Edit: may
=====
Lăng Thanh đang chuẩn bị đi tìm Tôn Nặc đây.
Hắn chiều hôm qua lúc uống rượu cùng Tôn Nặc, cùng Từ Hàm bỏ thêm bạn tốt.
Tối hôm qua Tôn Nặc gửi cho hắn vài tin nhắn, chỉ lo hắn bị Vu Thần gia bạo.
Vừa vặn lúc này Tôn Nặc cũng tan học, hắn cũng không ăn cơm, hai người đạt thành đồng nhất, quyết định cùng nhau ăn bữa trưa.
Kết quả mới vừa ngồi trên xe, Vu Thần điện thoại đã tới rồi.
Lăng Thanh bình tĩnh tiếp, mở miệng chính là, "30 triệu rồi! Không ly hôn, tài sản của anh sau đó đều là của tôi!"
Vu Thần mới không tin hắn tưởng cùng mình ly hôn, "Cậu tối hôm qua nói, đều quên mất đúng không?"
"Lời nói lúc uống say, còn có thể tin được sao?"
"Tại sao không thể, say rượu phun chân ngôn." Vu Thần phản bác.
Lăng Thanh nở nụ cười thanh, "Được thôi, tùy ý anh, thực sự không được, chúng ta tại tòa án thấy."
Hắn cũng không phải không cân nhắc qua cách đi luật chương trình, chỉ là quyển sách này bối cảnh là đồng tính có thể kết hôn.
Kết hôn dễ dàng, ly hôn khó, đặc biệt là tại song phương không có đạt thành nhận thức chung, ly hôn bình tĩnh kỳ thì có tháng.
Tháng sau còn muốn ly, như vậy lại nói lý do tại sao ly.
Tháng, hài tử cũng có thể đẻ non, hắn cái nào hao tổn nổi !
Lăng Thanh nói xong, chuẩn bị cúp điện thoại, lại nghe được Vu Thần tại đối diện hỏi, "Cậu không sao chứ?"
Đây là quan tâm hắn?
"Không có chuyện gì. Liền loại kia nồng độ, trở lại mấy cái tôi đều không có chuyện gì. Bất quá Vu Thần anh có thể a, còn muốn hạn chế tự do cá nhân của tôi"
"Tôi là vì hôn nhân của chúng ta ổn định suy nghĩ." Vu Thần nói năng hùng hồn, "Ngược lại là cậu, không tiếc nhảy lầu cũng muốn đi ra ngoài, liền là dự định gặp riêng tiểu bạch kiểm?"
Lăng Thanh cười cười, "Này cũng không nhọc đến anh quan tâm."
Hắn nói xong, cúp điện thoại.
Vu Thần vốn là cũng chính là tùy tiện nói một chút, không nghĩ tới hắn dĩ nhiên giận, lại phải gọi tới.
Lăng Thanh tiếp lên, liền nghe đến Vu Thần nổi giận, "Lăng Thanh cậu được rồi! Tôi nhẫn nại cũng là có mức độ, tôi nhịn cậu hai lần, không có nghĩa là tôi có thể nhịn cậu mãi! Cậu ra như thế tác về như thế đi, ly hôn có thể, nhưng cậu tịnh thân xuất hộ*, cái gì đều không được!"
(*Giữ danh tiếng trong sạch mà ly hôn )
"Cũng được đi." Tuy rằng ném hạt vừng, thế nhưng tốt xấu không cần mang thai sẩy thai, Lăng Thanh cảm thấy được cũng không phải là không thể.
Vu Thần quả thực bị hắn chọc tức chết!
Tối hôm qua còn ôm lấy anh muốn làm này làm kia, đối với mình tình căn thâm chủng**.
(** Tình cảm chân thành )
Ngày hôm nay liền lại bắt đầu giở lại trò cũ, muốn dựa vào việc đi ra ngoài gặp tiểu bạch kiểm để gây nên sự chú ý của anh.
Hắn làm sao có thể như thế làm! Hắn là làm yêu tinh thành tinh sao? !
Lăng Thanh thấy anh bị chính mình chọc tức, tâm tình sung sướng nói câu "Bảo bối hẹn gặp lại~", cúp điện thoại.
Vu Thần "ba" quăng ngã điện thoại di động, nổi giận đùng đùng uống chén nước nóng, bình phục tâm tình.
Tôn Nặc ở cửa trường học đứng ở dưới hiên cửa hàng đợi một lát, Lăng Thanh cuối cùng đã tới.
"Anh không sao chứ?" Tôn Nặc nhìn hắn từ trên xuống dưới, "Tên rác rưởi kia không gia bạo anh đi?"
"Không." Lăng Thanh cầm chút đồ ăn xuyến tiến vào trong ngồi, "Cậu xem tôi đây không phải là rất tốt sao."
"Vậy thì tốt." Tôn Nặc thở phào nhẹ nhõm.
"Bất quá," Cậu thấy Lăng Thanh, nhỏ giọng nói: "Hai chúng ta như vậy gặp mặt có phải là không quá tốt ?"
"Hai chúng ta chỉ là cùng ăn một bữa cơm, có cái gì không tốt." Lăng Thanh ăn khối thịt, "Tôi cũng không dự định cùng cậu quá trớn."
"Mà là chúng ta hai đều yêu thích đàn ông, ngày hôm qua mới biết nhau tại quán bar, dễ dàng gây nên hiểu lầm."
"Vậy chúng ta gọi thêm Từ Hàm?" Lăng Thanh hỏi, "Thêm một người dám sát."
"Được."
____________
Vu Thần chính là kiên nhẫn xem văn kiện trong tay, đột nhiên liền nghe đến điện thoại vang lên.
Anh cầm lên liếc nhìn, là Từ Hàm.
"Alô."
"Tiểu Ngư, anh ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
"Vậy anh có muốn hay không lại ăn một bữa nữa?" Từ Hàm nơm nớp lo sợ hỏi.
"Không nghĩ." Vu Thần nói xong, liền chuẩn bị cúp điện thoại.
Từ Hàm lớn tiếng doạ người, "Ăn đi ăn đi."
"Không nghĩ, tôi treo."
"Nhưng là chị dâu hẹn em ăn cơm."
Vu Thần:...
Vu Thần không rõ, "Cậu ta muốn cùng cậu ăn cái? Tại sao cậu ta lại có phương thức liên lạc của cậu."
"Ngày hôm qua lúc uống rượu."
Vu Thần:...
Từ Hàm vội vã biểu hiện bộ dạng chân thành, "Tiểu Ngư, em xin thề, em đối với chị dâu không ý tưởng gì! Chị dâu đối với em cũng không có ý tưởng gì! Cậu ấy chính là tìm em đi làm một người dám sát!"
"Giám sát?"
"Cậu ấy và Tôn Nặc, chính là ngày hôm qua anh ở quán bar nhìn thấy đứa trẻ kia cùng ăn cơm đây, sợ anh hiểu lầm, mới để cho em đi giám sát. Cái gì kia, em không phải bằng hữu anh sao."
Vu Thần cười lạnh, "Sợ tôi hiểu lầm cậu ta vẫn cùng cái tên tiểu bạch kiểm kia cùng nhau ăn cơm! Cậu ta là chỉ lo tôi không hiểu lầm đi!"
"Cho nên anh đi không?"
"Không đi!"
Vu Thần cúp điện thoại, người nào thích đi thì đi, anh mới sẽ không đi!
Từ Hàm khổ bức nhìn điện thoại di động của chính mình, rõ ràng là một bộ phim điện ảnh tình cảm của hai người, tại sao phải cho thêm họ tên y đâu?
Phim điện ảnh tình cảm của hai người thì hai người không thấy dễ nhìn sao?
Y rời giường thay quần áo khác đang chuẩn bị ra ngoài, điện thoại di động lại vang lên.
Từ Hàm cầm lấy xem, thông báo biểu hiện là con cá.
"Tiểu Ngư." Y nhận.
"Ở chỗ nào, tôi đi đón cậu."
Từ Hàm: ? ? ?
"Cho nên anh muốn cùng em đi?"
"Cậu ở chỗ nào?"
"Em ở nhà đây."
Vu Thần cúp điện thoại.
Đợi đến Lăng Thanh ăn được nửa bữa, ngẩng đầu, liền thấy có hai cái tướng mạo thập phần ưu việt người hướng bên này đi tới.
Đặc biệt là người bên tay trái bên kia, lưng cao chân dài, da trắng xinh đẹp, tuy rằng khuôn mặt tất thối, thế nhưng càng lộ vẻ ngoài khí chất trác việt.
Có thể không phải là vợ hắn_tra công Vu Thần hiện tại sao!
_______
Đi đánh ghen vì anh ghen ghen ghen mà
* Chương ngắn nhất trong bộ truyện*