Khương Oánh Oánh bị người ta hành hạ ở giữa sân, bởi vì cô vô cùng sợ Hàn Tam Thiên sẽ vì chuyện của mình mà bị liên lụy. Dưới cái nhìn của cô, bây giờ bị đuổi học đã là chuyện nhỏ, chỉ cần không hại Hàn Tam Thiên là được, về phần Hàn Tam Thiên giúp cô giải quyết chuyện này, cô đã không dám hi vọng xa vời.

Mấy ban giám hiệu trong trường đều là nhân vật lớn mà trong mắt Khương Oánh Oánh không thể trêu vào nổi, mặc dù trông Hàn Tam

Thiên giàu có, nhưng để giải quyết chuyện này không phải chỉ cần nhiều tiền là suy tính được.

"Nếu không thì đừng phiền phức, cậu nói với bạn mình đã đắc tội Lâm Thiếu Huy tôi, xem xem người đó có dám ra mặt không." Lâm Thiếu Huy

nói.

Hàn Tam Thiên gõ bàn hội nghị, bên

ngoài phòng họp trùng hợp truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, anh vừa cười vừa nói: "Không cần, người đến rồi."

Lâm Thiếu Huy vuốt cổ áo, nói: "Đến thì đúng lúc, tôi ngược lại muốn xem xem là ai."

Lâm Thiếu Huy cố làm ra vẻ, chứng kiến người đầu tiên tiến vào lập tức ngây ngẩn cả người. Bởi vì đó là ban giám hiệu trường học, đúng là người làm chỗ dựa cho gã, mấy người nối đuôi nhau bước vào kế tiếp đã khiến Lâm Thiếu Huy sợ đến không nói nên lời.

Ngoại trừ tất cả ban giám hiệu trường học ra.

Còn có Lục Hoành Quang, Ninh Hưng Bằng, Bao Cảnh Trung, Trần

Khải Hoa.

Bốn người Lục Ninh Bao Trần xuất hiện, Lâm Thiếu Huy đã run chân

rồi.

Hiệu trưởng và hai vị ban giám hiệu trường học kia thì nơm nớp lo sợ không dám nói lời nào, bốn người

này tùy tiện nhấc một người ra cũng có thể ép bọn họ đến không thở nổi, chớ nói chi là bốn người xuất hiện cùng lúc.

Người thanh niên này, rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, có thể tập hợp cả bốn đại nhân vật lại!

"Đủ sức nặng chưa?" Hàn Tam Thiên hỏi Lâm Thiếu Huy.

Lâm Thiếu Huy đã sợ đến choáng váng, gật đầu như băm tỏi, cả nói cũng không nói nổi.

"Hiệu trưởng." Hàn Tam Thiên quay đầu nhìn về phía hiệu trưởng.

"Vâng, tôi đây, tôi đây." Hiệu trưởng hốt hoảng nói.

"Chuyện này, điều tra hay là không điều tra?" Hàn Tam Thiên hỏi.

"Điều tra, tra xét đến ngọn nguồn, nhất định tôi sẽ cho ngài một đáp án thỏa mãn." Hiệu trưởng vỗ ngực đảm bảo, thái độ khác hẳn với lúc

trước.

Vẻ mặt Lâm Thiếu Huy tuyệt vọng, chuyện này là gã làm sai trước, tuy rằng chỉ cần gã một mực chắc chắn thì sẽ hoàn toàn không có sơ hở bị điều tra ra, nhưng bây giờ Hàn Tam Thiên bày ra bản lĩnh lớn như vậy, nếu gã không chịu thừa nhận, chuyện này không chỉ khiến gã xong đời mà còn có thể dính líu đến núi dựa của gã.

"Lâm Thiếu Huy, cuối cùng là chuyện gì xảy ra, anh còn không

thành thành thật thật nói rõ.” Chỗ dựa của Lâm Thiếu Huy đã sớm nghe nói chuyện này, lúc trước ai đúng ai sai ông ta không quan tâm, bởi vì chỉ là một học sinh mà thôi, cho dù bị vu oan cũng không có gì

to tát.

Nhưng mà hiện tại, mức độ nghiêm trọng của sự việc đã vượt quá sức tưởng tượng của ông ta. Bốn người Lục Ninh Bao Trần, tiện tay cũng có thể nhấc lên sóng to gió lớn ở thành phố Dung, mà một có thể dùng một cuộc điện thoại gọi bốn người này

tới, mức độ này đã không phải thứ ông ta có thể tưởng tượng.

"Là... là lỗi của tôi." Lâm Thiếu Huy trực tiếp quỳ xuống đất, gào khóc nói: "Là tôi có ý đồ với Khương Oánh Oánh, là tôi vu oan cô ấy."

Lâm Thiếu Huy không thể không thừa nhận, cũng không dám không thừa nhận, mạnh miệng cũng chỉ nhất thời, sớm muộn gì gã cũng sẽ nói rõ chân tướng.

"Ba vị nghe thấy rõ rồi chứ? Đây

chính là kết quả điều tra của các người hả?" Hàn Tam Thiên chất vấn ba người hiệu trưởng.

Ba người hiệu trưởng cả ý muốn tự tử cũng đã có, thật ra chân tướng chuyện này thế nào, trong lòng bọn họ đều biết rõ. Lâm Thiếu Huy vốn là người thích làm loạn bên ngoài, hơn nữa dựa vào nhân phẩm của Khương Oánh Oánh sao lại quyến rũ gã được?

Nhưng trước kia dựa vào quan hệ của Lâm Thiếu Huy nên bọn họ

chính là kết quả điều tra của các người hả?" Hàn Tam Thiên chất vấn ba người hiệu trưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play