“Nhưng cho dù như vậy, vẫn có một số người lòng dạ không lường được mà đâm thọt sau lưng cậu ta, cả ngày rảnh rỗi không có gì làm, chơi bời khắp nơi!” Ông già mặc áo Bố Y tiếp tục lên tiếng.

"Nói rằng cậu ta lập bè kết phái, loại trừ những người bất đồng chính kiến, sử dụng quân đội tự lập nên, có ý đồ phản bội, vân vân!"

"Hơn nữa, điều trớ trêu nhất là, vẫn còn có người lại nói xằng nói bậy!"

"Ông nói, nếu như đổi lại là ông, thì trong lòng ông không có suy nghĩ gì sao?"

“Ừ?” Ông già mặc áo truyền thống cau mày: “Ông nghe ai nói vậy?

“Sau này khi ông bình an vô sự, thì hãy đi ra ngoài nhiều hơn, đừng có cả ngày làm tổ trong sân vườn nhà ông nữa!” Ông già mặc áo Bố Y tức giận trừng mắt nhìn ông ta: “Nếu cứ tiếp tục như thế này, thì ông gần như ngăn cách với thế giới mất rồi!

"Những chuyện này từ lâu đã được truyền đi ở thủ đô trong một khoảng thời gian dài rồi!"

“Nhưng ngay cả khi như vậy, thì cậu ta cũng không được quẳng gánh mà không làm nữa?” Một ông già khác lên tiếng.

"Mặc dù hiện tại Tây Lưu tạm thời ổn định, nhưng những lãnh thổ biên giới khác vẫn bị mấy con sói đói lăm le, nơi cần cậu ta ra sức còn nhiều lắm!"

"Hơn nữa, chiến đội Huyết Ảnh là do đích thân cậu ta thành lập nên, bốn người đám Thanh Long chỉ nhận ra cậu ta, ngoài cậu ta ra thì bất cứ ai cũng không thể khiến bọn họ tín phục!"

"Nếu như cậu ta từ chức, vậy ai sẽ lãnh đạo chiến đội Huyết Ảnh?"

“Các ông chỉ biết cậu ta tự ý rời bỏ công việc, nhưng đã bao giờ các ông nghĩ về lý do tại sao cậu ta lại làm như vậy không?” Ông già mặc áo Bố Y hỏi tiếp.

"Ý ông là gì? Chẳng phải ông nói bởi vì cậu ta tức giận trong lòng nên mới quẳng gánh đi sao?" Ông già mặc đồ truyền thống không ưng lòng đáp lại.

“Cho nên tôi mới nói, xưa nay các ông không thật sự quan tâm đến cậu ta!” Ông già mặc áo Bố Y trừng mắt nhìn ông già mắc áo truyền thống.

"Cậu ta đã đổ máu chiến đấu vì đất nước này của chúng ta ở trong lãnh thổ nước địch thù, nhưng con gái ruột của bản thân cậu ta lại bị một vài tên cặn bả mà cậu ta hằng bảo vệ bắt cóc đi, hơn nữa ép bắt đi để thực hiện ghép tim cho những đứa trẻ khác!" "Ông nói xem, nếu như là ông, thì ông sẽ làm gì?"

“Cái gì!” Nghe thấy lời ông ấy nói, tất cả mọi người đang ngồi đó đều đồng loạt thốt lên một tiếng.

Bụp!

Một người trung niên trong số đó đập mạnh tay lên bàn họp, đồng thời đứng phách lên, sát khí tràn ngập khắp người, tức giận gầm lên.

"Thật là khốn nạn, ai đã làm vậy? Ông nói cho tôi biết, mẹ kiếp tôi sẽ giết chín đời nhà tên đó!"

“Được rồi, chú ý thân phận của ông đi, hở một tí là đòi giết chín đời nhà ngươi ta, ông nghĩ ông còn là quân nhân xông pha tiền tuyến như năm đó sao?” Ông già mặc Bố Y trừng mắt nhìn bên kia.

“Tôi không quan tâm mấy chuyện này!” Người đàn ông trung niên tiếp tục gầm lên: “Thực sự lại có người cả gan dám làm mấy chuyện đê hèn như vậy, tôi nhất định phải cho hắn biết hậu quả!”

"Ông Đường, ông mau nói cho tôi biết, rốt cuộc ai đã làm vậy, tôi lập tức dẫn người đi tìm hắn!"

“Được rồi, ông ngồi xuống cho tôi!” Lúc này, ông già ngồi ở ghế đầu trầm giọng lên tiếng.

Sau đó, nhìn về phía ông già mặc Bố Y: "Ông Đường, tôi định hỏi ông chuyện này. Hình như cậu ta còn chưa kết hôn đúng không? Sao đột nhiên lại có thêm một đứa con gái vậy?"

“Người khác giúp cậu ta sinh đấy!” Ông lão họ Đường nhún vai.

"Khặc..." Ông già ngồi ghế đầu sặc một cái.

Chết tiệt, đương nhiên tôi biết là người khác giúp cậu ta sinh rồi, chẳng lẽ cậu ta có thể tự mình sinh em bé được sao!

"Vậy thì con gái của cậu ta bây giờ thế nào rồi? Được cứu chưa?" Tiếp đó, sau khi nhấc ly trà lên nhấp một ngụm, thì cũng không còn quấn bện đến vấn đề rốt cuộc là ai sinh nữa.

“Rồi!” Ông già họ Đường gật đầu.

"Như vậy đi! Ông phụ trách ra mặt nói với cậu ta, báo cáo từ chức không được phê chuẩn, cho phép cậu ta được nghỉ phép ba tháng, dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, sau ba tháng trở về thủ đô phục mệnh!"

Ông già đứng đầu đặt tách trà xuống và tiếp tục bổ sung thêm: "Ngoài ra, trong kỳ nghỉ phép, cậu ta sẽ toàn quyền phụ trách tất cả mọi chuyện của môn phái Huyết Ảnh, nếu xảy ra vấn đề, thì chỉ hỏi cậu ta!"

"Cuộc họp kết thúc!"

Sau khi nói xong, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi tới cửa quay đầu lại nói: "Ông Đường, ông đi cùng tôi một lát!"

Một phút sau, hai người đến hành lang.

“Ông Đường, tôi biết ông rất thương thằng nhóc đó!” Ông già đứng đầu vừa đi vừa nói.

"Nhưng cậu ta còn cần phải mài giũa kỹ, dù sao đất nước này cũng chỉ mong chờ cậu ta sau này sẽ có thể gánh vác nhiệm vụ lớn lao!"

“Nhưng hành động của một số người cũng thật khiến người ta đau khổ!” Ông già họ Đường trầm giọng đáp lại: “Cả ngày không làm gì cả, mà chỉ biết giở ba cái trò đê hèn!

"Ông không có lòng tin vào thằng nhóc đó đến vậy sao? Một việc nhỏ như vậy mà cậu ta cũng không giải quyết được, vậy thì còn bàn chuyện sau này làm gì?" Ông già đứng đầu khựng lại một hồi rồi tiếp tục.

"Ông quan tâm thì sẽ loạn! Với tài năng và thực lực của thằng nhóc kia, nhìn xem cả đất nước, người có thể khiến cậu ta ăn hành thì có được mấy người?"

“Chỉ là tôi nhìn không ưa cách làm của một số người nào đó!” Ông già họ Đường lạnh lùng đáp lại.

"Được rồi! Ông đừng tính toán với bọn họ nữa!" Ông già đứng đầu tiếp tục nói: "Đúng rồi, có lẽ hiện tại Lạc Bảo Vũ đang phụ trách công việc bên phía Đông Lưu nhỉ?"

“Ừ!” Ông già họ Đường gật đầu: “Sau khi Trịnh Nhật Tùng xảy ra chuyện, thì vị trí vương của Đông Lưu vẫn còn bỏ trống, tạm thời do phó chức Lạc Bảo Vũ toàn quyền phụ trách!”

“Ông gọi điện thoại cho cậu ta, bảo cậu ta kiếm thời gian đi thăm hỏi thằng nhóc kia một chút, nếu có việc gì cần, bảo cậu ta toàn lực phối hợp!” Ông già đứng đầu nói tiếp.

“Hẳn ông già nhà ông là dạng người say mà có mục đích khác chứ không phải rượu nhỉ?” Nghe lời đối phương nói, thì ông già họ Đường không vui vẻ gì mà nói.

Ông ấy biết rất rõ rằng với thân thủ và thực lực của thằng nhóc kia, ở một khu vực nhỏ bé như ở Đông Khởi, nơi nào chẳng cần người khác giúp đỡ, bảo thằng nhóc đó đi giúp người khác cũng không tệ mấy!

"Ha ha..." Ông già đứng đầu lúng túng bật cười: "Không ngờ cái gì cũng không giấu ông được cả!"

"Theo như tôi được biết, bên nước ngoài có một nhóm các phần tử không chịu ngồi yên đã lẻn vào lãnh thổ trong hai ngày qua."

"Uớc chừng không tồi thì có lẽ mục tiêu chính là Đông Khởi, nghe nói thực lực của đối phương rất mạnh, e rằng nhân lực dưới tay của Lạc Bảo Vũ hiện tại có hơi ít!"

“Biết ngay ông già nhà ông sẽ không yên lòng!” Ông già họ Đường nhìn chằm chằm người kia: “Cụ thể là ai? Chạy tới Đông Khởi làm gì?

“Tình hình chi tiết của đối phương tôi cũng không nắm rõ được, có điều có thể khẳng định là người của thế giới hắc ám ở nước ngoài!” Ông già đứng đầu khẽ lắc đầu: “Bọn họ đang nhắm đến cô gái nhà họ Lạc kia!

“Hả!” Ông già họ Đường hơi nheo mắt: “Chẳng phải cô gái nhà họ Lạc kia đang ở nước ngoài sao? Tại sao lại chạy đến Đông Khởi rồi?

"Một thời gian trước, trong lúc người của chúng ta chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài thì bị mai phục, họ đã liên lạc được với cô gái nhà họ Lạc đó, cô ấy đã đưa người đến giải cứu, và giết sạch kẻ địch!"

"Cũng chính vì chuyện này, mà đã đắc tội với thế lực của bên kia, căn cứ của cô ấy đã bị bên kia dỡ bỏ, bản thân cũng bị thương nặng."

“Tuy nhiên, cuối cùng đã may mắn thoát ra được, và được người của chúng ta giải cứu, đã được hộ tống về nước hai ngày trước rồi."

"Vậy cô ấy không về nhà ở thủ đô, chạy đến Đông Khởi làm gì? Nhàn rỗi không có việc gì làm sao?" Ông già họ Đường bất lực nói.

"Ngay cả lực lượng mà cô ấy cũng không thể sắp xếp cân bằng, Lạc Bảo Vũ sao có thể bảo vệ cô ấy an toàn? Nghĩ thì cô ấy cũng quá ngây thơ rồi..."

Nói được một nửa, dường như bừng tỉnh, nhíu mày, quay đầu nhìn về phía ông già đứng đầu.

"Ông cố ý để cô ấy đi Đông Khởi sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play