắn vỗ vỗ vai Lưu Đàn: “Đúng là nhìn không ra đấy, chú em, ngươi mà cũng sẽ thích phụ nữ. Hai năm trước ta thấy ngươi không cưới vợ nạp thiếp, còn lén hỏi bà xã nhà ta xem có phải ngươi thích đàn ông hay không, có phải là nhìn trúng ta không. Vì chuyện đó ta còn lo lắng mất mấy ngày đấy.”
Lưu Đàn: “…”
Lưu Đàn uống một hớp rượu rồi nhìn dáng vóc dũng mãnh cùng khuôn mặt thô kệch của Lạc Thành Quảng: “Lạc huynh, trước khi nghĩ tới chuyện đó, huynh nên đi soi gương trước đi.”
“Không cần soi gương, bà xã nhà ta cả ngày khen ta có vị đàn ông đấy.” Lạc Thành Quảng thở dài nói, “Hiện tại ngươi không có vợ nên không biết, mỗi ngày được bà xã khen ngợi theo đuổi, là việc hạnh phúc lại xấu hổ nhường nào đâu.”
Lưu Đàn hối hận. Hắn thật không nên tới phủ Khang Vương trước thăm Lạc Thành Quảng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT