Mười phút sau, hai người Lăng Túc Nhiên cũng coi như là đã hiểu sơ lược câu chuyện.
Con của người đàn ông có sợi dây chuyền vàng đã được chuyển đến trường mẫu giáo này trong học kỳ trước. Trong một học kỳ, đứa nhỏ đó đã gây thương tích ở những mức độ khác nhau cho ít nhất mười bạn cùng lớp.
Sau mỗi lần xảy ra sự việc, các phụ huynh học sinh đều cùng nói chuyện với đối phương. Nhưng, bọn họ không chỉ không nhận được lời xin lỗi, mà còn bị đối phương đe dọa hoặc thậm chí là còn bị thương.
Trường học cũng từng nhiều lần đứng ra để thương lượng với đối phương, nhưng đối phương lại không hề có chút ý thức nhận sai nào. Hơn nữa cho tới tận bây giờ, bọn họ cũng chưa từng giáo dục con cái của mình cho tốt.
Lần tồi tệ nhất là một học sinh đã bị đứa con của đối phương dùng bút chì chọc vào mắt, suýt chút nữa là bị mù. Sau khi ở nhà tĩnh dưỡng vài tháng, thị lực của học sinh đó mới miễn cưỡng khôi phục lại được một chút.
Nhưng mặc dù như vậy, người nhà này vẫn không hề có một lời xin lỗi nào.
Hơn nữa, mẹ của học sinh kia cũng đã đi tìm bọn họ để nói chuyện. Nhưng kết quả là bị đối phương gọi mấy tên côn đồ bắt nạt, đến bây giờ vẫn còn đang ở trong bệnh viện.
"Vậy tại sao các người không báo cảnh sát?" Nghe Ngô Uyên nói xong, Lăng Túc Nhiên nhíu mày hỏi.
"Báo cảnh sát cũng vô dụng, mỗi lần cảnh sát đến, bọn họ còn kiêu ngạo hơn cảnh sát." Ngô Uyên lắc đầu nói: "Có vài lần bọn họ cũng bị cảnh sát đưa về cục, nhưng chưa đầy một giờ sau, bọn họ đã được thả ra. Sau khi được thả ra, bọn họ còn có những hành động tồi tệ hơn. Đến sau này, tất cả chúng tôi đều không dám báo cảnh sát. Như chuyện lần trước của mẹ bạn học sinh kia, bọn họ chỉ cần tùy tiện tìm một tên côn đồ đi nhận tội thay là được, bản thân anh ta cũng không có chuyện gì.”
"Cô có biết tên anh ta là gì không?" Giọng điệu của Lăng Túc Nhiên lạnh xuống.
"Biết!" Ngô Uyên gật đầu: "Anh ta tên là Mã Hạ Lân, bố anh ta tên là Mã Hồng Chiến, nghe nói ông ta có quan hệ tốt với rất nhiều bộ phận.”
“Bảo Phán Quan lập tức đi điều tra một chút!” Lăng Túc Nhiên quay đầu nhìn về phía Lục Tần Nam rồi nói.
"Vâng!" Lục Tần Nam gật đầu rồi lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Phán Quan.
"Hiệu trưởng Ngô, cô cứ giao việc này cho tôi xử lý. Cô đừng lo lắng, tôi đảm bảo là sau này bọn họ sẽ không đến gây sự nữa." Lăng Túc Nhiên tiếp theo nhìn về phía Ngô Uyên: “Đợi một lúc nữa mới có thể cho bọn họ một bài học, nếu như cô cảm thấy tiện, vậy thì cô hãy làm thủ tục một học giúp con gái tôi trước, được không?”
"Anh Lăng, tôi... tôi lo lắng sẽ làm liên lụy đến anh..." Ngô Uyên sửng sốt nói.
"Hiệu trưởng Ngô, cô cứ tin tưởng tôi, nhất định sẽ không có việc gì đâu." Lăng Túc Nhiên lại nở một nụ cười. Sau đó gửi tin nhắn cho Tần Nhã Khiết.
Chỉ một lúc sau, Tần Nhã Khiết đã đưa Nhụy Lam tới.
"Nhã Khiết, đây là Hiệu trưởng Ngô." Lăng Túc Nhiên cười giới thiệu: "Hiệu trưởng Ngô, đây là vợ của tôi, Tần Nhã Khiết và con gái tôi, Nhụy Lam. ” “Xin chào, Hiệu trưởng Ngô!” Tần Nhã Khiết cười rồi lên tiếng chào hỏi Ngô Uyên.
“Xin chào, cô Tần!” Ngô Uyên nhìn về phía Tần Nhã Khiết và cô ta đã không thể kìm lòng được mà lên tiếng khen ngợi: "Cô thật là xinh đẹp!”
“Xin chào, Hiệu trưởng Ngô.” Lúc này Nhụy Lam mới lên tiếng.
“Xin chào, bạn học Nhụy Lam, em cũng thật là đáng yêu đó.” Ngô Uyên cười nói.
"Nhã Khiết, em dẫn Nhụy Lam đi làm thủ tục nhập học với Hiệu trưởng Ngô một chút, được không?" Lăng Túc Nhiên nhìn về phía Tần Nhã Khiết rồi nói.
"Được!" Tần Nhã Khiết gật đầu.
Sau đó, ba người cùng nhau bước vào tòa nhà giảng dạy.
Đinh đinh đinh!
Điện thoại của Lục Tần Nam vang lên. Khi cậu ấy cầm điện thoại lên thì thấy đây là cuộc gọi của Phán Quan.
“Biết rồi, chờ mệnh lệnh của đại ca!” Từ lúc điện thoại được kết nối, đến lúc cậu ấy cúp máy là hai phút sau đó.
"Thế nào?" Lăng Túc Nhiên hỏi.
“Nhà họ Mã này không đơn giản!” Lục Tần Nam đáp lại: “Hai bố con Mã Hồng Chiến này không hề có bất kỳ hồ sơ phạm tội nào trong hệ thống Ảnh Môn. Khi Phán Quan tìm hiểu hồ sơ của đồn cảnh sát, đúng là có rất nhiều việc xấu. Nếu thật sự muốn truy cứu, bọn họ chắc chắn sẽ phải bị trảm mấy lần rồi. Nhưng đến bây giờ, bọn họ đều không bị làm sao cả. Hơn nữa, Phán Quan còn điều tra được, Mã Hồng Chiến có một người em trai là người trong võ đạo. Ba năm trước, người này phạm trọng tội, vì tranh đoạt quyền khai thác khoáng sản. Sau khi diệt môn, một nhà năm người của đối phương đã biến mất không biết tung tích."
"Thật sao?" Một luồng khí lạnh toát ra từ trên người anh.
Anh hơi nheo đôi mắt của mình lại. Sau khi dừng lại một chút, anh tiếp tục nói: "Thông báo cho Phán Quan, dẫn người đến gần nhà họ Mã chờ tôi.”
"Rõ!" Lục Tần Nam lấy điện thoại di động ra rồi gửi tin nhắn cho Phán Quan.
Hai mươi phút sau, ba người Tần Nhã Khiết vừa nói vừa cười đi ra.
"Ừ!" Tần Nhã Khiết cười cười rồi gật đầu đáp lại: "Hiệu trưởng Ngô còn chơi với Nhụy Lam được một lúc rồi.”
"Cảm ơn hiệu trưởng!" Lăng Túc Nhiên nhìn về phía Ngô Uyên rồi cười và nói.
"Anh Lăng khách sáo rồi. Nhụy Lam rất ngoan ngoãn, đúng là đứa bé làm ai cũng thích.” Ngô Uyên cười nói.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Đúng lúc này, một đợt tiếng bước chân hỗn loạn chợt vang lên.
Sau đó, bọn họ lập tức nhìn thấy bốn năm mươi tên đàn ông với dáng vẻ khác nhau, tay cầm đao, côn và đang xông vào với khí thế hùng hổ.
"Anh Lâm, tên không có mắt nào dám động đến anh vậy? Anh nói cho em biết, để em xem mình phải xử lý anh ta như thế nào!” Tên đầu trọc cầm đầu đi tới trước mặt Mã Hạ Lân hỏi.
“Chính là hai thằng kia!” Mã Hạ Lân giơ ngón tay chỉ về phía Lăng Túc Nhiên: "Trước tiên sai người tháo một cánh tay của hai thằng đó cho tôi!”
"Được!” Tên đầu trọc gật đầu một cách mạnh mẽ.
"Lăng... anh Lăng, anh... mấy người mau đi đi..." Sắc mặt của Ngô Uyên lập tức trở nên trắng bệch, trên khuôn mặt đề là vẻ hoảng sợ, cả người run rẩy.
“Hiệu trưởng Ngô, cô đừng sợ, bố của em là một đại anh hùng đó!” Nhụy Lam lớn tiếng nói.
"Lăng... anh Lăng..." Ngô Uyên tiếp tục lên tiếng.
“Hiệu trưởng Ngô, không sao đâu, tôi sẽ xử lý được.” Lăng Túc Nhiên nói xong thì quay sang Lục Tần Nam: "Cậu đưa Nhã Khiết và Nhụy Lam về nhà trước đi.”
“Vâng." Lục Tần Nam đáp lại, ôm Nhụy Lam nhìn về phía Tần Nhã Khiết: "Chị dâu, chúng ta đi thôi.”
"Chồng, anh là phải cẩn thận một chút đó." Tần Nhã Khiết nhìn về phía Lăng Túc Nhiên nói.
"Yên tâm đi vợ, em đã quên anh là ai sao?" Lăng Túc Nhiên cười cười.
"Được rồi!" Tần Nhã Khiết nói.
"Muốn đi sao? Mấy người đã hỏi ý kiến của tôi chứ?" Lúc này, Mã Hạ Lân đã dẫn một đám người đi đến trước mặt bọn họ.
“Đi đi!” Lăng Túc Nhiên nhìn về phía ba người Lục Tần Nam rồi thản nhiên lên tiếng.
"Vâng!” Lục Tần Nam gật đầu, sau đó cậu ấy ôm Nhụy Lam đi tới cửa.
“Ngăn bọn họ lại!” Tên đầu trọc lớn tiếng hét.
"Vâng!" Hai ba mươi người đàn ông khác đáp lại xong rồi bước thật nhanh để ngăn cản ba người trước mặt.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Còn chưa đợi Lục Tần Nam ra tay, mười Cẩm Y binh sĩ đã từ cửa vào lao nhanh.
Lúc bọn họ giơ tay lên, tất cả mấy người đàn ông chặn đường đều nằm xuống. Trên mặt bọn họ đều giật giật mà kêu rên không ngừng.
Hô!
Thấy cảnh tượng này, Mã Hạ Lân và tên đầu trọc cùng hít sâu một hơi.
Ngô Uyên đang đứng ở một bên cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, trong lòng cô ta cũng dâng lên một tia hy vọng.
Có lẽ, anh Lăng này thật sự có thể giúp trường mẫu giáo của cô ta giải quyết vấn đề lớn này!
“Chị dâu, chúng ta đi thôi!”
Sau khi Lục Tần Nam liếc nhìn Mã Hạ Lân như người chết, cậu ấy lập tức đưa Tần Nhã Khiết và Nhụy Lam ra khỏi cổng trường.
“Các người là ai?” Mã Hạ Lân hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía một Cẩm Y binh sĩ ở phía trước rồi lớn tiếng hỏi.
“Đốc Soái, xử lý những người này như thế nào?” Cẩm Y binh sĩ hoàn toàn không nhìn anh ta lấy một cái, bọn họ chỉ xoay người và đi tới trước mặt Lăng Túc Nhiên rồi khom người hỏi.
"Ngoại trừ hai người đó ra, tất cả đều đưa đi hết.” Lăng Túc Nhiên chỉ vào hai vợ chồng Mã Hạ Lân rồi tiếp tục nói: “Giao cho đồn cảnh sát Đông Khởi rồi bảo bọn họ tôi nói rằng tất cả những tội cũ đều phải xử phạt một cách nghiêm khắc. Nếu có một người được thả thì bảo người đứng đầu của bọn họ đến giải thích với tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT