Ngọn sóng biển đè xuống, Lộ Thính Cầm không chút sứt mẻ.

Tròng mắt hai mắt Lộ Thính Cầm chuyển sang màu nhạt, dẫn linh khí vào trong mắt đổi sang một tầm nhìn khác.

Trong đôi mắt lạnh nhạt của hắn nhìn thấu vạn vật, chiếu ra hình thái thực sự của thanh niên: Một con rồng hắc kim sắc ngũ trảo* cực lớn, giống như có thể quán triệt toàn bộ đất trời.

Hai mắt sâu kín của cự long xoay chuyển, một con mắt hóa thành trời đêm, một con mắt hóa thành biển sâu. Thân thể cao lớn của hắn chấn động ra sóng thần, đuôi dài phủ kín gai nhọn chậm rãi hoạt động, sương đen làm nhiễu loạn thần trí con người được tuôn ra từ đuôi nhọn.

Gai ngược đen như mực… Đuôi dài của rồng phương Đông sẽ có thứ này?

Ý nghĩ trong lòng của Lộ Thính Cầm chợt lóe lên, không kịp suy nghĩ cẩn thận. Hắn nhìn ra thanh thế to lớn như thể che trời lấp đất của sóng biển trên thực tế cũng không có uy hiếp gì, thứ thật sự cần phải chú ý đến chính là sương đen tràn ra như tơ như lũ ở cái đuôi dài của cự long.

Sương đen xen lẫn trong màu sắc u ám của trời đêm, lặng yên không một tiếng động mà khuếch tán, ẩn nấp phía sau Lộ Thính Cầm và Trọng Sương, mạnh mẽ bổ về phía trước

Lộ Thính Cầm nâng một tay lên, dùng tốc độ cực nhanh vẽ ra mấy chục đạo phù văn trong không khí. Tổ hợp phù văn biến hóa, đan chéo thành lá chắn lóe sáng xung quanh Lộ Thính Cầm và Trọng Sương, thoáng như một Ngự Linh tráo bản thu nhỏ của Huyền Thanh đạo nhân, chặt chẽ ngăn cản sương đen.

Khí thế của sương đen không giảm, thân hình bành trướng giống như một bóng ma cực lớn trong trời đêm muốn cắn nuốt Lộ Thính Cầm. Một tay Lộ Thính Cầm điều khiển phù văn ngăn cản sương đen đến từ bên ngoài, một tay đỡ ngực. Ánh sáng của ngọc bài trước ngực Lộ Thính Cầm trở nên rực rỡ, lực lượng thuộc về Huyền Thanh đạo nhân tràn ra đè lại ma khí bị kích động nổi nên trong cơ thể Lộ Thính Cầm.

Lực lượng của cự long dẫn sương đen ra phá lệ lớn mạnh, Lộ Thính Cầm nghe được tiếng thì thầm mơ hồ quen thuộc, giống như mê hoặc của ma quỷ, nghẹn ngào trầm thấp nói trong không khí: “Đây là giám thị… là áp chế… bóp nát ngọc bài… bọn họ muốn giết chết ngươi…”

Khi Lộ Thính Cầm vừa mới xuyên qua, trong lần đầu tiên ma khí phát tác đã nghe được tiếng thì thầm giống vậy. Ma khí có dạng sương đen, từ tinh thần đi vào tay, trước tiên phá hủy tinh thần rồi làm cho vật sống trở nên điên cuồng, rồi sau đó thôn tính máu thịt.

Cõi lòng Lộ Thính Cầm nổi lên gợn sóng. Hắn cảm thấy được trong từng đợt thầm thì, cảm xúc tiêu cực không thể ngăn được mà tiếp tục lớn lên trong lòng mình.

Trước khi xuyên qua, cuộc đời thuộc về Lộ Thính Cầm vốn yên ổn như một đầm nước sâu. Lộ Thính Cầm không có bất cứ cảm xúc tiêu cực nào có thể gợi lên, hắn cũng khó có cảm giác căm ghét dù chỉ một chút, không đố kị, chưa từng cảm thấy không cam lòng, sau khi đến thế giới này đối diện với đủ loại tác động, hắn cảm thấy phiền muộn thật nhiều, bất đắc dĩ hoặc buồn bã sâu sắc.

Cảm xúc tiêu cực Lộ Thính Cầm lúc này không liên quan gì đến ma khí, chỉ là hắn nhớ tới Trụy Nguyệt tiên tôn trong mơ.

Trụy Nguyệt tiên tôn từng đề cập rằng trong nhiều năm mình chịu mê hoặc và ảnh hưởng của ma khí, áp lực về mặt tinh thần dẫn đến việc khó tin tưởng người khác, cho nên trồng ra trái đắng. Lộ Thính Cầm nhịn không được mà nghĩ, nếu không có ma khí, có phải là tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra? Bản thân mình không cần xuyên qua đây; Trụy Nguyệt tiên tôn có thể yên ổn ở chung với các sư huynh, làm gối ôm rồi nuôi mèo; ánh mắt của Trọng Sương sáng ngời trong trẻo, vĩnh viễn có thể thả lỏng mà cười.

Hết thảy những chuyện này không có ‘nếu’.

“Sư tôn!” Trọng Sương vận chuyển Quy Nguyên quyết, đem linh lực rót vào trong kiếm, vung kiếm chém tan sương đen phía sau Lộ Thính Cầm.

Lộ Thính Cầm phân ra linh khí bảo vệ tâm mạch, đầu ngón tay ngưng tụ ra ánh sáng u lan, nhanh chóng vẽ phù văn mới trên trán Trọng Sương. “Đừng động.”

Phù văn hoàn toàn đi vào da Trọng Sương, khí tức u lan lạnh băng tản ra bảo vệ ý thức của Trọng Sương không bị quấy nhiễu trong thế công của sương đen.

Thanh niên nghe thấy tiếng kêu của Trọng Sương, hơi đứng thẳng người từ trên vương tọa, ánh mắt sâu thẳm dừng ở trên người Trọng Sương.

“Các ngươi là thầy trò? Thú vị.”

Trong miệng thanh niên phun ra hai dòng khí hắc kim sắc. Dòng khí gặp được phù văn của Lộ Thính Cầm, giống như dòng nước cùng đi vào, thấm vào cơ thể Trọng Sương.

Vẻ mặt Lộ Thính Cầm lạnh băng, hắn phất tay, chiếc roi ánh bạc lạnh lẽo xuyên qua thân hình của thanh niên, một đường lọt vào trong nước biển. Lộ Thính Cầm lại phát một kích, linh lực hóa thành mấy mũi tên sắc bén, xông lên trời rồi đâm về phía mắt của cự long trong hư không, chỉ xuyên qua được một mảnh không khí.

Khóe môi thanh niên kéo lên, “Dừng lại tại đây chỉ là một chút ảo ảnh của ta. Công kích chỉ tổ lãng phí sức lực.”

Lộ Thính Cầm nhắm mắt mở rộng cảm quan của mình ý đồ thăm dò sơ hở của không gian.

Theo như lời thanh niên nói, hắn không phải vật còn sống, không có thực thể, nhưng tuyệt đối không phải một phần ảo ảnh. Lộ Thính Cầm phát hiện khắp không gian đều tràn ngập lực lượng tinh thần còn sót lại của thanh niên, lực lượng này xuyên suốt qua thời ngàn năm, đến giờ đã có thể tiến hành tập kích đối với sinh vật sống.

Ở nơi này, thanh niên chính là vị vua tuyệt đối.

Sau khi dòng khí hắc kim sắc hoàn toàn đi vào phù văn, ánh mắt sâu thẳm của thanh niên xuyên thấu qua Trọng Sương giống một thanh kiếm sắc bén, lùng sục ký ức trong đầu Trọng Sương.

Sóng biển cuốn lên, dường như ngưng kết tạo thành một bức tường cao. Trọng Sương kinh ngạc phát hiện màu đen trong sóng biển dần hiện ra hình ảnh vụn vặt trong trí nhớ của mình.

Trọng Sương lại lần nữa thấy được những đêm vương máu tươi, còn cả đoạn xương bị cắt sống ra từ trong cơ thể kia.

Dòng khí hắc kim sắc khuấy đảo trong cơ thể, trong đầu Trọng Sương sinh đau, xương sườn chợt nổi lên loại đau đớn như vỡ vụn.

Trọng Sương cố gắng đứng thẳng, bấu chặt xương sườn.

“Xem ký ức của người khác… thì có bản lĩnh gì.”

Giọng nói Trọng Sương có phần rũ bỏ. Đặt vào hoàn cảnh lúc trước, ký ức này là bóng ma, là đau đớn trong bóng tối. Đến bây giờ, y chỉ thấy áy náy với nó. Trọng Sương thấy những đêm muộn đó thì nghĩ đến chuôi kiếm trên Vấn Đạo đài, nghĩ đến lời giải thích của Lộ Thính Cầm trước cây hoa quế cùng nỗi nghi hoặc của mình.

Nếu bản thân mình có thể phát hiện ra nguyên nhân sớm hơn, nếu mình có thể cho sư tôn nhiều thời gian hơn một chút, tin tưởng sư tôn nhiều hơn một chút…

Thân hình của thanh niên biến ảo hóa thành cự long trong tầm nhìn của Lộ Thính Cầm. Đầu rồng dữ tợn của hắn tiếp cận Trọng Sương, giọng nói quanh quẩn trên mặt biển.

“Hỗn huyết à, ngàn năm sau, tôn nghiêm của rồng thế mà lại tụt dốc đến mức này…” Cự long hắc kim sắc gầm nhẹ, “Ngươi vốn nên dùng lực lượng có được, vốn nên đứng trên đỉnh núi tiếp nhận thờ phụng. Thế nhưng bây giờ long cốt lại bị khoét rỗng, kinh mạch của rồng cũng bị cắt đứt… Mà tất cả những chuyện này là do nhân loại đê tiện kia làm ra, ngươi đắm mình trụy lạc, gọi hắn là thầy, thật đáng thương, thật nực cười…”

Lực lượng ngoại lai trong cơ thể Trọng Sương tăng mạnh mấy lần, y nhéo mạnh cơ dưới xương sườn, không chịu nổi nữa, thân hình hơi hơi cuộn lên.

Lộ Thính Cầm không ngừng dùng linh lực trấn an y, ý đồ sử dụng phù văn bịt kín thính giác của Trọng Sương, nhưng lời thì thầm của cự long là dùng bí pháp của Long tộc chứ không phải thông qua thính giác, trực tiếp vang lên từ sâu trong tâm linh Lộ Thính Cầm và Trọng Sương.

Giọng nói của Trọng Sương vào lúc đau đớn mà đứt quãng, dốc hết sức lực nói: “Câm miệng, ngươi thì biết cái gì!”

Lực lượng của cự long kích động trong vị trí long cốt bị khoét ra của Trọng Sương. Long khí cùng linh lực vốn có trong cơ thể Trọng Sương luôn trong trạng thái cân bằng, bị long khí ngoại lai tác động, nháy mắt đánh vỡ cân bằng.

Một cỗ lực lượng đấu đá lung tung dần hình thành trong cơ thể Trọng Sương, đánh sâu vào thứ vốn thuộc về thân thể nhân loại. Bụng dạ Trọng Sương co rút, thân thể chấn động, xương người toàn thân cứ như thể phải bị đập cho nát. Lực lượng đến từ bên ngoài xoay quanh xương sườn giống như muốn sinh ra một khúc long cốt mới lần nữa.

Cự long hắc kim sắc nói: “Ngươi phải thấy hạnh phúc… Xuyên qua sương mù gặp lại ta. Ta ban cho ngươi ký kiệu và lực lượng suất lĩnh quần long. Chuyện cũ đã qua, ngươi có thể làm tân vương…”

“Nhìn thấu sương mù, là sư tôn ta, không phải ta!” Trọng Sương quát lên. Nói chuyện khiến đau đớn trong y tăng lên, cuộn tròn giữa không trung.

Lộ Thính Cầm nửa quỳ bên người Trọng Sương, một tay ôm thân thể Trọng Sương, không ngừng vận chuyển linh lưu khơi thông thân thể Trọng Sương giống như trong quá khứ.

Cự long hắc kim sắc khơi dậy bao nhiêu lực lượng của Trọng Sương, Lộ Thính Cầm liền dùng linh lưu hỗ trợ đè xuống chừng ấy. Hai cỗ lực lượng ngoại lai lấy cơ thể Trọng Sương làm chiến trường đối chọi lẫn nhau, Trọng Sương cắn chặt răng, điều động linh lưu của mình bắt kịp sự dẫn dắt của Lộ Thính Cầm.

“Ngu xuẩn… Người ngươi luôn tin tưởng, cho tới bây giờ, vẫn như cũ đang bóp chết ngươi…”

Theo lời nói của cự long, sương đen từ đuôi rồng mang theo gai nhọn tràn ra càng nhiều, chồm về phía Lộ Thính Cầm cùng Trọng Sương.

Âm thanh mê hoặc của sương đen bên tai Lộ Thính Cầm nháy mắt phóng đại vài lần, hắn cảm nhận được khí tức của ngọc bài, tim chìm xuống, dùng linh lực ổn định bảo vệ Trọng Sương.

“Kiên trì.” Lộ Thính Cầm truyền âm với Trọng Sương. Một lần truyền âm này của Lộ Thính Cầm dùng công pháp của quỷ tu, giống với bí pháp của Long tộc, giọng nói trực tiếp vang lên trong chỗ sâu trong linh hồn của Trọng Sương. “Đây là Long vương ngàn năm trước, ngươi và ta tạm thời khó có thể chống lại. Yên lòng tĩnh thần, cảm nhận lực lượng của ta, không cần phải nghe theo bất cứ lời thì thầm nào, kiên nhẫn chờ đợi, long lực sắp sửa cạn kiệt rồi.”

Lộ Thính Cầm dừng một chút, bổ sung: “Trọng Sương, ngươi phải tin ta.”

Giọng nói của cự long mang theo lực lượng mê hoặc, chiếu cố sương đen đang nấn ná dụ dỗ tinh thần. Lộ Thính Cầm trước lạ sau quen đối với loại tra tấn này, dưới sự trợ giúp của ngọc bài đã có thể thuần thục nhịn đau sử dụng lực lượng.

Nhưng Trọng Sương chưa từng trải qua như vậy. Lộ Thính Cầm lo rằng Trọng Sương sẽ bị gợi lên cực đoan và bóng đêm, đi đường lại bị lật thêm lần nữa.

Trong lời thì thầm của sương đen và cự long, vẻ mặt Trọng Sương vặn vẹo. Y gắt gao che mặt lại, không cho Lộ Thính Cầm thấy được vẻ mặt của mình.

Trọng Sương chịu đựng thứ mà Lộ Thính Cầm đã từng chịu đựng.

Vô số lời nói vụn vặt bay tán loạn, kích động cảm xúc tiêu cực trong lòng Trọng Sương lên. Những giọng nói đó chồng chéo lên nhau: “Hắn hại ngươi… Hắn muốn giết ngươi… Hắn đang lừa gạt ngươi…”

Trong nháy mắt Trọng Sương không khống chế được, hai mắt toát ra hận ý.

“Không… Không…” Trọng Sương cắn rách môi bảo trì ý thức trong máu tanh.

Trong lòng Lộ Thính Cầm buồn khổ. Hắn nghe thấy tiếng ‘không’, liền chuẩn bị tâm lý thật tốt, chờ vượt qua một ải này đối mặt với một Trọng Sương càng phiền toái hơn.

“Sư tôn như thế nào… Ta… phải tự mắt nhìn thấy…” Trọng Sương tiếp tục nói, đầu gối hoạt động, cử động thân mình.

Trong không gian trời đêm và mặt biển, Trọng Sương nổi giữa không trung, áp lực trên thân thể vào lúc run rẩy sinh ra đau đớn, quỳ lạy Lộ Thính Cầm.

Cự long hắc kim sắc phát ra tiếng rống giận, thân thể cao lớn di động. Lộ Thính Cầm nhận thấy được lực lượng chính của cự long dần dần mất đi chống đỡ.

Bản thân cự long là một chút hơi tàn còn sót lại, không có cách nào vận dụng nhiều lực lượng hơn được.

“Ta chỉ có thể khuyên bảo đến đây, tự giải quyết cho tốt… Lực lượng vô tận vẫn thuộc về ngươi như cũ. Coi như đây là bằng chứng, đến Nam Hải Long cung đem các thần dân trung thành của ta thần phục ngươi, cũng giống như phục tùng ta.” Cự long dùng lực lượng cuối cùng phát ra một tiếng rồng ngâm khí thế, phun ra mảnh kim sắc vụn, đâm về phía cổ Trọng Sương.

Mảnh vụn này tan trên làn da phía sau gáy Trọng Sương. Trọng Sương lớn tiếng ho sặc lên, che yết hầu lại.

Tay Lộ Thính Cầm mang theo sự lạnh lẽo của linh lực còn sót lại, sờ về phía yếu hầu của Trọng Sương.

Trọng Sương ngửa đầu, lộ cổ ra với Lộ Thính Cầm, để Lộ Thính Cầm có thể duỗi tay dễ dàng hơn.

“Đau không?” Lộ Thính Cầm nhẹ giọng hỏi.

Trong mắt Trọng Sương còn mang theo nước mắt trào ra trong trận co rút vừa rồi, nghe thấy câu hỏi thì cố gắng lắc đầu. Y mở miệng, trong cổ họng đau một trận.

Trọng Sương sờ sờ cổ của mình, lộ ra thần sắc tuyệt vọng, ở nơi đó mọc ra một miếng vảy.

Bầu trời đêm sụp đổ thành mảnh vụn màu đen, sóng triều dần dần bình ổn, bóng dáng cự long dần dần nhạt đi.

Thân ảnh Trọng Sương và Lộ Thính Cầm rơi xuống, đáp xuống con đường xương trắng kiên cố. Một con Linh Điệp canh giữ ở gần đó cảm ứng được động tĩnh, nháy mắt vỗ cánh, dừng trên ngực Lộ Thính Cầm.

Giọng nói của Huyền Thanh đạo nhân vang lên, mang theo một tia sầu lo: “Trước tiên đừng cử động, Thính Cầm.”

___

*[ Ngũ Trảo Long: vua của rồng, bốn chân mỗi chân có năm móng ( có dị bản khác là rồng có 5 chân mỗi chân 5 móng), là một con rồng biến dị có được sức mạnh cực đại. Nếu được ngũ trảo long công nhận thì mới là người nắm quyền thiên hạ. Trong phong thủy không đặt ngũ trảo long chiêu tài vì đây là biểu tượng của chân long thiên tử. Thường thì theo truyền thuyết ngũ trảo long có màu vàng kim, ở đây Nam Hải vương có màu vàng đen. Trên đây là tìm hiểu sơ qua.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play